Edit: Giả Tiên sinh; Beta: Leslie
Đinh Nãi Xuyên: …
Quan Tử Sơn lắc lắc đầu cười:
– Thoạt nhìn cứ như Đinh Vĩnh Tư đối nghịch với Tiểu Ngọ nhưng đến khi Tiểu Ngọ bị thương thì cậu nhóc lại là người hết hồn nhất.
Vậy mà nó dám nói là ghét Tiểu Ngọ nhất… tên nhóc này đúng là đứa trong ngoài bất nhất mà.
Sau khi nói xong anh nhìn về phía Đinh Nãi Xuyên và tổng kết một câu: Đều cùng một dạng với anh thôi.
– Anh có chỗ nào trong ngoài bất nhất? – Đinh Nãi Xuyên nhíu mày.
Quan Tử Sơn cười một tiếng rồi không nói chuyện nữa mà xoay người đi xuống khán đài.
Thấy anh đi, Đinh Nãi Xuyên vội vàng hộc tốc đuổi theo sau.
Sau khi xuống khán đài, Quan Tử Sơn theo trí nhớ tìm được phòng y tế.
Lúc này, trong phòng y tế cũng không có nhiều người, đa số đều ở bên ngoài xem trận đấu.
Ngoại trừ vài nữ sinh bị tụt huyết áp ra cũng chỉ có Quan Tử Ngọ là nằm trên giường bệnh.
Lúc Quan Tử Sơn đi vào phòng cứu thương, Đinh Vĩnh Tư đang đứng dựa tường, một tay đút túi quần, một tay cầm di động lướt lướt y như vương tử.
Thế nhưng hành động cứ lâu lâu lại ngó chừng Quan Tử Ngọ đã làm lộ tâm tư nhỏ này của cậu.
Quan Tử Sơn cười cười không nói mà bước vội đến trước mặt Quan Tử Ngọ hỏi thăm:
– Em thấy thế nào rồi?
– Em không sao.
– Quan Tử Ngọ cắn môi dưới lắc lắc đầu.
Quan Tử Sơn rút tờ khăn ướt giúp Quan Tử Ngọ lau lau mồ hôi trên trán:
– Trán em toàn là mồ hôi lạnh mà còn dám nói không có việc gì.
Quan Tử Ngọ miễn cưỡng cười một chút, ngoan ngoãn để Quan Tử Sơn lau mồ hôi cho mình.
Vết thương đã được băng bó cẩn thận, cô y tế nói Quan Tử Ngọ nghỉ ngơi một chút.
Quan Tử Sơn vội nâng em trai mình dậy và đỡ cậu nhóc đến ghế dài ngồi.
Hai người xoay tới xoay lui nên tất nhiên không ai chú ý đến hai tay của Đinh Vĩnh Tư nắm chặt hồi lâu chợt buông lỏng.
Ngồi một chốc, Quan Tử Ngọ mới nhớ đến người đưa mình đến phòng y tế.
Cậu ngẩng đầu định nói tiếng cảm ơn nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng Đinh Vĩnh Tư xoay người rời đi.
Bóng dáng thiếu niên thẳng tắp, áo quần phẳng phiu tựa như cây trúc.
Quan Tử Ngọ cứ ngây người nhìn chằm chằm của phòng y tế cả một buổi trời.
Đến tận khi Quan Tử Sơn gọi hai ba lần, cậu mới hồi thần lại mà nhìn qua anh mình.
Dĩ nhiên Quan Tử Sơn cũng nhìn thấy bóng dáng ra vẻ tiêu sái của Đinh Vĩnh Tư nên anh cố ý cười trêu ghẹo em trai ngốc nhà mình:
– Không phải nhóc đó ghét em lắm à? Sao vừa rồilại gấp gáp đến vậy?
Quan Tử Ngọ sắc mặt ửng đỏ ấp úng:
– … Em cũng không biết nữa.
Thấy em mình như vậy, nhất thời Quan Tử Sơn có chút không đành lòng đùa giỡn nữa, vì vậy anh đổi đề tài:
– Em bị thương rồi nên những trận sau cũng đừng ra sân xem nữa.
Ánh mắt Quan Tử Ngọ có chút ảm đạm:
– Ưm, xin lỗi anh hai… để anh đến không một chuyến rồi.
– Nói gì vậy chứ? – Quan Tử Sơn nhéo nhéo má Quan Tử Ngọ – Nếu em không thi đấu thì bọn anh đến hội thao để làm gì chứ? Đừng nghĩ nhiều nữa, lát nữa anh sẽ đưa em về nhà.
– Chút nữa còn mấy hạng mục có lớp em tham gia nên em muốn ở lại xem chot hết rồi mới về.
– Quan Tử Ngọ mím môi.
Quan Tử Sơn vẫnđang tự hỏi tại sao Quan Tử Ngọ lại bướng bỉnh thế.
Bỗng nhiên, nhìn ánh sáng trong mắt em trai mình, anh chợt nhớ ra Đinh Vĩnh Tư cũng sắp thi đấu.
Quan Tử Sơn hiểu ra mọi chuyện.
