Edit: Giả Tiên Sinh; Beta: Leslie
Vài ngày đã trôi qua trong chớp mắt.
Hôn lễ của Bạch Hà tổ chức tại khách sạn cao cấp nhất nằm trên con đường trung tâm của thành phố D sầm uất.
Bình thường Quan Tử Sơn rất ít khi qua khu này nên khi đến được rồi, xung quanh anh là những con đường xe cộ tấp nập, hai bên đường tràn ngập các cửa hiệu rực rỡ sắc màu, ngoài ra còn có những nhà cao chọc trời, làm cho con người ta có cảm giác đây là chốn phồn hoa đô hội, ngợp trong vàng son.
Ở cửa khách sạn, có vài cái đài phun nước đồ sộ mà từ trước đến giờ anh vẫn chưa từng được thấy, vì thế mà Quan Tử Sơn nhịn không được nhìn lâu một chút.
Lát sau, anh mới thấy mình thật giống một tên nhà quê ra tỉnh, cảm giác có chút buồn cười.
Bạch Hà mời không ít bạn học cũ nên vừa đi vào hội trường cử hành hôn lễ, Quan Tử Sơn lập tức gặp được vài bóng dáng quen thuộc, bao gồm cả vài bạn học nam thường hay có mặt trong buổi họp lớp, ngay cả lớp trưởng thời tiểu học hay tên mập hotboy khối cũng có luôn.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Quan Tử Sơn luôn cảm thấy hotboy khối lại béo hơn so với lần gặp trước nữa, không chỉ to thêm cái bụng bia mà ngay cả thịt trên mặt cũng núc ních thêm một vòng.
Thế nhưng, vị hotboy khối này cứ luôn cảm thấy vóc dáng mình rất chuẩn nên cứ luôn đứng xum xoe cạnh một cô gái đẹp.
Theo bản năng, Quan Tử Sơn nhìn cô gái kia một chút, hóa ra cũng là người gặp trong buổi họp lớp lần trước.
Người nọ là Lâm Hi, từ một người không có gì nổi bật lại lột xác thành công.
Cô đã nhuộm mái tóc uốn dợn màu vàng trong buổi họp mặt trước thành mái tóc đen dài suôn mượt, kết hợp với trang phục đen càng làm tôn lên nước da trắng của cô.
Hiển nhiên, so với cái vị hotboy khối đang đứng bên cạnh thì quả thật cô đã đẹp đến không biên giới rồi.
Đối với sự xum xoe của hotboy khối, Lâm Hi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Quan Tử Sơn không thể tài biết được giờ này khắc này Lâm Hi có cảm giác gì, dù sao nếu để cậu ta phát hiện ra người mình từng thầm thương trộm nhớ trở thành như vậy thì…
Nghĩ đến đây, Quan Tử Sơn nhịn không được quay đầu nhìn Đinh Nãi Xuyên một cái, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Đinh Nãi Xuyên hôm nay cũng mặc tây trang, áo quần cắt may vừa vặn càng phô nên đem đường cong hoàn hảo của cậu.
Dù không có cà vạt nhưng áo sơmi trắng bên trong lại gài đến nút cổ đã tăng thêm vài phần cấm dục.
Mặc dù bình thường đã đẹp trai rồi nhưng sau khi cậu mặc tây trang cũng làm Quan Tử Sơn nhìn thêm vài lần nữa.
Huống hồ gương mặt của Đinh Nãi Xuyên có thể mang ra kiếm cơm được nên càng nhìn Đinh Nãi Xuyên anh càng thấy ánh mắt mình chuẩn quá luôn, càng nhìn càng mê mẩn không thể rời mắt được mà.
Thời trung học, trong lớp bọn họ, Đinh Nãi Xuyên cũng không phải là nam thần đẹp trai điên đảo gì, chẳng là nét mặt thanh tú, dịu dàng hiền lành, cũng không tính là cao mấy.
Hơn nữa, khi đó hotboy của khối lại là một cậu trai lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, bối cảnh gia đình rất tốt, lại còn biết chơi cả bóng rổ nữa.
Nên nếu nói đến việc đối tượng để crush thì ai sẽ bỏ qua nam thần toàn năng kia mà chọn một nam sinh ngay cả tên cũng lộ ra mùi sữa như Đinh Nãi Xuyên chứ?
Nhưng Quan Tử Sơn lại không như thế, anh đã chọn Đinh Nãi Xuyên.
Hiện tại nhìn xem, bạn học hotboy khối đẹp trai ngất trời khi xưa đã trở thành một gã tròn quay mà Đinh Nãi Xuyên đầy mùi sữa khi xưa lại lột xác thành một nam thần chân dài thân cao mét chín rồi đó.
– Nhìn cái gì? – Phát hiện Quan Tử Sơn nhìn mình chằm chằm cả buổi trời, Đinh Nãi Xuyên cười khẽ hỏi một câu.
