Edit: Giả Tiên Sinh; Beta: Leslie
Quan Tử Sơn rất ít khi mặc vest, tính cách của anh vốn tương đối thoải mái tùy ý, không cầu kỳ.
Bình thường, anh mặc nhiều nhất chính là áo thun quần cộc thoải mái, chỉ khi mở cửa tiệm thì mới mặc áo sơ mi trắng mà thôi.
Thế nhưng vì tham dự hôn lễ của Bạch Hà nên hôm trước anh đã đi mua một bộ vest.
Lúc biết Bạch Hà tìm Quan Tử Sơn, Đinh Nãi Xuyên không cao hứng lắm, cả ngày đều rầu rĩ, tuy không nói gì nhưng ánh mắt tủi thân kia đã biểu lộ hết cả.
Lúc Quan Tử Sơn chọn vest, ánh mắt cậu vẫn luôn lén nhìn anh chằm chằm.
Lúc này, hai người đang đứng trong một cửa tiệm bán vest nam, tiệm này không tính là cao cấp nhưng cũng không phải hạng xoàng, bình thường mọi người hay đến đây mua, giá cả coi như là tương đối bình dân.
Nhân viên hướng dẫn lại còn rất nhiệt tình, theo sát bọn họ đề cử một vài bộ phù hợp cho hai người.
Quan Tử Sơn thay mấy bộ nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng lắm.
Chọn đi chọn lại mãi mới được một bộ coi như vừa mắt, anh nghiêng đầu sang hỏi Đinh Nãi Xuyên:
– Bộ này thế nào?
– Cũng tàm tạm… – Đinh Nãi Xuyên bình tĩnh nói.
Quan Tử Sơn quét mắt nhìn cậu một cái rồi lại đi vào đổi một bộ khác.
Lần này là một bộ vest tương đối ôm sát người, dáng người Quan Tử Sơn tương đối ổn, thon dài cân xứng, chiều cao cũng đã 1m8, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ đã làm cho ánh mắt của các nhân viên sáng rực lên, nói anh mặc bộ này rất hợp.
Quan Tử Sơn xoay xoay trước gương, lại nghiêng đầu sang hỏi Đinh Nãi Xuyên:
– Bộ này thế nào?
Đinh Nãi Xuyên nhìn chằm chằm Quan Tử Sơn hồi lâu mới nói:
– Cũng tạm…
Quan Tử Sơn cười cười nói với nhân viên:
– Được, lấy bộ này đi.
Nói xong, anh định vào phòng thay đồ để thay ra nhưng còn chưa khép cửa thì Đinh Nãi Xuyên lại nhân cơ hội chui vào.
Trong phòng thay đồ nhỏ hẹp có hai tên đực rựa cao trên 1m8 chen chút với nhau, Quan Tử Sơn nhíu mày:
– Anh làm gì đó? Anh vào đây làm em không cởi được quần áo luôn đây này.
Phòng thay đồ chưa đến một mét vuông, một người đàn ông trưởng thành đứng còn dư được chút đỉnh nhưng hai người thì có hơi chật rồi.
Huống hồ, Đinh Nãi Xuyên lại còn dán chặt sau lưng Quan Tử Sơn, làm anh không thể nhúc nhích mà cởi quần áo được.
– Không sao.
– Đinh Nãi Xuyên thổi nhẹ vào tai Quan Tử Sơn.
– Anh giúp em cởi.
Nói xong, tay cậu tự nhiên vòng qua trước người Quan Tử Sơn, cởi từng cúc từng cúc áo của anh.
Phòng thay đồ đã hẹp lắm rồ mà Đinh Nãi Xuyên lại còn như vậy, nhất thời Quan Tử Sơn cảm thấy nhiệt độ trong này nóng đến cháy rực, vội vàng dùng khuỷu tay đẩy nhẹ ngực Đinh Nãi Xuyên:
– Nè, đây là nơi công cộng đó, anh định làm gì?
– Giúp em cởi đồ.
– Đinh Nãi Xuyên mặt tỉnh queo giúp Quan Tử Sơn cởi thắt lưng, lại duỗi tay giúp nh kéo khóa quần, tiếng “rột roẹt” ám muội trong phòng thay đồ làm người khác phải đỏ mặt.
Hai người đột nhiên im bặt, không ai dám lên tiếng.
Qua một hồi lâu, Đinh Nãi Xuyên mới khẽ nói vào tai Quan Tử Sơn:
– Em mặc bộ này rất đẹp, nhưng anh lại càng muốn cởi nó ra hơn.
Quan Tử Sơn: …
Khi hai người từ phòng thay đồ đi ra, Quan Tử Sơn luôn cảm thấy ánh mắt nhân viên bán hàng có chút kỳ quái.
Sau khi mua xong đồ, trên đường về, Quan Tử Sơn hỏi Đinh Nãi Xuyên:
– Anh có hay mặc tây trang không? Sao lúc nãy không mua?
Đinh Nãi Xuyên im lặng một hồi, mới rầu rĩ nói:
– Có…
– Đến lúc đó nhớ mặc đường hoàng một chút, đây là nhà hàng lớn, không thể ăn mang tùy tiện được.
