Edit: Giả Tiên sinh; Beta: Leslie
Sau khi giặt quần sịp xong, Quan Tử Sơn xuống lầu mở của cửa tiệm.
Lúc Tiểu Kiều đến, cô nhìn anh một lúc lâu với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
– Em muốn nói cái gì nói nhanh đi.
– Có chút chịu không nổi ánh mắt nóng hừng hực của Tiểu Kiều, Quan Tử Sơn dứt khoát hỏi.
Tiểu Kiều do dự nửa ngày mới bước đến bên cạnh Quan Tử Sơn nói:
– Gần đây tâm trạng anh chủ tốt quá hén.
– Cũng tàm tạm.
– Quan Tử Sơn mỉm cười.
Tiểu Kiều nhìn chằm chằm Quan Tử Sơn hồi lâu mới cảm thán:
– Mỗi ngày cứ phải nhìn vẻ mặt yêu đương hạnh phúc ngọt ngào của anh, riết rồi một chó độc thân như em sắp bị chói mù mắt thiệt luôn í.
Nói xong, cô còn trưng ra bộ mặt “Thói đời ngày nay, lòng người dễ đổi thay” rồi mới lắc đầu đi làm việc.
Sau khi chờ Tiểu Kiều đi xa, Quan Tử Sơn mới sờ sờ miệng mình:
– Rõ như vậy à?
Việc kinh doanh của tiệm hôm nay cũng không tệ lắm, Quan Tử Sơn bận rộn đến tận trưa.
Anh đang định ngồi xuống uống miếng nước nghỉ ngơi thì chuông cửa lại vang lên báo có khách đến.
Theo bản năng, Quan Tử Sơn xoay đầu lại cười một nụ cười thương mại về phía cửa nhưng rồi lại đơ người ngay lập tức.
Một cô gái mặc nguyên cây trắng đẩy cửa bước vào, tóc đen dài xõa ngang vai, mỉm cười tựa như một đóa hoa bách hợp, vừa thanh thuần lại vừa sạch sẽ.
Không thể không nói, dù Quan Tử Sơn không thích con gái nhưng mỗi lần nhìn thấy Bạch Hà thì anh vẫn cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Quan Tử Sơn mở tiệm bánh ngọt, mỗi ngày gặp không ít em gái xinh đẹp nhưng có lẽ chẳng mấy ai được như Bách Hà.
Ánh mắt của cô sạch sẽ lại trong sáng, ngây thơ đến mức không nhiễm khói lửa nhân gian.
Thế nhưng loại ngây thơ này cũng không phải loại không rành thế sự đơn thuần mà là một loại bình tĩnh nhưng cũng không kém phần tinh tường.
Bạch Hà chính là loại người lấy khí chất thắng nét đẹp, trước kia là vậy, hiện giờ cũng vậy, Quan Tử Sơn thầm nghĩ rằng nếu anh không thích nam thì có lẽ sẽ thích một cô gái như Bạch Hà.
Đáng tiếc, trên đời này không có “nếu như”.
Tiểu Kiều cũng chú ý tới vị đại mỹ nhân vừa đẩy cửa vào này.
Dù cũng được xem là một cô gái thanh tú nhưng khi nhìn Bạch Hà, cô vẫn nhịn không được mà ngây người ra.
Có một kiểu con gái đẹp sâu từ bên trong, đẹp đến không ai dám tranh giành, đẹp đến không để cho người khác nổi lên nửa phần ghen tỵ, mà Bạch Hà chính là kiểu mỹ nhân như thế.
Bạch Hà vào tiệm, không vội vã chọn bánh ngọt mà mỉm cười với Quan Tử Sơn:
– Đã lâu không gặp.
Vừa thấy Bạch Hà, Quan Tử Sơn biết ngay cô không phải vô tình mà là cố ý đến đây.
Trong lòng anh trăm mối cảm xúc đan xen nhưng trên mặt lại không biểu hiện một chút gì, vẫn mang theo nụ cười nghề nghiệp:
– Đã lâu không gặp.
Nhưng rõ ràng họ vừa mới gặp ở buổi họp lớp cách đây không lâu.
Bạch Hà lại cười, cô vươn tay sửa tóc:
– Lần trước họp lớp nhiều người, chưa kịp chính thức chào hỏi với cậu, nghe nói cậu mở một tiệm bánh ngọt ở đây.