– Nhìn anh đó! – Quan Tử Sơn hồi thần, càng lúc càng cảm thấy ánh mắt mình thật sự không tồi.
– Em đang nghĩ may mà năm đó người em thích là anh.
– Chẳng lẽ em còn có đối tượng khác à? – Đinh Nãi Xuyên chớp chớp mắt.
– Mặt anh dày quá đi.
– Quan Tử Sơn cười mắng một câu.
– Năm đó anh cũng không phải người đẹp trai nhất lớp đâu, mà dù có đẹp trai nhất đi nữa thì vẫn còn lớp khác nữa mà, hơn nữa anh còn không phải học sinh trường em.
– Chẳng lẽ em thích một người chỉ dựa vào gương mặt thôi hả? Thật quá nông cạn mà! – Đinh Nãi Xuyên nhăn mũi.
– Vậy anh nói xem trừ diện mạo ra thì anh còn có gì khác để em phải để ý? – Quan Tử Sơn cười mỉm nói.
Đinh Nãi Xuyên:…
Lúc hai người đang trêu nhau, một giọng nữ xen vào:
– Ngại ghê, hai người không cần để ý tôi đâu, cứ xem như tôi không tồn tại là được rồi.
Quan Tử Sơn nghiêng nhìn sang thì thấy Lâm Hi khi nãy còn nói chuyện với hotboy khối kia đã đi đến đây và đứng gần hai người họ, vẻ mặt như đang muốn nói chuyện với cả hai, còn vị hotboy khối đứng đằng kia lại luôn nhìn về bên này.
Lâm Hi bất đắc dĩ lộ ra một nụ cười xấu hổ:
– Ngại quá, quấy rầy hai người rồi, tôi thật sự chịu không nổi tên kia mới mượn cớ tới tìm hai người nói chuyện phiếm.
Quan Tử Sơn lập tức hiểu được thì ra Lâm Hi thật sự khó chịu nên mới lấy bọn họ làm cớ thoát thân.
Đinh Nãi Xuyên nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút không vui nhưng cũng im lặng không nói gì cả.
Đối với Lâm Hi, Quan Tử Sơn cảm thấy không tệ lắm, dĩ nhiên cái này không đồng nghĩa với hảo cảm mà là một loại thưởng thức đơn thuần.
Anh không biết để có được dáng vả như hiện giờ, Lâm Hi đã phải tốn không biết bao nhiêu công sức nhưng anh vẫn khâm phục phần nghị lực này.
Huống chi, từ góc nhìn của một tên nhan khống, bộ dạng Lâm Hi tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui.
Nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi.
Quan Tử Sơn biết chắc chắn rằng sau này có thể sẽ gặp được người xinh đẹp hơn, thậm chí còn phù hợp với gu thẩm mỹ của anh hơn cả Đinh Nãi Xuyên nữa nhưng về mặt tình cảm thì chắc chắn sẽ không hề thay đổi.
Dù trừ bỏ gương mặt ra thì Đinh Nãi Xuyên chẳng có gì khác nhưng đời này, Quan Tử Sơn cũng chỉ ôm mỗi gốc cây nát này thôi, huống hồ gốc cây này cũng đâu tính là nát hoàn toàn được.
Ba người đứng trong chốc lát, không khí bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Có người ngoài ở đây, hiển nhiên Quan Tử Sơn không dám trêu ghẹo Đinh Nãi Xuyên mà cậu cũng bỗng nhiên biến hành kiểu lạnh lùng, về phần Lâm Hi nửa đường chen vào càng không biết nói cái gì cho phải.
Để hóa giải xấu hổ, Quan Tử Sơn đành phải tìm đại một đề tài để nói.
May mà Lâm Hi cũng là người dễ nói chuyện nên hai người nhanh chóng đã hàn huyên đôi câu, chỉ có Đinh Nãi Xuyên vẫn thế.
Ba điều bốn chuyện trong chốc lát sau, rốt cuộc Lâm Hi cũng tỏ ý rời đi dưới ánh mắt lạnh lùng của Đinh Nãi Xuyê:
– Tôi đi trang điểm lại chút, đi trước nha!
– Được, chút nữa gặp.
– Quan Tử Sơn mỉm cười.
Trước khi xoay người rời đi, Lâm Hi bỗng nhiên dừng bước, đến trước mặt Quan Tử Sơn nói một câu:
– Hai người các cậu hẳn là một đôi nhỉ.
Quan Tử Sơn sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng mà Đinh Nãi Xuyên thì bởi vì Lâm Hi trước mặt cậu lại kề tai nói nhỏ với Quan Tử Sơn mà lạnh mặt hoàn toàn.
Trước chuyển biến khuôn mặt của, Lâm Hi lập tức lui ra phía sau một bước, nhìn nhìn Đinh Nãi Xuyên rồi lại chớp chớp mắt cười một cái với Quan Tử Sơn:
– Hai cậu trong rất xứng đôi đấy, khi nào tổ chức hôn lễ nhớ mời tôi đến uống rượu mừng nha!
