Biên tập: Mộ Vũ
Cho dù trong lòng Quan Tử Sơn cuộn trào mãnh liệt đến đâu, thì Đinh Vĩnh Tư sau khi nhìn thấy anh hiển nhiên tâm trạng không tệ, cậu nhóc cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ “Anh ơi, đúng lúc quá, em đang muốn đi tìm anh… Chúng ta quả thật rất có duyên.”
Ánh mắt của Quan Tử Sơn dừng trên băng dán vết thương nơi khóe miệng của Đinh Vĩnh Tư, hơi im lặng sau đó cười hỏi “Sao em lại đến đại học D?”
Anh sao có thể không nhớ rõ lúc này là thời gian lên lớp của Tam Trung, chẳng lẽ Đinh Vĩnh Tư trốn học đi tìm Đinh Nãi Xuyên? Nhưng hình như anh em hai người họ không phải đang đối đầu sao?
Đinh Vĩnh Tư thấy được ánh mắt của anh, vừa vô thức đưa tay lên sờ khóe miệng của mình, vừa nói “Năm sau bọn em sẽ thi đại học, trường tổ chức cho bọn em đi tham quan đại học D.”
Truyền thống này Quan Tử Sơn vẫn biết, trường Tam Trung hằng năm đều sẽ tổ chức cho một đám học sinh đến các trường đại học ở thành phố D quan sát mấy vòng, mục đích chính là xây dựng cho bọn trẻ mục tiêu để phấn đấu học tập cho tốt.
Chỉ có điều số lượng học sinh rất nhiều, trường không thể tổ chức cho tất cả học sinh đi khắp nơi, cho nên mỗi lần tổ chức số lượng khoảng một trăm người, lấy một trăm người đứng đầu danh sách trong đợt thi, năm đó anh cũng là một trong số đó.
Quan Tử Sơn hơi bất ngờ, anh không nghĩ đến Đinh Vĩnh Tư nhìn cà lơ phất phơ, không giống như một người chăm chỉ học tập trên lớp, mà thành tích lại cũng rất tốt.
Phải biết rằng Tam Trung tuy kém hơn trường Nhất Trung tốt nhất ở thành phố D, nhưng cũng là một trường trọng điểm.
Có thể thi đỗ vào Tam Trung có nghĩa là bạn đã bước một chân vào cánh cửa đại học, sau ba năm bạn cố gắng chẳng qua quyết định xem bạn có đỗ vào một trường đại học tốt hay đại học trung bình mà thôi.
Chỉ có điều nghĩ lại Đinh Nãi Xuyên trước kia hình như cũng không cố gắng quá trong học tập, nhưng lần nào thi cũng ở top ba trong lớp, Quan Tử Sơn liền bình tĩnh lại, có lẽ đây là di truyền của nhà họ Đinh đi? Loại thiên phú này, hâm mộ ghen tỵ cũng không có được… Hơn nữa anh cũng chẳng có gì phải hâm mộ, dù sao anh đã tốt nghiệp đại học rồi.
Hơi tưởng tượng đến Đinh Vĩnh Tư sắp được thử thách trong kỳ thi đại học tàn khốc, lòng Quan Tử Sơn càng thêm bình tĩnh, thậm chí còn loáng thoáng vui vẻ.
Vì thế anh hơi nhếch khóe miệng lên, hiếm khi chủ động quan tâm một hồi tới người em trai cùng mẹ khác cha này “Miệng của em sao vậy? Bị thương à?”
Đinh Vĩnh Tư lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc khi được anh quan tâm, cậu sờ sờ khóe miệng của mình, hơi cười khổ “Không có gì, chỉ là bị… một con mèo hoang cào thôi.”
Mèo hoàng? Quan Tử Sơn hơi dừng lại, đại học D quả thật có mấy con mèo lang thang, chỉ là anh nhớ rõ đám mèo đó không sợ người, hơn nữa bởi vì thường xuyên được sinh viên cho ăn nên tính tình rất ngoan ngoãn, không chỉ ngoan mà đôi khi được đút ăn sẽ quấn lấy người bán manh không chút xấu hổ, ví như sẽ chủ động nằm ngửa lộ ra cái bụng xin vuốt ve.