– Lúc Quan Tử Sơn nhận thiệp cưới của Bạch Hà chợt thấy hơi lo, tuy anh không biết chồng Bạch Hà nhưng anh lại biết nơi tổ chức hôn lễ.
Đây là khách sạn 5 sao duy nhất tại thành phố D của bọn họ, nghe nói chi phí cực kỳ cao, không phải kẻ có tiền thì không dám vào, một dân thường như anh cũng chỉ có thể từ xa liếc mắt nhìn.
– Chắc chắn chồng của Bạch Hà là người có tiền.
Tuy nói cả đời chỉ có thể tổ chức đám cưới một lần, có tổ chức ở nơi trang trọng cũng không đáng trách nhưng nếu là công chức bình thường thì tới một khách sạn có chút cấp bậc đã tốt lắm rồi.
Nếu dốc hết gia tài chỉ để được vào khách sạn này thì chẳng lẽ muốn cả đời uống nước thay cơm sao? Huống chi Quan Tử Sơn nhìn Bạch Hà cũng không phải giống loại con gái ham hư vinh, sẽ không làm loại chuyện này, cho nên chắc chắn chồng sắp cưới của Bạch Hà là một ông chủ lớn có tiền.
– Sao vậy? Em hâm mộ à? – Đinh Nãi Xuyên nhíu mày.
– Hâm mộ gì chứ? – Quan Tử Sơn có chút dở khóc dở mếu.
– Hâm mộ cô ấy gả cho một ông chồng có tiền? Cái này em hâm mộ không nổi đâu.
Mà dù có hâm mộ thì em cũng là một người đàn ông, chẳng nhẽ còn cần người cho tiền để lập gia đình ư?
Đinh Nãi Xuyên yên lặng nhìn anh một cái, được một lúc lâu mới rầu rĩ nói:
– Ý anh là em hâm mộ người đàn ông kia vì có thể lấy được Bạch Hà.
Quan Tử Sơn: …
Hình như trọng điểm của bọn họ có chút không giống nhau rồi.
– Em còn bảo em không thích Bạch Hà, vậy mà lại lật đật chạy đi mua vest chỉ vì tham gia hôn lễ của cô ta.
– Giọng Đinh Nãi Xuyên chua còn hơn giấm.
Quan Tử Sơn nhịn không được giật giật khóe miệng:
– Bó tay với anh luôn, một hai lần thì coi như thôi đi, nếu còn thế mãi em đánh anh thật đó.
Đinh Nãi Xuyên dùng ánh mắt tủi thân liếc nhìn anh một cái.
– Em cũng không phải mua chỉ để mặc bây giờ đâu, sau này vẫn còn có thể mặc vào dịp khác mà.
– Quan Tử Sơn hít một hơi, cảm thấy vẫn nên giải thích rõ ràng với bình giấm kia.
– Sau này m vẫn có lúc cần mặc tây trang.
Thật ra em đã định mua tây trang từ lâu rồi, vừa hay lúc này là cơ hội tốt nên em mới đi.
Lần sau có cần dùng cũng không cần mua nữa chứ không phải là vì tham gia hôn lễ của Bạch Hà mới đi mua, ok?
Đinh Nãi Xuyên bình tĩnh nhìn anh hồi lâu, cả buổi trời mới mang vẻ mặt miễn miễn cưỡng cưỡng nói:
– Được rồi, anh tin em.
– Này thì nghi bậy nghi bạ.
– Quan Tử Sơn cười mắng một câu, dùng sức véo mạnh hông Đinh Nãi Xuyên một cái.
– Lần sau anh mà ghen lung tung nữa em sẽ đánh anh đó.
Dù bị nhéo đau điếng nhưng Đinh Nãi Xuyên vẫn lộ ra vẻ mặt hạnh phúc:
– Đánh là thương, mắng là yêu.
– Không biết xấu hổ! – Quan Tử Sơn ngây ra một lúc lại cười mắng Đinh Nãi Xuyên, sau đó anh ném túi đồ to trong tay vào ngực Đinh Nãi Xuyên.
– Phía trước chính là siêu thị, em đi mua một ít đồ ăn, anh chờ ở bên ngoài đi.
– Anh đi với em.
– Đinh Nãi Xuyên tự nhiên tiếp nhận gói đồ, dừng một chút lại làm nũng nói.
– Đi cái gì mà đi, vào đó lại phải tốn công gửi đồ, phiền lắm.
Khôi nói nữa, anh ở ngoài chờ đi!
– Để anh đi với em đi, không phiền mà, không phiền mà.
– …
Cuối cùng hai người vẫn đi chung vào.
Quan Tử Sơn đi trước chọn đồ, Đinh Nãi Xuyên đẩy xe đằng sau, phối hợp vô cùng ăn ý.
Khu rau dưa năm ở bên trái của lầu một, Quan Tử Sơn chọn vài món rồi nhìn nhìn khu bán đồ ăn phía đối diện hỏi Đinh Nãi Xuyên:
– Có muốn mua một ít đồ ăn vặt không?
– Đi mua một ít kẹo đi, kẹo trong nhà sắp ăn hết rồi.