Giờ tôi đã tới rồi, thế nào, không chào đón tôi à?
Tiểu Kiều ở bên cạnh nhạy bén ngửi được mùi không bình thường, vội vàng lui lại mấy bước:
– Thì ra là bạn học của ông chủ, em đi rót tách trà nha.
– Nói xong cô bèn xoay người vào trong bếp nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên.
– Làm sao có thể chứ, mọi người đều là bạn học cũ với nhau mà, sao tôi lại không chào đón cậu chứ? Ngồi đi.
– Quan Tử Sơn mỉm cười.
Sau đó anh kéo ghế ra, làm tư thế mời.
Bạch Hà cười nhạt ngồi xuống, tư thế ngồi của cô cũng thực tao nhã, lưng rất thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, dáng người rất đẹp.
Quan Tử Sơn nhớ lại thời trung học, anh có nghe người khác nói Bách Hà có học múa ba lê.
Người học múa ba lê dáng người rất đẹp, tư thái cũng vậy.
Chỉ cần ngồi xuống thôi là đủ nhận ra người có học hay không.
Tỷ như Quan Tử Sơn, anh mở tiệm bánh, mỗi ngày đều vội tới chân không chạm đất, lúc ngồi xuống đều hận cả người không thể bẹp ở trên ghế nên anh mới muốn mang một cái sô pha về, mấy cái đó thích hợp cho những người lười, ngồi không cần tư thế.
Còn Đinh Nãi Xuyên thì hoàn toàn tương phản, đừng thấy bình thường cậu cà lơ phất phơ, làm việc gì cũng không đâu ra đâu mà lầm.
Dù là lúc đi đường hay ngồi xuống thì lưng đều rất thẳng, nhìn từ điểm này, Bạch Hà và Đinh Nãi Xuyên có thể xem như cùng một kiểu người.
Quan Tử Sơn hơi nheo mắt, ngồi xuống rồi cũng nhịn không được mà thẳng lưng lên một chút.
– Xem ra dạo này cậu cũng không tệ lắm.
– Bạch Hà mỉm cười, ánh mắt của cô trong suốt như nhìn ra được điều gì.
– Nhưng có người mấy năm nay lại không tốt lắm.
Quan Tử Sơn nhíu mày.
Dường như anh nghe được mùi thuốc súng nhàn nhạt nhưng anh không muốn tranh cãi với người khác.
Chưa bàn đến việc Bạch Hà là nữ sinh mà thời thanh xuân anh từng mơ ước dù chưa kịp nảy mầm đã bị bóp chết thì thân là một người coi trọng vẻ ngoài, anh cũng không muốn tính toán chi li với người đẹp làm gì.
Bạch Hà tinh tế đánh giá vẻ mặt Quan Tử Sơn trong chốc lát rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng:
– Cậu đừng hiểu lầm, tôi và cậu ta cũng không có quan hệ gì, mấy năm nay cũng không liên hệ, chỉ là quan tâm Weibo và vòng bạn bè của cậu ta mà thôi.
Lúc trước, cậu ta hay đăng mấy cái kia, tôi có tận mắt chứng kiến tình trạng của cậu ta lúc đó không tốt lắm.
Sau đó, lại thấy cậu ta không đăng nữa thì tôi tưởng là cậu ta đã từ bỏ rồi.
– Bạch Hà mỉm cười.
– Không ngờ rằng quay đi quay lại, cậu ta vẫn nhảy xuống cái hố cũ.
Quan Tử Sơn: …
Nhưng vào lúc này, Tiểu Kiều bưng trà lên, cô bé đưa cho Bạch Hà trước.
Bạch Hà mỉm cười với cô:
– Cảm ơn.
Tiểu Kiều đỏ mặt, đưa ly trà còn lại cho Quan Tử Sơn rồi mới xoay người đi.
Bạch Hà tao nhã nâng chung trà lên, nhấp một hớp, tư thế và biểu cảm cứ như là đang thưởng thức một món cao lương mỹ vị gì đó dù thực tế cô chỉ uống một tách nước trà rẻ tiền mà thôi.
Quan Tử Sơn cũng không chịu thua nhấp một hớp, uống xong lại không nhịn được chửi tục một tiếng.