Có thể khiến mấy con mèo đó giơ vuốt cào người, Đinh Vĩnh Tư rốt cuộc làm chuyện trời đất oán giận gì vậy?
Nhìn ánh mắt oan ức của cậu nhóc, Quan Tử Sơn lắc lắc đầu, lộ ra vẻ mặt không thể gật bừa.
Anh rất thích động vật nhỏ, cho nên lúc đi học ở đại học D thường xuyên cho mấy con mèo kia ăn, sau khi chúng được anh cho ăn vài lần hình như cũng nhận ra anh.
Mỗi lần anh cho ăn xong chuẩn bị rời đi, mấy con mèo đều sẽ quấn quanh đảo qua đảo lại bên ống quần, không ngừng kêu meo meo, hình như không muốn để anh đi.
Chỉ là bởi vì sau khi tốt nghiệp lại mở cửa tiệm khiến anh bận tối tăm mặt mũi, Quan Tử Sơn đã rất lâu không đi thăm mấy con mèo đó, cũng không biết bọn chúng giờ thế nào.
Ngay lúc anh đang suy nghĩ có nên ghé chợ gần đây mua thức ăn cho mèo không, lại có một giọng nói vang lên.
“Anh hai?”
Giọng nói mềm mềm vang lên, dường như có vẻ không chắc chắn lắm.
Quan Tử Sơn ngẩng đầu nhìn liền thấy Quan Tử Ngọ đứng cách đó không xa, hai mắt trừng lớn nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên.
Sau khi nhìn thấy Đinh Vĩnh Tư, lại gặp lại Quan Tử Ngọ, trong lòng của Quan Tử Sơn đã rất bình tĩnh, anh biết nếu ngay cả Đinh Vĩnh Tư cũng có thể thi đỗ vào danh sách một trăm người, Quan Tử Ngọ không có lý do gì không thi được, cho nên ở đại học D nhìn thấy em trai anh cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là, lúc ánh mắt của anh dừng trên người Quan Tử Ngọ, lại phát hiện hình như quần áo trên người cậu nhóc có vẻ không mấy chỉnh tề…
Quan Tử Sơn chững lại, cẩn thận nhìn một lát, chỉ thấy cổ áo bộ đồng phục em trai mình đang mặc mở lớn, phía trên cúc áo còn hơi rách, hình như bị người ta dùng sức cứng rắn kéo ra.
Thoạt nhìn Quan Tử Ngọ hình như vừa mới tranh chấp với người khác một hồi…
Anh vô thức nhìn về phía Đinh Vĩnh Tư, mà lúc này Quan Tử Ngọ cũng chú ý đến còn có người thứ hai ở đây, cậu cũng nhìn theo ánh mắt của anh trai về phía Đinh Vĩnh Tư, sau đó vẻ mặt hiển nhiên dần trầm xuống.
Đinh Vĩnh Tư cũng nhìn thấy Quan Tử Ngọ, cậu lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Quan Tử Sơn đứng một bên quan sát cuối cùng cũng nhìn ra, hai nhóc này chắc chắn mới đánh nhau một trận, xem ra là do Đinh Vĩnh Tư ra tay trước, chỉ là nhìn dáng vẻ lông tóc không tổn thương gì của em trai mình, người chịu thiệt tám phần là Đinh Vĩnh Tư.
Đinh Vĩnh Tư kéo kéo miệng, cười gượng với Quan Tử Sơn “Anh, em đi trước nhé, lần sau lại tìm anh.”
Sau khi nói xong, không đợi Quan Tử Sơn kịp phản ứng đã quay người bước đi.
Quan Tử Sơn phục hồi tinh thần, nhướng mày nhìn Quan Tử Ngọ “Em với nó đánh nhau à?”
Đinh Vĩnh Tư tuy rằng nói về quan hệ máu mủ cũng là em trai của anh, với người em trai này không thể nói rõ anh có tình cảm gì, nhưng đương nhiên kém hơn Quan Tử Ngọ.
Tuy rằng trước giờ quan hệ giữa anh và Tử Ngọ không mấy tốt nhưng dù sao cũng sớm chiều ở chung.
Huống hồ anh biết Quan Tử Ngọ là một học sinh chăm ngoan không biết nói dối người khác, cho nên so với hỏi Đinh Vĩnh Tư, không bằng hỏi thẳng Quan Tử Ngọ.