– Được rồi, vậy em cứ ở lại xem hết hội thao đi – Quan Tử Sơn gật gật đầu thỏa hiệp – Còn bọn anh sẽ về nha.
Quan Tử Ngọ gật gật đầu, Quan Tử Sơn bèn dìu cậu đứng lên.
Nhưng đi chưa được hai bước, Đinh Nãi Xuyên đã bước đến thay chỗ anh và dìu Quan Tử Ngọ lên khán đài sân thể dục.
Dù bị thương nhưng Quan Tử Ngọ vẫn kiên trì thi đấu và thắng được lớp khác nên khi trở lại, cậu được hoanh nghênh như một vị anh hùng.
Các bạn cùng lớp cậu ân cần thăm hỏi suốt dọc đường đi.
Bọn họ nhiệt tình quan tâm đến nỗi Quan Tử Sơn đi một bên cũng có chút chịu không nổi.
Khi đến nơi và ngồi được vào chỗ, khuôn mặt Quan Tử Sơn đã đỏ như quả táo chín.
Lúc này Đinh Vĩnh Tư nhìn lên đài còn Quan Tử Ngọ lại nhìn sang chỗ cậu nhóc ngồi lúc nãy.
Thấy cậu nhìn, vài nữ sinh nhao nhao:
– Kế tiếp là hạng mục chạy một nghìn mét nam nữ nên Đinh Vĩnh Tư đã xuống sân khởi động rồi.
Quan Tử Ngọ dừng một chút rồi lí nhí nói:
– Tôi đâu có hỏi cậu ta…
Quan Tử Sơn đứng một bên cười cười, anh nhướng mày nhìn Quan Tử Ngọ:
– Vậy mắt em bị sao mà cứ nhìn qua chỗ cậu ấy vậy?
– Không có, em chỉ nhìn xung quanh thôi… – Quan Tử Ngọ đỏ mặt.
Đinh Nãi Xuyên nãy giờ vẫn trầm mặc không nói bỗng chỉ vào một người trên sân:
– Nó đang đứng bên đó.
Quan Tử Ngọ vội ngẩng đầu nhìn về phía sân thể dục.
Rất nhanh, cậu đã có thể thấy được Đinh Vĩnh Tư.
Hạng mục chạy một ngàn mét nam cũng có rất nhiều học sinh chuyên thể dục tham gia nhưng đứng ở trong một dàn nam sinh cao to, Đinh Vĩnh Tư không hề thua kém chút nào.
Bởi vì thường xuyên huấn luyện dưới ánh nắng gay gắt nên những làn da của những tuyển thủ thể dục đều có màu nâu sậm còn những người còn lại chính là tuyển thủ không chuyên.
Có điều, đa số những học sinh báo danh chạy một ngàn mét đều là những người nhiệt huyết thích vận động nên làn da cũng không trắng lắm.
Do đó, hiện giờ, Đinh Vĩnh Tư lại như hạc giữa bầy gà, chỉ cần liếc sơ một cái là có thể nhận ra người khác biệt trong nhóm kia chính là cậu.
Vì vậy, Quan Tử Sơn cũng nhanh chóng nhận ra được Đinh Vĩnh Tư.
Mặc dù cách quá xa, không thấy rõ vẻ mặt hiện giờ của cậu nhóc nhưng Quan Tử Sơn vẫn có thể cảm giác được Đinh Vĩnh Tư cực kỳ bình tĩnh.
So với vẻ bất an khi đối mặt với học sinh chuyển thể dục của vài tuyển thủ nghiệp dư khác thì vẻ mặt của Đinh Vĩnh Tư không hề lo lắng gì cả.
Hội thao trường Cấp 3 không phân biệt chuyên nghiệp và không chuyên nên những học sinh thể dục cũng thi đấu chung với các học sinh bình thường.
Những người được chọn vào đội tuyển thì hiển nhiên họ sẽ có thể lực khá tốt, hơn hẳn những tuyển thủ nghiệp dư khác.
Thêm vào đó, hầu hết học sinh thể dục đều cao to nên những học sinh khác sợ bọn họ cũng là chuyện bình thường.
Còn Đinh Vĩnh Tư hiện giờ vẫn rất bình tĩnh.
Sau khi khởi động xong, cậu đã đi vào đường chạy để chuẩn bị thi đấu.
Sau khi tiếng súng của trọng tài vang lên, Đinh Vĩnh Tư đã lao ra trong nháy mắt.
Mặc dù cách rất xa nhưng Quan Tử Sơn dường như vẫn nhìn thấy được cơ bắp căng chặt của cậu nhóc.
Đinh Vĩnh Tư bật người mạnh mẽ như một con báo cheetah, hai chân rất có lực, chuyển động nhanh, sức bật lại lớn, không hề thua kém những tuyển thủ chuyên nghiệp bên cạnh chút nào.
Quan Tử Sơn ngồi ở trên khán đài lại nhíu mày, ngay từ đầu Đinh Vĩnh Tư đã chạy nhanh như vậy liệu lát nữa có thể kiên trì được đến cuối không? Dù sao đi nữa thì chạy một ngàn mét là phải hoàn thành hai vòng rưỡi sân thi đấu.
