Biên tập: Mộ Vũ
Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông
Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được
Có những người, khi đã lỡ dở sẽ mãi chẳng bao giờ gặp lại nữa
Tình yêu khi ấy vì sao lại giản đơn tới vậy?
Vì sao khi chúng ta còn trẻ dại
Cứ nhất định phải làm tổn thương người mình yêu sâu đậm nhất?
(Sau này – Lưu Nhược Anh)
Đầu óc Quan Tử Sơn lần nữa trống rỗng, câu nói của Đinh Nãi Xuyên giống như một cái búa lớn, ầm một cái đập vào khiến bộ não của anh biến thành đậu hũ, khiến anh hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Đinh Nãi Xuyên nói xong câu kia cũng không mở miệng nữa, hai người mặt đối mặt im lặng, ai cũng không nói thêm gì, chỉ có không khí yên tĩnh bao trùm giữa hai người.
Qua rất lâu sau, Quan Tử Sơn mới dần dần tỉnh táo lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn khóe miệng Đinh Nãi Xuyên bị cắn rách da còn đang chảy máu ở đối diện, lông mi khẽ run lên một cái “…Điều đó là không thể.”
Đinh Nãi Xuyên chưa đáp lời, chỉ ngồi dưới đất ngửa mặt lên, im lặng nhìn anh.
Quan Tử Sơn cười gượng “Không phải đã nói chúng ta chỉ là bạn học cũ rồi sao?”
Nhìn vẻ mặt không thay đổi của Đinh Nãi Xuyên, Quan Tử Sơn tàn nhẫn cắn răng nói tiếp “Tôi đã không còn thích cậu nữa.”
Đinh Nãi Xuyên lặng thinh thật lâu, rốt cục lên tiếng “Cậu nói dối… Rõ ràng cậu vẫn còn thích tôi.”
Quan Tử Sơn cười lắc đầu “Từ lúc chúng ta chia tay, tôi đã không còn thích cậu, nếu không phải cậu đột nhiên quay lại, tôi đã sớm quên mất một người như cậu.” Thật ra cũng không hẳn là nói dối, ít nhất là trước khi cậu xuất hiện lần thứ hai, anh đã có một khoảng thời gian dài không nghĩ đến hay mơ thấy cậu nữa.
Khóe miệng còn vương máu khiến sắc mặt của Đinh Nãi Xuyên càng thêm nhợt nhạt, cậu dùng thanh âm rất nhẹ cũng rất kiên định nói “Nhưng cậu còn nhớ rõ về tôi, nhớ tôi thích ăn bánh ngọt nhất, nhớ những ước mơ chúng ta từng nói hồi trung học, còn nhớ chúng ta đã từng nói muốn cùng nhau mở một tiệm bánh ngọt… Không vì vậy thì tại sao cậu lại mở tiệm bánh này?”
Cậu nhìn chằm chằm vào Quan Tử Sơn, khiến anh không có can đảm nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ có điều Quan Tử Sơn cũng không quay đầu tránh tầm mắt của cậu, bởi vì điều ấy càng thể hiện anh đang chột dạ.
Anh cố gắng khiến bản thân xem nhẹ ánh mắt sáng rực và ngập tràn hi vọng của cậu, ẩn ý trong đôi mắt ấy giống như một người ôm cây gỗ cuối cùng khi sắp chết đuối.
Quan Tử Sơn cố nén đau khổ trong lòng, mỉm cười che giấu sự mê mang và chột dạ ở tận đáy lòng “Phải không? Trước kia tôi từng nói muốn mở một tiệm bánh sao? Tôi đã không còn nhớ rõ nữa… Xem ra bây giờ tôi chỉ đang làm trọn vẹn giấc mơ thời niên thiếu mà thôi.”
Sắc mặt Đinh Nãi Xuyên lập tức tái đi, cậu trầm mặc nhìn biểu tình trên mặt anh, dường như muốn tìm chút sơ hở từ đó, nhưng Quan Tử Sơn trước sau vẫn đứng thẳng lưng, những bối rối lúc đầu thì đến bây giờ đã trở nên mạnh mẽ điềm tĩnh, anh không để lộ ra một tia hoảng loạn nào.