Quả nhiên, cậu nhóc khẽ nhíu mày, sau đó thành thành thật thật trả lời “Thầy giáo dặn trước buổi chiều phải trở về có thể tùy ý đi dạo ở đại học D, chỉ cần không làm phiền người khác là được, em muốn đi tìm anh hai… Đi được vài bước cậu ta liền tới uy hiếp em không cho đi tìm anh…”
Hơi do dự, Quan Tử Ngọ mím môi lại, cậu nhóc im lặng liếc nhìn Quan Tử Sơn một cái, tiếp tục nói “Cậu ta nói cậu ta mới là em trai của anh, cậu ta nói anh là anh hai của cậu ta… Không phải là anh hai của em.”
Quan Tử Sơn “……”
Anh còn tưởng Đinh Vĩnh Tư nhìn qua rất chín chắn, không nghĩ đến vẫn còn ngây thơ ấu trĩ như vậy.
Quan Tử Ngọ đánh giá vẻ mặt anh trai mình, mấp máy môi nói tiếp “Em nói anh chính là anh trai của em, sao có thể là anh trai của cậu ta chứ, rõ ràng cậu ta đã có một anh trai, sao còn tới giành anh trai của em… Sau đó cậu ta liền kéo áo không cho em đi, còn nói muốn đánh em.”
Quan Tử Sơn đã bắt đầu thấy dở khóc dở cười, anh còn nghĩ quan hệ của hai cậu nhóc có gì ân oán khúc mắc ghê gớm lắm chứ, không ngờ chỉ là hai đứa trẻ ranh đánh nhau, trước đây anh còn không hiểu vì sao Đinh Vĩnh Tư lại ghét Quan Tử Ngọ, thì ra là vậy ư.
“Sau đó thì sao?” Anh nhíu mày.
Quan Tử Ngọ mím môi đáp “Sau đó em liền phản kích, nhưng em không đánh lại cậu ta, chỉ có thể cào cậu ta, cào rách mặt cậu ta luôn.”
Quan Tử Sơn “…..”
Thì ra chú mèo hoang mà Đinh Vĩnh Tư nói chính là Quan Tử Ngọ =.=
Cậu nhóc lại im lặng liếc nhìn anh mình, phát hiện Quan Tử Sơn trầm mặc, cho rằng anh cảm thấy cậu làm không đúng, vội vàng bổ sung “Tuy rằng em cào cậu ta chảy máu, nhưng em cũng cho cậu ta miếng dán vết thương! Em luôn mang băng dán cá nhân bên người, sau khi nhìn thấy cậu ta chảy máu lập tức dán cho cậu ta!”
Quan Tử Sơn im lặng một lúc mới cười nói “Ừ, em làm vậy cũng không sai, sau này có người đến gây khó dễ với mình, em liền cào kẻ đó, hung hăng mà cào, cào cho mặt chảy máu luôn.”
Mặt Quan Tử Ngọ đỏ bừng lên “Cào người là cách của con gái! Hôm nay em bất đắc dĩ thôi!”
Quan Tử Sơn cười xoa xoa tóc cậu nhóc “Em nói thế nào thì là thế đó… Em đã đến đại học D, vậy anh dẫn em tới một số nơi được không?”
Quan Tử Ngọ được anh trai xoa đầu hạnh phúc tới nỗi mặt đỏ bừng, cậu nhóc cúi đầu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Vì vậy hai người vừa đi dạo một vòng quanh sân trường đại học D vừa nói chuyện, phong cảnh trong trường cũng không tệ lắm, hai bên đều là cây xanh ngợp bóng, Quan Tử Sơn vừa đi vừa giới thiệu công trình trái phải, nhưng Quan Tử Ngọ hình như hơi thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Đi tới đi lui, Quan Tử Ngọ đột nhiên dừng chân lại, Quan Tử Sơn ngạc nhiên nhìn em trai mình dùng vẻ mặt rối rắm do dự, giống như muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Quan Tử Sơn cũng dừng chân.
Quan Tử Ngọ muốn nói lại thôi hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc cũng hạ quyết tâm mở miệng hỏi “Đinh Vĩnh Tư bảo… cậu ta mới là em trai của anh là có ý gì ạ?”
