Biên tập: Mộ Vũ
[Canh Hạt Sen] Không sao đâu ~ sờ sờ đầu ~ Moa moa taz~
Gửi xong tin nhắn kia đi, Quan Tử Sơn lập tức hối hận.
Nhưng đã không còn cách nào, lời gửi đi chính là bát nước hắt ra ngoài, sao có thể thu lại.
Anh vốn tưởng rằng có lẽ chốc nữa Pudding Sữa mới trả lời lại anh, dù sao lúc này cậu đang ở trên diễn đàn của tổ kịch “Gặp quỷ” chém gió chọc cười với những người khác, tốc độ trò chuyện trong tổ kịch gần như không kịp đọc hết, mắt của Quan Tử Sơn hoa cả lên không thể nhìn rõ, anh cũng không biết những người khác trong tổ kịch rốt cuộc có mấy cái tay, sao có thể đánh chữ nhanh đến vậy.
Nhưng anh không ngờ Pudding Sữa đã lập tức trả lời.
[Pudding Sữa] Tôi lại thất tình rồi.
Quan Tử Sơn giật mình, lại???
Lượng tin tức của câu nói này hình như có vẻ rất lớn.
Anh hơi do dự, anh không giỏi an ủi người khác cho lắm, suy nghĩ nửa ngày chỉ gửi đi một câu nhạt nhẽo —-
[Canh Hạt Sen] Không sao đâu, cậu nhất định sẽ gặp được một người tốt hơn.
Gửi tin xong, ngay cả chính anh cũng cảm thấy bản thân nói cứ như cho có lệ, thế nhưng không có cách nào cả, anh vừa không giỏi an ủi cũng không hiểu cách trò chuyện tình cảm tri kỉ vỗ về.
Cho nên anh không mong đợi Pudding Sữa tiếp tục nói chuyện với mình nữa, nhưng nào ngờ đến, cậu lại gửi tới thêm vài câu.
[Pudding Sữa] Chỉ là tôi còn thích người ta.
[Pudding Sữa] Tôi chỉ thích cậu ấy.
[Pudding Sữa] Tôi chỉ muốn cậu ấy.
[Canh Hạt Sen] Cậu ấy?
Cậu ấy?
Lượng thông tin ở những lời này hình như còn lớn hơn nữa.
Một chữ “cậu ấy” có lẽ là gõ nhầm, nhưng ba chữ “cậu ấy” không thể nào nhầm được! Cho nên Pudding Sữa và anh đều thích nam sao?
Quan Tử Sơn chợt nhớ đến những weibo đăng lên hai năm trước, chẳng lẽ anh sở dĩ có cảm giác đồng tình với cậu ta là do những cảm giác áp lực và mờ mịt mà anh cũng từng có ư?
[Canh Hạt Sen] Cậu… thích nam sao?
Quan Tử Sơn hơi do dự, dè dặt hỏi một câu.
Anh vốn nghĩ rằng Pudding Sữa cho dù thật sự là đồng tính thì chắc cũng không trả lời thẳng mặt, nhưng không nghĩ đến cậu lại thừa nhận rất đơn giả.
[Pudding Sữa] Ừ, tôi thích con trai.
Quan Tử Sơn còn chưa kịp phản ứng chuyện Pudding Sữa come out với anh, lại nhìn thấy mấy tin cậu ta gửi đến —-
[Pudding Sữa] Anh cũng vậy đúng không? Tôi có thể cảm giác được.
[Pudding Sữa] Anh cũng thích nam.
Quan Tử Sơn “…..”
Tuy anh là gay, cũng rất nhạy cảm nhưng cũng chỉ giới hạn trong ba dặm, trình độ cảm nhận đồng loại của Pudding Sữa lại có thể xuyên thấu qua màn hình máy tính mà nhìn ra được tính hướng của anh rồi sao? Nếu không phải do cậu ta nói trúng hơn nữa còn là dáng vẻ vô cùng chắc chắn, anh nhất định sẽ nghĩ rằng cậu chỉ đang đoán mò.