Nếu vòng đầu tiên đã chạy nhanh như thế thì e là những vòng sau sẽ không còn sức để duy trì nữa.
Cũng có lẽ bởi vì khuôn mặt đẹp trai của Đinh Vĩnh Tư nên khán giả lại cổ vũ cho cậu rất nhiều, không những lớp của cậu mà các khối khác cũng reo hò, dĩ nhiên đại bộ phận đều là nữ sinh.
Quan Tử Sơn liếc nhìn Quan Tử Ngọ một cái thì thấy em trai nhìn mở to mắt nhìn chằm chằm bóng dáng trên sân thể dục, khóe miệng mím chặt, hai tay cũng nắm rất chặt.
Giờ khắc này, Quan Tử Ngọ gần như căng hết dây thần kinh, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh.
Thấy Quan Tử Ngọ khẩn trương đến mức sắc mặt cũng tái đi, Quan Tử Sơn trêu chọc cậu một câu:
– Em xem người ta thi đấu mà còn khẩn trương hơn mình thi là thế nào?
Mặt Quan Tử Ngọ nhất thời đỏ lên một cách vô cùng khả nghi:
– Đâu, đâu có!
– Mặt đã đỏ rần lên như vậy mà còn bảo là không có – Quan Tử Sơn lại cười cười trêu chọc – Mặt của em nói đỏ là đỏ ngay, có phải em có kỹ xảo tùy ý biến đổi màu mặt không?
Quan Tử Ngọ hừ nhẹ một cái rồi không thèm để ý anh trai mình nữa, thế nhưng màu đỏ trên mặt cậu lại càng ngày càng đậm hơn.
Ngay lúc hai người còn nói chuyện, Đinh Vĩnh Tư đã chạy xong vòng đầu tiên một cách nhẹ nhàng và cậu đang vào vòng thứ hai.
Lúc này, dẫn đầu tốp tuyển thủ là một họ sinh lớp chuyên thể dục.
Cậu mặc một bộ đồ tay ngắn màu đỏ, rất mạnh mẽ cường tráng, trên đùi lộ ra từng cuộn cơ bắp.
Đinh Vĩnh Tư chạy thứ hai, tuy trước mặt có địch thủ nhưng cậu nhóc vẫn rất nhàn nhã.
So với những người khác đang dần giảm tốc độ thì Đinh Vinh Tư vẫn luôn ổn định và không hề mệt mỏi.
Cậu bình tĩnh nhưng khán giả thì không.
Những nữ sinh cỗ vũ cho Đinh Vĩnh Tư lúc này gần như đã khàn giọng, nhất là nữ sinh lớp cậu.
Mọi người đều đứng lên, vẫy tay kịch liệt và hô to tên Đinh Vĩnh Tư, trong đó có một người hét đến tắt cả tiếng.
Bởi vì mọi người đều nhìn về đích đến nên mỗi khi có khi tuyển thủ chạy ngang qua chỗ bọn họ, lỗ tai Quan Tử Sơn đều bị tiếng “Cố lên” làm ù cả tai.
Những nữ sinh đó kích động đến mức muốn khóc thét lên còn Quan Tử Ngọ cũng cắn chặt môi dưới, trên môi in một hàng dấu răng thật sâu.
Khi chạy đến 100m cuối cùng, Đinh Vĩnh Tư vốn đang chạy ổn định đột nhiên gia tăng tốc độ vượt lên tuyển thủ trước mặt.
Nhất thời, tiếng hét của các nữ sinh không kềm được mà nổ tung cả khán đài, nhất là khi cậu chạy ngang qua còn ngẩng mặt lên mỉm cười vẫy tay với bọn họ.
Tuyển thủ dẫn đầu bị Đinh Vĩnh Tư vượt lên vội liều mạng tăng tốc, nhưng cậu ta thật không ngờ dù hắn có tăng bao nhiêu đi nữa thì Đinh Vĩnh Tư vẫn nhanh hơn cậu ấy một chút.
Khoảng cách nhỏ này cứ duy trì liên tục cho đến tận lúc về đích.
Ngay khi Đinh Vĩnh Tư chạy về đích, toàn trường đều im lặng trong chốc lát rồi lại vang lên như sóng dậy.
Đinh Vĩnh Tư thắng.
Không ngờ Đinh Vĩnh Tư lại thắng.
Quan Tử Sơn ngồi xem từ đầu đến cuối đều cảm thấy chuyện này hình như có chút buồn cười.
Thế nhưng Đinh Vĩnh Tư lúc nào cũng trầm ổn như vậy thì có gì là không thể sao?
Quan Tử Sơn cười cười lắc đầu sau đó quay sang Quan Tử Ngọ.
Cậu ngồi ngây người ra.
Ngay lúc Đinh Vĩnh Tư về đích, cậu trợn tròn hai mắt, vừa có chút không nói thành lời lại có chút cảm thấy đương nhiên.
Lúc xác định Đinh Vĩnh Tư đạt giải nhất, hai mắt cậu rất sáng rức lên vô cùng long lanh, lấp lánh như một bầu trời đầy ánh nắng vàng rực lúc ban mai..