“Tôi đã không còn thích cậu.” Quan Tử Sơn nhắc lại một lần nữa, không biết là muốn thuyết phục Đinh Nãi Xuyên hay là đang tự thuyết phục chính mình “Chúng ta chia tay nhiều năm rồi, tôi đã sớm không còn thích cậu, cũng sắp quên mất cậu.
Tôi rất thích cuộc sống như bây giờ, cũng rất hưởng thụ cuộc sống… không có cậu trong đó.”
Có lẽ chất cồn có thể khiến thần kinh của con người trở nên yếu ớt, Quan Tử Sơn cảm giác tâm trạng của mình như đang bùng nổ, hình như anh không thể khống chế được bản thân nữa.
Nhìn sắc mặt của Đinh Nãi Xuyên càng lúc càng tái đi, ánh sáng sâu trong mắt cậu cũng dần biến mất, Quan Tử Sơn cảm giác được hụt hẫng và áp lực song song tận sâu trong lòng, lại mơ mơ hồ hồ xuất hiện cảm giác vui vẻ khó hiểu sau khi trả thù.
“Chúng ta chia tay lâu rồi, đã không có khả năng hợp lại, tôi đã không còn thích cậu.
Đinh Nãi Xuyên, tôi không còn thích cậu nữa rồi!” Quan Tử Sơn như bị ma nhập nói tiếp, từng câu anh nói đều cứng rắn xé rách vết thương còn chưa khép lại nơi đáy lòng anh, khiến anh cảm thấy đau đớn, đồng thời cũng sinh ra cảm giác khó có thể nói nên lời.
Đinh Nãi Xuyên im lặng nhìn anh, ánh sáng trong mắt đã hoàn toàn tàn lụi.
Quan Tử Sơn vốn đang muốn nói tiếp, nhưng khi nhìn thấy biểu tình trên mặt cậu, anh chợt thấy không nỡ, giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống những lời định thốt lên.
“…Phải không?” Đinh Nãi Xuyên chợt cười khẽ “Tôi đã hiểu, thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm.”
Đáy lòng Quan Tử Sơn khẽ động, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của cậu.
Cuối cùng anh vẫn quay đầu đi, ngơ ngác nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, trong đầu trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, chờ đến khi anh tỉnh táo lại, Đinh Nãi Xuyên đã không còn ở đây nữa.
Khi chắc chắn cậu đã thật sự đi khỏi, Quan Tử Sơn giống như đột ngột bị người khác rút mất xương cốt trên người mềm oặt ngã xuống giường, cả cơ thể dường như mất hết sức lực sau khi vận động kịch liệt.
Anh vùi mặt vào sâu trong gối, không biết vì sao mọi chuyện đột ngột trở thành thế này…
Lúc trước sau khi chia tay với Đinh Nãi Xuyên, mỗi ngày Quan Tử Sơn đều tập luyện làm thế nào để không nghĩ đến cậu, mỗi đêm cũng tập luyện làm sao để không mơ thấy cậu nữa.
Lúc đầu, dẫu có làm gì cũng không hiệu quả, anh càng không muốn nghĩ đến cậu thì hơi thở và hình ảnh của Đinh Nãi Xuyên lại càng khắc sâu trong đầu anh.
Giống như một câu nói, càng muốn quên đi lại càng chứng tỏ lòng còn vương vấn.
Nhưng mà sau đó, theo thời gian trôi đi, một năm rồi lại một năm trôi qua, Quan Tử Sơn càng ngày càng ít nhớ đến Đinh Nãi Xuyên, dù sao mối tình đầu cho dù sâu đậm ghi tạc đến đâu cũng không chịu được sự ăn mòn của năm tháng.
Bóng hình trong đầu anh càng ngày càng mờ nhạt, nhạt đến cuối cùng chỉ còn lại một số ký ức của thời niên thiếu điên cuồng.
Quan Tử Sơn vốn cho rằng anh đã hoàn toàn buông xuống được.
Nhưng vào một ngày nào đó, lúc mà Đinh Nãi Xuyên đẩy cánh cửa bước vào tiệm bánh ngọt của anh, trong khoảnh khắc chuông gió vang lên đó, Đinh Nãi Xuyên lần thứ hai xuất hiện trong sinh mệnh của anh, Quan Tử Sơn chợt nhận ra — anh chưa từng quên lãng, anh chưa buông xuống được.