– Đinh Nãi Xuyên gật gật đầu.
– Toàn là anh ăn không đó, bao nhiêu kẹo em mua về đều bị anh ăn sạch hết trơn.
– Quan Tử Sơn nhịn không được liếc cậu cái, cả đời này anh chưa từng thấy ai thích ăn ngọt hơn Đinh Nãi Xuyên.
Vốn nghĩ mình đã được xem như là một fan đồ ngọt trung thành nhưng so với người hai bốn giờ không tách khỏi đồ ngọt như Đinh Nãi Xuyên thì trình độ của anh chỉ ở mức thấp mà thôi.
– Công nhận anh ăn cả đống kẹo vậy mà lại không bị sâu răng nhỉ?
Hai người đi tới khu đồ ăn vặt, thảo luận xem nên mua kẹo gì lại nhìn thấy bên cạnh có một nhóc shota đang lăn lộn làm nũng trên sàn nhà:
– Con muốn kẹo! Con muốn kẹo ơ!
– Con không thể ăn nhiều kẹo được, sẽ bị sâu răng.
– Một người phụ nữ đứng bên cạnh bất đắc dĩ khuyên nhủ tiểu shota.
Quan Tử Sơn có chút buồn cười, càng nhìn càng thấy cậu nhóc làm nũng này giống Đinh Nãi Xuyên quá chừng.
Lúc anh thất thần thì Đinh Nãi Xuyên trở về, xách theo một bao kẹo to tổ bố, ném một cái bộp vào trong xe chở đồ.
– Sao lại mua nhiều thế?
Nhìn vẻ mặt chỉ trích của Quan Tử Sơn, Đinh Nãi Xuyên gãi gãi đầu, làm nũng lấy lòng:
– Mỗi ngày chỉ ăn một chút thôi, để dành ăn dần mà.
Quan Tử Sơn lắc lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì nhóc shota bên cạnh đã sợ khiếp vía mà đứng lên cáo trạng:
– Mẹơi, hai anh lớn lớn kia mua thiệt nhiều kẹo quá! Răng của họ nhất định sẽ bị rụng sạch trơn!”
Quan Tử Sơn:…
Mẹ nhóc shota sửng sốt một chút rồi cười xấu hổ với hai người.
– Đừng nói lung tung, đi, chúng ta đi tìm ba con nha.
Mẹ nhóc shota xoay người chuẩn bị ôm nhóc đi thì bé lại không đứng lên, nhất định không chịu bỏ qua chuyện đó:
– Hai anh đó lớn như vậy mà còn ăn cả đống kẹo kìa, nên giờ con cũng muốn ăn!
– Bọn họ là người lớn, con là trẻ con, có những chuyện người lớn có thể làm nhưng trẻ con thì không.
– Người phụ nữ dịu dàng khuyên bảo.
– Vậy chuyện mà trẻ con làm được còn người lớn không làm được là gì? – Nhóc con trưng vẻ mặt tủi thân.
Mẹ bé cười tủm tỉm nói:
– Hiện giờ có thể ôm mẹ nhưng lớn rồi thì không thể nữa.
Vẻ mặt nhóc như ngộ ra được điều gì, sau đó đi đến bên mẹ nó hôn mạnh phát ra một tiếng “Chụt!” rõ to.
Sau đó.
bé con trưng vẻ mặt đắc ý nhìn hai người.
Quan Tử Sơn:…
Lúc Quan Tử Sơn còn chưa kịp phản ứng thì Đinh Nãi Xuyên đã cúi đầu lại gần, rất nhanh thơm một cái lên mặt anh, sau đó ngẩng đầu lên cười tủm tỉm nhìn nhìn nhóc con kia.
Nhóc shota ngẩn người, nó nghiêng đầu hỏi mẹ:
– Mẹ, vì sao hai anh lớn có thể thơm thơm được vậy? Không phải chỉ có mẹ với ba mới thơm thơm sao, bọn họ giống mẹ và ba à?
Mẹ nhóc:…
Quan Tử Sơn đã xấu hổ đến muốn độn thổ luôn rồi, anh vội vàng nhéo “nhóc con” Đinh Nãi Xuyên đang hơn thua vơi người ta rồi kéo xe mua sắm đi nơi khác.
Nhưng mà trước khi rời khỏi, anh nghe mẹ bé dịu giọng nói:
– Ừ, quan hệ của họ cũng giống như mẹ và baba vậy.
Nhóc shota tỉnh tỉnh mê mê “À!” một tiếng.
Trong lòng Quan Tử Sơn bỗng cảm thấy ngọt ngào.
Vào giờ khắc này, gặp được một người có cái nhìn thiện cảm sẽ thấy như cả thế giới toàn là điều tốt đẹp.
Nhìn nhìn Đinh Nãi Xuyên đi bên cạnh, Quan Tử Sơn không nhịn được nở nụ cười:
– Tối nay về em sẽ làm cho anh một cái pudding sữa nhé?
Ánh mắt Đinh Nãi Xuyên sáng rực lên, nở nụ cười tươi rói lộ ra đồng điếu nho nhỏ:
– Được!.