[Canh Hạt Sen] ….
[Canh Hạt Sen] Sao cậu biết được?
[Pudding Sữa] Tôi đoán mò.
[Canh Hạt Sen] …
Khóe miệng Quan Tử Sơn khẽ co rút, cho nên anh đây là chưa đánh đã khai sao?
[Pudding Sữa] Không ngờ là sự thật, xem ra linh cảm của tôi luôn rất chuẩn.
[Canh Hạt Sen] …
Nhưng nếu Pudding Sữa ngay cả bí mật cậu ta thích nam cũng có thể thoải mái nói với anh, vậy thì anh cần gì phải che che giấu giấu?
Trong giới võng phối, nhất là trong giới phối kịch đam mỹ, tuy rằng rất nhiều CV nam, nhưng bọn họ có thể chấp nhận đam mỹ không có nghĩa bọn họ là đồng tính, hầu hết mọi người đều là trai thẳng.
Tuy rằng trong giới có mức khoan dung rất cao đối với đồng tính, có vài gay rất cởi mở nhưng điều này không có nghĩa là mỗi người đều sẵn sàng thẳng thắn với người khác về tính hướng của bản thân.
Quan Tử Sơn chưa từng nghe nói Pudding Sữa đã công bố tính hướng của mình hay chưa, có lẽ cậu cũng không phải kiểu người có thể sẵn sàng công khai tính hướng của mình quang minh chính đại cho người khác.
Nếu giờ cậu tự nguyện nói cho anh biết thì cũng đại diện cho biểu hiện của cậu ta trước đó không phải là không thích anh lắm.
Tâm trạng của anh không hiểu sao hơi thoải mái, lăn lộn trong giới này nhiều năm, anh có thể nói fan của anh nhiều tới mức quấn quanh ba vòng đại học D, nhưng antifan cũng đếm không hết, cho nên đã sớm luyện được một trái tim kim cương, anh cũng không để ý nhiều đến người khác nghĩ gì về mình.
… Nhưng sau khi biết Pudding Sữa không phải thật sự ghét anh, Quan Tử Sơn vẫn cảm thấy vui vẻ.
Anh nhanh chóng liên tưởng đến Quan Tử Ngọ, nếu Pudding Sữa thích nam, vậy thì có phải đại diện cho cậu nhóc sẽ có hy vọng rồi không? Hơn nữa bây giờ Pudding Sữa đang bị đắm chìm trong trạng thái thất tình…
Khụ khụ, bất tri bất giác trong đầu lại muốn mai mối cho em trai nhà mình, Quan Tử Sơn rất nhanh phản ứng kịp, anh lắc lắc đầu, loại chuyện làm mai này không hợp với anh, để hai người họ tùy duyên vậy.
[Pudding Sữa] Anh cũng thích nam, vậy anh nói xem anh thích loại đàn ông nào, để tôi tham khảo tham khảo chút.
[Pudding Sữa] Có lẽ cậu ấy cũng thích loại đàn ông như thế.
[Canh Hạt Sen] Thật xin lỗi, tôi không hiểu được sự liên quan ở đây…
[Pudding Sữa] Không sao, anh nói cái nhìn của anh một chút, tôi chỉ tham khảo thêm thôi.
[Pudding Sữa] Được rồi, thật ra tôi là 1, cho nên không hiểu rõ lắm suy nghĩ của 0.
[Canh Hạt Sen] …
Quan Tử Sơn không còn gì để nói, ý của cậu là anh giống người nằm dưới sao?
[Canh Hạt Sen] Cậu cảm thấy tôi hiểu suy nghĩ của 0 lắm sao?
[Pudding Sữa] Không phải anh là tổng công đại nhân sao? Vậy chắc chắn anh từng “bắt được” rất nhiều thụ rồi chứ, một khi đã thế, sao anh có thể không hiểu suy nghĩ của họ được?