Những chuyện xưa anh vốn ngỡ mình đã sớm quên giờ đây lại giống như mưa to gió lớn xới tung lên, Đinh Nãi Xuyên cứ vô ý mà cực kỳ mạnh mẽ một lần nữa bước vào cuộc sống của anh.
Những chuyện cũ anh ngỡ mình đã quên, ba năm trung học vùi đầu vào học hành, hăng hái chiến đấu trong núi sách, hồi ức đau khổ khiến đêm đêm mất ngủ thức đến sáng hôm sau mới chợp mắt được… Hồi ức về ba năm trung học của anh đoạn nào cũng có Đinh Nãi Xuyên, cho dù là giờ tự học hay lúc cùng nhau làm bài tập, dù là sau khi tan học hay cùng đi vệ sinh, dù là lúc học tập khổ cực hay những khi rảnh rỗi, trong bức trah kí ức của anh từng nét từng nét vẽ đều có cậu.
Bọn họ cùng nhau say sưa bàn về ước mơ sau này, cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai của nhau, tương lai của anh có Đinh Nãi Xuyên, tương lai của Đinh Nãi Xuyên cũng có anh…
Bọn họ nói muốn mở một tiệm bánh ngọt, một người phụ trách làm bánh, một người thì lo bán bánh, một người đóng gói, một người thu tiền, một người ở dưới tầng coi tiệm, một người ở tầng trên nấu cơm.
Bọn họ từng có nhiều ảo tưởng về tương lai của nhau như vậy, nhưng tất cả mơ mộng của hai người đều bị phá nát sau một lần họp phụ huynh trước kỳ thi đại học.
Đó là một lần tư vấn tuyển sinh cho kỳ thi vào đại học.
Mấy năm trước sau khi cải cách thi cử, đều là thi xong có điểm rồi các trường trọng điểm mới bắt đầu để học sinh ghi nguyện vọng, cho nên vài năm ấy, mỗi lần thi xong trường Tam Trung đều mở một đợt tư vấn để định hướng và truyền đạt kinh nghiệm cho học sinh chưa hiểu biết và phụ huynh có thể ghi nguyện vọng hợp lý.
Bởi vì sợ đám học trò đầu nóng không có lý trí, cho nên trường học yêu cầu phụ huynh nhất định phải có mặt.
Ngay lúc đó Quan Tử Sơn cảm thấy thật buồn phiền, bởi vì anh không muốn để cha Quan điều khiển nguyện vọng của mình, nhưng khổ nỗi trường học yêu cầu thế, anh chỉ có thể để cha đi.
Từ sau khi có đứa con nhỏ thì cha Quan rất ít quan tâm đến Quan Tử Sơn, trong lòng cũng có phần chột dạ, mặc dù cảm thấy anh đã trưởng thành, không giống hồi còn bé cần ông chăm nom khắp nơi, nhưng trong lòng ông cũng rất áy náy.
Cho nên khi biết được Quan Tử Sơn sắp được cố vấn về chuyện ghi danh nguyện vọng lên đại học, cha Quan lập tức ném các chuyện khác sang một bên, theo anh đi họp phụ huynh.
Tất cả học sinh đều có một phụ huynh tham dự, Đinh Nãi Xuyên tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Lúc ấy tuy hai người họ đã yêu nhau được một thời gian nhưng Quan Tử Sơn vẫn chưa từng nhìn thấy cha mẹ của Đinh Nãi Xuyên.
Cậu cũng rất ít khi nhắc đến cha mẹ mình, cho nên ngay cả Quan Tử Sơn cũng chỉ biết cậu mất mẹ từ khi còn bé, đến lúc bốn tuổi thì cha cậu tái giá, cưới mẹ kế rồi sinh một đứa em trai cho cậu mà thôi.
Quan Tử Sơn biết quan hệ của Đinh Nãi Xuyên với cha mẹ rất lạnh nhạt, bởi vì cha cậu và mẹ kế chưa từng tham dự bất kỳ một buổi họp phụ huynh nào hồi trung học, mỗi lần đến họp phụ huynh đều là người ông hiền lành của cậu.