Chẳng lẽ hôm nay nước khan hiếm đến mức Tiểu Kiều không dám cho thêm dù chỉ là một chút sao? Pha đậm như vậy cũng thật sự làm khó người khác quá rồi nha! Sau này, chuyện pha trà phải tự mình làm mới được.
Cũng mệt cho Bạch Hà vẫn có thể mặt không đổi sắc mà uống như thế.
Đối với chỉ trích uyển chuyển của Bạch Hà, Quan Tử Sơn quyết định làm bộ không hiểu gì hết, biểu cảm trên mặt là một bộ thờ ơ:
– A, phải không đó?
Bạch Hà lại nhấp nhẹ một ít trà rồi mới khẽ cười nói:
– Có phải hay không chính cậu không biết sao?
Ánh mắt cô tựa như gương, cái gì cũng có thể nhìn thấu, Quan Tử Sơn cười một chút:
– Vậy thì sao?
Bạch Hà nhìn chằm chằm vẻ mặt Quan Tử Sơn một lúc lâu mới lắc đầu:
– Thật chả thú vị gì, làm tôi còn đợi nửa ngày để xem cậu sẽ phản kích thế nào với tình địch nữa chứ.
Quan Tử Sơn: …
Bạch Hà cười rộ lên, bên miệng cô có một lúm đồng tiền nhỏ, mỗi khi cười lên có chút ngọt ngào:
– Chắc cậu từng nghe kể rằng thời trung học tôi từng tỏ tình với cậu ta đúng không?
– Thật sao? Có chuyện này à? – Quan Tử Sơn ra vẻ rụt rè.
– Là thật đó, khi còn hoc trung học tôi từng thổ lộ với cậu ấy.
– Bạch Hà tiếp tục cười.
– À, sau đó thì sao? – Quan Tử Sơn hơi híp mắt lại.
– Sau đó tôi bị từ chối.
– Bạch Hà khẽ cười.
– Thật sao? – Quan Tử Sơn bình tĩnh, lại bưng ly nước trà đậm muốn chết lên nhấp một hớp.
– Cậu có biết lúc ấy Đinh Xãi Xuyên từ chối tôi thế nào không? Lúc ấy, tôi do dự cả buổi trời mới thấp thỏm nói với cậu ta rằng tôi thích cậu ta lâu lắm rồi.
Không ngờ cậu ta chỉ “À.” một cái tỉnh queo.
Tôi mới hỏi cậu ta có cảm tưởng gì không thì cậu ta đáp rằng: “Cậu thích tôi là việc của cậu, có liên quan gì đến tôi đâu chứ!” – Bạch Hà tiếp tục nói.
Quan Tử Sơn nhấp một hớp trà đậm, chỉ cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
– Khi đó, tôi thích cậu ta như vậy, phải lấy hết dũng khí mới dám thổ lộ.
Không ngờ, Đinh Nãi Xuyên chỉ dùng một câu nhẹ tênh như thế để đuổi tôi đi thì làm sao mà tôi chịu được cơ chứ.
Nên tôi lại tiếp tục hỏi có phải là cậu có người trong lòng rồi hay không.
– Bạch Hà ngừng lại một chút, nhìn Quan Tử Sơn, vừa cảm thán vừa giận.
– Cậu ta nói “Đúng thế!”.
Đột nhiên, trong lòng Quan Tử Sơn nhảy lên một cái, cảm thấy miệng đầy mật ngọt ngọt.
Chính là cảm giác này: vô cùng thích.
– Thật ra, đứa con gái nào cũng rất mẫn cảm, ban đầu tôi vẫn chưa tin, còn cho rằng cậu ta bịa ra để lừa tôi.
Nhưng sau đó, sau khi quan sát thật lâu, tôi mới phát hiện cậu ta nói thật.
Lời nói của một người có thể gạt người khác nhưng ánh mắt thì không.
Ánh mắt của Đinh Nãi Xuyên không hề giả dối, hành động của cậu ta cũng thế.
Lúc đó, tuy cậu ta thấy ai cũng cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, chỉ có khi nhìn một người nào đó thì ánh mắt của cậu ta mới trở nên dịu dàng, mới có cảm xúc, mới là lòng tràn đầy vui mừng.
– Giọng điệu của Bạch Hà vẫn rất bình tĩnh – Mà người may mắn kia chính là cậu.