[Canh Hạt Sen] …
Cậu nói hợp lý hợp tình đến mức tôi không biết phải đáp lời thế nào nữa rồi…
Quan Tử Sơn lại á khẩu, tuy anh từng được fan trong giới xưng là tổng công đại nhân, cũng bởi vì giọng công trong giới này rất khó cầu, mà giọng nói của anh lại nghe rất ‘man’ mà thôi, nhưng trong đời thực, đừng nói đến ‘tóm’ được bao nhiêu thụ, mà ngay cả đoạn tình cảm kia của anh và Đinh Nãi Xuyên đều chưa bệnh đã chết.
Muốn anh truyền thụ kinh nghiệm cho Pudding Sữa sao? Chi bằng để cậu ta lên mạng tìm kế sách tấn công tình yêu còn đáng tin hơn.
[Pudding Sữa] Nếu anh là 0, anh thích loại đàn ông nào?
[Canh Hạt Sen] …Chắc là đáng tin cậy.
[Pudding Sữa] Có thể nói cụ thể chi tiết được không? Ý của anh là tướng mạo đáng tin hay chiều cao đáng tin hay là bằng cấp, hay là có tiền vậy?
[Canh Hạt Sen] Đều theo khuôn mẫu đó đi.
[Pudding Sữa] Vậy anh cũng quá tham lam rồi? Trên thế giới này làm sao có người đàn ông hoàn hảo như vậy?
[Canh Hạt Sen] …
[Pudding Sữa] Nhưng mà, tôi đúng là một người đàn ông như thế!
[Canh Hạt Sen] …
Quan Tử Sơn lớn như vậy mà vẫn là lần đầu tiên gặp được một người có thể tự kỷ đến trình độ này, không khỏi cảm thấy hoang mang.
Nhưng anh suy nghĩ kỹ lại, tướng mạo đáng tin chiều cao đáng tin bằng cấp đáng tin hay tiền bạc đáng tin… Bên cạnh anh không phải có một người sao? Tướng mạo của Đinh Nãi Xuyên thì không nói, đẹp trai đến nỗi không có bạn bè, chiều cao một mét chín, quăng ra so với bất kì người đàn ông Trung Quốc trung bình nào cũng hơn hẳn một khúc, đang học nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp đại học chính quy, có bằng cấp tiêu chuẩn, trong nhà cũng rất có tiền…
Chậm đã!
Quan Tử Sơn chợt bừng tỉnh, sao anh lại nhớ đến cậu rồi?
Sửng sốt rất lâu, anh mới day day huyệt thái dương của mình cười khổ.
Rốt cuộc vẫn khó có thể bình tĩnh lại.
[Pudding Sữa] Nhưng dù tôi hoàn hảo đến vậy, cậu ấy cũng không vừa mắt tôi.
[Pudding Sữa] Điều này chứng minh cậu ấy không thích người hoàn hảo không chút khuyết điểm, mà là thích người có chút tỳ vết nào đó.
[Canh Hạt Sen] …
Quan Tử Sơn cảm giác giới hạn tam quan của anh lại lần nữa đổi mới.
[Pudding Sữa] Quên đi, bỏ qua chuyện này, ngoài đáng tin ra, anh còn thích dạng đàn ông nào?
[Canh Hạt Sen] Người có thế giới quan bình thường?
[Pudding Sữa] Thế giới quan bình thường? Anh muốn nói là người có lòng tốt thích giúp đỡ người khác, nhặt được tiền ở ven đường sẽ nộp cho cảnh sát? Hay các ông chú hay giúp đỡ các ông bà già qua đường?
[Canh Hạt Sen] Kiểu kiểu như vậy đi.