Quan Tử Sơn rất thích ông Đinh, bởi vì ông nội anh luôn luôn giữ vẻ mặt nghiêm khắc, từ khi còn bé người anh sợ nhất chính là ông nội, nhưng ông Đinh thì lại khác, ông luôn luôn cười tủm tỉm, vẻ mặt hiền lành cực kỳ hòa ái dễ gần.
Có điều lần họp phụ huynh đó, Quan Tử Sơn không nhìn thấy ông Đinh hòa ái dễ gần, mà là mẹ kế nghe nói có quan hệ lạnh nhạt với Đinh Nãi Xuyên.
Trước kia, Quan Tử Sơn chưa bao giờ tới nhà Đinh Nãi Xuyên chơi, cho nên ngoài ông Đinh ra thì anh căn bản chưa từng nhìn thấy người nhà của cậu, bởi vì mỗi khi cậu nhắc đến người trong nhà đều là vẻ mặt lạnh lùng, mà hoàn cảnh của anh cũng không khác cậu lắm, đương nhiên có thể hiểu được phản ứng của cậu, vì vậy anh chưa từng nhắc đến chuyện muốn đến nhà cậu chơi.
Cũng như thế, chưa bao giờ anh mời Đinh Nãi Xuyên đến nhà mình cả.
Anh cũng không muốn cậu nhìn thấy những người anh không thích, anh biết cậu hẳn cũng nghĩ như vậy.
Quan Tử Sơn vẫn cảm thấy anh và Đinh Nãi Xuyên là hai người hiểu nhau nhất trên thế giới này, bởi vì bọn họ đều là người ‘dư thừa’, bởi vì hoàn cảnh bọn họ không khác nhau, bởi vì bọn họ đều có quan hệ lạnh nhạt với mẹ kế và em trai… Cho đến khi Quan Tử Sơn nhận ra mọi chuyện hình như không hoàn toàn như vậy.
Mẹ kế của Đinh Nãi Xuyên rất đẹp, rất có khí chất, mặc một bộ quần áo dài màu trắng, chăm sóc khá tốt, thoạt nhìn như mới hơn ba mươi, cho dù Đinh Nãi Xuyên luôn làm mặt lạnh với bà, nhưng bà trước sau vẫn luôn mỉm cười nhìn cậu.
Bà cẩn thận giúp cậu chỉnh sửa những gì cần làm khi ghi nguyện vọng, cẩn thận hỏi ý kiến cậu, giống như một người mẹ nghiêm túc suy nghĩ lên kế hoạch tương lai vì con mình.
Vẻ mặt khi cười lên của bà cũng rất đẹp, như một người mẹ luôn đối xử dịu dàng kiên nhẫn với con cái mình trên thế giới.
Ngay khi Quan Tử Sơn đi qua người Đinh Nãi Xuyên, anh nhìn thấy mẹ kế của cậu xoay đầu lại, hơi dừng lại, lộ ra nụ cười dịu dàng với anh.
Bà cười thật đẹp, khiến nháy mắt đầu óc anh trống rỗng.
Sau khi cha mẹ anh ly hôn, cha Quan vứt hết những tấm ảnh liên quan đến mẹ anh đi, như cô anh đã nói, bởi vì mẹ anh bỏ theo người đàn ông khác, vứt bỏ hai cha con anh.
Nhưng Quan Tử Sơn hồi bé không tin lời cô anh, anh tin mẹ anh không phải không cần anh, cho nên anh trộm lấy một bức ảnh của bà giấu đi.
Trong bức ảnh, mẹ anh mặc bộ quần áo trắng, cười rất dịu dàng.
Quan Tử Sơn hồi bé thường xuyên lôi ảnh của mẹ ra ngắm, vừa nhìn vừa nghĩ, đến khi nào mẹ mới về, nếu không về anh sợ mình sẽ quên hình dáng của mẹ mất.
May là anh còn có bức ảnh này.
Thời gian trôi đi, một năm rồi lại một năm, sau khi vào trung học, Quan Tử Sơn đã cất bức ảnh ấy đi.
Bởi vì cuối cùng anh cũng hiểu được mẹ sẽ không bao giờ trở lại.
Nhưng vào giờ phút này, anh gặp lại người phụ nữ anh luôn tâm tâm niệm niệm trong bức ảnh ấy.
Chỉ là, người phụ nữ đó cũng đã trở thành mẹ của người khác.