Quan Tử Sơn hơi giật mình, lại nghe thấy cậu nhóc nhẹ nhàng hỏi tiếp “Điều Đinh Vĩnh Tư nói là sự thật sao?”
Quan Tử Sơn trầm mặc một lúc lâu, gật gật đầu “Ừ, nó là con trai của mẹ ruột anh, là em trai cùng mẹ khác cha với anh.” Thật ra anh càng muốn gọi người phụ nữ kia là mẹ về mặt sinh học mà thôi.
Quan Tử Ngọ hơi mở hai mắt ra nhìn, tuy từ bé cậu biết Quan Tử Sơn không phải cùng một mẹ sinh ra với mình, nhưng cho đến bây giờ chưa từng thấy mẹ ruột của anh tới thăm anh lần nào, càng không nghe thấy người khác nhắc đến, cho nên cậu vẫn luôn cho rằng mẹ anh đã không còn.
Quan Tử Sơn cũng không muốn nói nhiều, vì thế nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua đề tài này “Muốn đi thư viện nhìn chút không, thư viện của đại học D mới xây mới chưa đến mấy năm, cũng đẹp lắm.”
Quan Tử Ngọ nhìn ra được anh trai không muốn nói tiếp, liền ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý để anh dẫn mình đi về hướng thư viện.
Hai người đi qua một con đường ngợp bóng cây liền nhìn thấy một đình nhỏ hóng mát, đi thêm đoạn nữa chính là thư viện, nhưng đúng lúc Quan Tử Sơn định mang em trai đi vào đình, chợt thấy trong đình có người… Hơn nữa còn là người mà anh dùng hết tâm tư muốn tìm.
Chỉ thấy Đinh Nãi Xuyên hơi ngồi xổm giữa đình, cúi đầu xuống, tóc mái hơi dài rũ xuống che đi đôi mắt của cậu, khiến người khác không thấy rõ được ánh mắt cậu lúc này.
Quan Tử Sơn lúc đầu còn nghi ngờ Đinh Nãi Xuyên ngồi xổm ở đó không biết làm gì, nhìn kỹ, mới nhận ra cậu đang cho mèo ăn.
Đinh Nãi Xuyên ngồi đó, một chân quỳ xuống đất, một tay mở ra một túi cá khô nhỏ, trong lòng bàn tay còn lại còn đặt mấy con cá khô.
Mấy con mèo vây quanh cậu, Quan Tử Sơn liếc mắt một cái đã nhận ra đám mèo ấy là người quen cũ từng có “định mệnh” với anh, mà lúc này một con mèo tam thể béo phì quấn tới, cúi đầu liếm liếm con cá khô trong lòng bàn tay của Đinh Nãi Xuyên, nhai đi nhai lại vài cái đã ăn xong, ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu kêu meo meo~ thật mềm mại.
Khóe miệng Quan Tử Sơn nhịn không được hơi co rút, con mèo tam thể này hình như là Lão Đại trong mấy con mèo lang thang ở đại học D, mấy con mèo khác cũng rất nghe lời nó, coi vuốt mèo của nó là ý chỉ, trên cơ bản thì nó chạy tới chỗ nào mấy con mèo kia cũng tới chỗ đó.
Trước kia Quan Tử Sơn cho chúng ăn vài lần, những con mèo đó rất ngoan ngoãn nhu thuận để anh xoa xoa sờ sờ, chỉ có con mèo tam thể kiêu ngạo kia là không, mỗi lần được anh cho ăn xong liền vung đuôi bỏ qua một bên phơi nắng, cũng không để ý đến anh chút nào.
Nhưng mèo tam thể đã từng chảnh chọe như vậy giờ đây lại ngoan ngoãn cúi đầu trước mấy con cá khô của Đinh Nãi Xuyên, không chỉ bán manh làm nũng với cậu mà còn chủ động nằm ngửa lộ ra cái bụng nhỏ trắng bóng của mình cầu vuốt ve.
Đinh Nãi Xuyên hơi cười khẽ một tiếng, quả thật vươn tay ra xoa xoa cái bụng lông xù tròn trịa của mèo tam thể.
Quan Tử Sơn nhìn cảnh trước mặt, không hiểu sao chợt thấy bất bình kỳ lạ, mà nơi trái tim không hiểu sao lại trở nên thật mềm mại..