Quan Tử Sơn cảm thấy cả người sảng khoái như giữa hè được uống một cốc trà đá mát lạnh, phê từ đầu đến chân, vừa mát rượi lại ngọt cả người, mọi buồn bực và phiền não trong lòng đều biến mất không thấy.
– Khi đó, tôi thích cậu ta biết bao nhiêu, cậu ta lại chỉ thích cậu.
Tôi nhìn cậu ta, cậu ta lại nhìn cậu, hệt như câu “Người đứng trên cầu ngắm phong cảnh.
Kẻ đứng trên lầu lại nhìn người”.
Nói xong, Bạch Hà lại nở nụ cười.
– Sau khi tốt nghiệp, theo dõi Weibo và vòng bạn bè của Đinh Nãi Xuyên, tôi mới phát hiện hai ngươi đã chia tay.
Thế nhưng, khi đó tôi đã không thích cậu ta như trước nữa.
Có điều, mỗi lần lướt đến Weibo cậu ta sẽ nhớ lại thời thiếu nữ đen tối của mình.
Quan – làm nền – Tử Sơn giật giật khóe miệng, nếu Đinh Nãi Xuyên biết trong lòng người khác mình là một đoạn lịch sử đen tối thì…
Nói xong, Bạch Hà im lặng thật lâu mỉm cười, nụ cười vẫn thanh thuần như trước:
– Giờ tôi cứ như là người làm chứng của hai cậu vậy.
Chứng kiến hai cậu yêu nhau rồi chia tay, giờ lại tái hợp.
Nhìn cô gái trước mặt, trong lòng Quan Tử Sơn bỗng nhiên cũng có chút đồng tình.
Nếu Đinh Nãi Xuyên không thổ lộ thì có lẽ anh sẽ thật sự thích Bạch Hà không chừng.
Cuộc đời anh ghét nhất là kiểu người già mồm cãi láo, yếu đuối ủy mị như bản thân mình vậy.
Và kiểu người anh thích nhất chính là kiểu phóng khoáng dám yêu dám hận, tỷ như Bạch Hà, tỷ như Đinh Nãi Xuyên…
Đáng tiếc, trong thực thế cuộc sống lại không có “Nếu”.
Hơn nữa, dù cho cuộc đời của anh được quay lại một lần nữa thì anh cũng vẫn sẽ lựa chọn Đinh Nãi Xuyên và cũng chỉ có cậu ấy mà thôi, không phải là ai khác nữa.
Sau khi nói hết tâm sự trong lòng ra rồi, Bạch Hà thoải mái hít một hơi, tiếp tục mỉm cười với Quan Tử Sơn:
– Quả nhiên, sau khi nói ra hết cảm thấy thoải mái rất nhiều, nhưng đây lại không phải trọng tâm của việc hôm nay tôi đến.
Quan Tử Sơn sửng sốt một chút.
Sau đó, Bạch Hà mỉm cười, tao nhã rút một tấm thiệp hồng nho nhỏ trong túi ra đưa cho Quan Tử Sơn:
– Tháng sau tôi sẽ làm đám cưới, hoan nghênh hai người đến tham gia hôn lễ của tôi.
Quan Tử Sơn cười cười nhận tấm thiệp kia sau đó mở ra xem.
Tên cô dâu dĩ nhiên Bạch Hà nhưng chú rể lại là một người lạ anh không không biết.
Bạch Hà mỉm cười, ánh mắt đong đầy hạnh phúc:
– Hai người các cậu, một người là mối tình đầu còn một người là người cướp đi mối tình đầu của tôi nên đến lúc đó phải mang quà bồi thường gấp đôi đó.
Quan Tử Sơn có chút dở khóc dở cười nhưng vẫn gật đầu cười:
– Không thành vấn đề.
Bạch Hà đi rồi, Quan Tử Sơn chợt phát hiện mình rất nhớ Đinh Nãi Xuyên.
Vì thế, anh vội lấy di động gọi cho cậu.
Bên kia vừa nhận điện thoại, Quan Tử Sơn đã khẽ cười:
– Alo, nghe đồn anh thích em từ lâu lắm rồi.
Hiện giờ em cho anh một cơ hội thẳng thắn để được khoan hồng.
Có phải anh vừa gặp em là đã yêu rồi không hử?.