[Pudding Sữa] Đó chẳng phải là tôi sao! Tôi hiền lành đến nỗi nhìn thấy con kiến ven đường bị người ta giẫm chết cũng sẽ rơi nước mắt, nhìn đóa hoa héo rũ rụng xuống mà tôi còn đào một cái hố nhỏ chôn nó đi.
Quan Tử Sơn hơi choáng váng, chỉ có điều giờ phút này anh đã lấy lại bình tĩnh nhanh chóng.
[Canh Hạt Sen] Đó là bệnh ‘thương xuân tiếc thu ngao ngán thở dài’ ở người chứ?
[Pudding Sữa] Dẫu tôi hiền lành thế mà cậu ấy vẫn gai mắt tôi, xem ra cậu ấy không phải người có trái tim mềm mại.
[Pudding Sữa] Thôi bỏ qua, ngoài thế giới quan bình thường ra, anh còn thích loại đàn ông nào?
Quan Tử Sơn đã hiểu được, Pudding Sữa đang nói nhảm với anh, chỉ là trước kia mấy lần anh nói chuyện tán gẫu với cậu ta sao lại không nhận ra cậu có loại tính cách đặc biệt này nhỉ? Xem ra có lẽ do tâm trạng thất tình cho nên hôm nay cậu mới khác thường như thế.
[Canh Hạt Sen] Dù sao cũng không phải cậu!
[Pudding Sữa] …Vì sao! QAQ
[Canh Hạt Sen] Cậu….rất hoàn hảo, tôi thích người bình dân thôi.
[Pudding Sữa] Tôi rất bình dân!! Tôi thường xuyên mặc quần cộc mua mười đồng ba cái ở các sạp ven đường, buổi tối thích đi quảng trường nhảy ương ca(*), tập Thái Cực quyền gì đó.
(*) Ương ca: loại hình múa hát dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch.
[Canh Hạt Sen] …Phụt!
[Pudding Sữa] Haizz, tôi hoàn hảo hay bình dân đến đâu cậu ấy cũng đều không thích.
[Canh Hạt Sen] Cậu hỏi tôi cũng không ích gì, tôi không phải người cậu thích, cậu trực tiếp nói thẳng cậu ta xem vì sao không thích cậu đi, để cậu biết mà thay đổi, có lẽ còn chút hy vọng.
[Pudding Sữa] Nói không chừng cậu ấy sẽ hỏi lại tôi vì sao thích cậu ấy để cậu ấy còn sửa, rồi sau đó phản kích lại tôi.
[Canh Hạt Sen] …Nói vậy thì cũng hết cách, cậu chỉ có thể chuyển sang thích đối tượng khác, buông tay đi.
[Pudding Sữa] Tôi thích cậu ấy đã rất nhiều năm, rất rất nhiều năm rồi, nếu như có thể nói không thích là không thích được, nói buông tay là buông tay được, tôi còn phải rối rắm lâu vậy sao?
Quan Tử Sơn im lặng, thầm nghĩ cậu đã thích người ta nhiều năm vậy còn không bắt vào tay được, giờ hy vọng thành công thì thật sự quá xa vời rồi.
Nhưng đương nhiên, anh coi như có lương tâm, không nói thẳng chân tướng để đả kích Pudding Sữa.
[Pudding Sữa] Thật ra qua nhiều năm như vậy tôi từng thay đổi vì cậu ấy rất nhiều, cậu ấy từng nói thích đàn ông thành thục, tôi liền thay đổi bản thân càng ngày càng trưởng thành có trách nhiệm hơn… Nhưng cậu ấy vẫn không thích tôi.
Quan Tử Sơn nhìn thấy Pudding Sữa đột nhiên nói chuyện đứng đắn, giật mình trong chốc lát.
Bốn năm trước anh chia tay với Đinh Nãi Xuyên, cậu còn là một thiếu niên chưa hết ngây ngô, nhưng sau bốn năm gặp lại, cậu đã không còn tính trẻ con nữa, cậu thay đổi trầm mặc, kiềm chế hơn trước kia rất nhiều.
Nếu Đinh Nãi Xuyên thật sự quay về vì anh, ngay lúc đầu lại có thể giả vờ bĩnh tĩnh không còn nhớ anh, chứng tỏ tính cách của cậu đã khác rất nhiều so với trước kia.
Nếu là Đinh Nãi Xuyên lúc trước, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh hẳn là đã nhào đến rồi đi?
Quan Tử Sơn hơi giật mình, tính cách con người sẽ theo thời gian mà dần dần trở nên thành thục, cho dù đứa trẻ từng không hiểu chuyện ngây thơ đến đâu cũng có một ngày trưởng thành, mà anh đã từng cho rằng mình sẽ cùng Đinh Nãi Xuyên bước vào cánh cổng đại học, từ ngây ngô trở nên già dặn hơn, anh cho rằng hai người sẽ chính mắt nhìn thấy quá trình lột xác trưởng thành của đối phương… Nhưng bây giờ, anh và Đinh Nãi Xuyên quả thật đã chín chắn, nhưng không thể nhìn thấy đối phương trong quá trình kia.
Đinh Nãi Xuyên không nhìn thấy anh rút dần sự ngây ngô như thế nào, mà anh cũng không nhìn thấy cậu làm sao để từng bước từng bước một trở nên thành thục.
Nghe nói đại học là khoảng thời gian tuyệt vời quý giá nhất trong cuộc đời mỗi người, mà bọn họ lại bỏ lỡ quãng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời của nhau.
[Pudding Sữa] Nhưng tôi sẽ không buông tay.
[Pudding Sữa] Tôi đã thích cậu ấy nhiều năm như vậy, bây giờ buông tay, tôi không cam lòng.
[Canh Hạt Sen] …
Tuy rằng Quan Tử Sơn rất muốn nói câu yêu đơn phương không có bờ đến, quay đầu là bờ, chỉ là chuyện tình cảm không giống như lái xe, sao có thể muốn dừng là dừng lại được? Cho nên anh không khuyên thêm nữa.
[Pudding Sữa] Nói chuyện với anh xong cả người tôi thoải mái hơn rất nhiều, cảm ơn.
[Canh Hạt Sen] Không sao, tôi cũng không giúp được gì mà.
Chỉ là anh biết, hầu hết mọi người lúc có tâm sự đều muốn tìm một người biết lắng nghe để nói ra, bọn họ không thật sự cần người khác đưa ra khuyên nhủ gì, chỉ đơn thuần muốn phát tiết cảm xúc mà thôi, so với lời khuyên, bọn họ càng thích người an tĩnh lắng nghe hơn.
[Pudding Sữa] Vậy đi, anh làm người lắng nghe của tôi, tôi cũng có thể trở thành người lắng nghe của anh, nếu về sau anh có tâm sự phiền não gì, tôi sẽ làm thùng rác cho anh xả nỗi lòng ~
[Canh Hạt Sen] …Cảm ơn, chỉ là tôi không cần.
Quan Tử Sơn không phải người thích nói ra lúc có phiền não, so với nói với người khác, anh càng thích giấu sâu tâm tình vào đáy lòng hơn.
[Pudding Sữa] Giấu mọi chuyện trong lòng là không tốt, sớm hay muộn sẽ có một ngày ngầm trở nên biến thái.
[Canh Hạt Sen] …
[Bánh Pudidng] Tôi có thể trở thành người lắng nghe miễn phí cho anh, trút hết ra chung quy tốt hơn nghẹn lại khiến tâm lý biến thái hơn rất nhiều á ~
[Canh Hạt Sen] …Vậy thì cảm ơn.
[Pudding Sữa] Không cần khách sao, vì nhân dân phục vụ~
Quan Tử Sơn bị làn gió mới của Pudding Sữa chọc cười, sau khi cười xong, anh chợt nhận ra tâm trạng của mình hình như cũng tốt lên không ít..