Sau khi nói xong, Lâm Hi rời đi còn Quan Tử Sơn vẫn không kịp phản ứng, làm sao cô ấy lại nhìn ra được? Nãy giờ anh và Đinh Nãi Xuyên vẫn luôn quy củ, không hề vượt quá giới hạn, vậy sao Lâm Hi có thể nhìn ra nhỉ?
Sau đó, bỗng nhiên Quan Tử Sơn nhớ lại lời Bạch Hà từng với mình: “Lời nói của một người có thể gạt người khác, nhưng ánh mắt họ thì không, vẻ mặt và động tác của họ lại càng không thể.”
Quan Tử Sơn quay đầu lại nhìn nhìn Đinh Nãi Xuyên, rõ ràng tên kia đang lạnh mặt nhưng lại vì câu nói của Lâm Hi mà mừng như điên.
Hiện giờ cậu đã cười đến hai mắt cong thành hình trăng khuyết, đồng điếu bên khóe miệng lại càng sâu hơn.
Cậu cúi đầu nhìn Quan Tử Sơn, ánh mắt đen láy kia như ẩn dấu cả một biển dịu dàng, làm đối phương cứ muốn chết chìm trong sự dịu dàng ấy.
Quan Tử Sơn ngây người trong chốc lát, anh hiếm khi nghiêm túc nhìn vào mắt Đinh Nãi Xuyên nhưng hình như như anh chưa từng thấy cậu nhìn ai bằng ánh mắt như vậy.
Phụ nữ luôn nhạy cảm và mà giỏi về việc để ý những chi tiết nhỏ, trách không được những cô nàng kia lại khẳng định thế.
Một người có thể dùng lời nói để gạt người khác, nhưng ánh mắt của họ thì không.
Nhưng biểu cảm phơi phới đó của Đinh Nãi Xuyên chỉ chợt lóe lóe lên rồi biến mất nhanh chóng, anh mấp máy môi nhìn theo hướng Lâm Hi rời khỏi, vẻ mặt rối rắm như muốn hỏi lại thoi.
– Có rắm mau thả.
– Thấy Đinh Nãi Xuyên hơi nhíu mày, Quan Tử Sơn chắc cậu lại ghen bậy lung tung nữa rồi, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, hiển nhiên còn có chút mừng thầm.
– Anh mà hỏi em lại bảo anh ghen bậy ghen bạ.
– Đinh Nãi Xuyên hờn dỗi nói.
– Đã đã biết là ghen bậy bạ rồi anh còn bày đặt hờn dỗi làm gì? – Trong lòng Quan Tử Sơn cảm thấy rất vui vẻ, anh lắc lắc đầu nhưng vẫn đứng ra giải thích.
– Không phải chúng ta là bạn học à? Em chỉ nói dăm ba câu với cô ấy thôi.
– Lý trí anh nhắc đây là ghen bậy bạ nhưng tình cảm lại không khống chế được.
– Đinh Nãi Xuyên cúi đầu nhìn xoáy tóc Quan Tử Sơn, trong lòng vừa ngọt ngào vừa buồn rầu.
– Ai bảo vợ anh thu hút người khác như thế chứ.
Quan Tử Sơn:…
Thiếu chút nữa là Quan Tử Sơn bị câu buồn nôn của Đinh Nãi Xuyên làm cho cả người nổi da gà, sao mình lại không biết là mình thu hút người khác nhỉ? Ừ thì bề ngoài đúng là kiểu con gái thích nhưng so với Đinh Nãi Xuyên thì anh chỉ như ao hồ so với biển cả ok?
Nào là Bạch Hà thời cấp 3, một vài bạn nữ không biết tên, rồi Quan Tử Ngọ vừa nghe giọng đã mê công thêm một đám fan cuồng không biết danh tính nữa chứ… Quan Tử Sơn liếc con hồ ly tinh đực tỏa ra yêu khí kia một cái.
– Anh đã mất slot ăn bánh ngọt cuối tuần này rồi nha!
Từ khi hai người sống chung, ngày nào mà Đinh Nãi Xuyên không lên lớp thì sẽ đến tiệm bánh ngọt hỗ trợ cho Quan Tử Sơn và ngược lại, trước khi dọn quán anh đều thưởng cho cậu một miếng bánh ngọt.
Thậm chí, khi Quan Tử Sơn thử làm một loại bánh mới cũng sẽ để Đinh Nãi Xuyên ăn thử trước tiên… Tuy không phải lần nào cũng thành công nhưng Đinh Nãi Xuyên vẫn luôn mong ngóng được thử.
Nhất thời, Đinh Nãi Xuyên cứng đờ người, nếu trên đỉnh đầu cậu có hai cái lỗ tai lông xù thì e là đã cụp xuống từ lâu.
Thế nhưng cậu cũng nhanh chóng tìm cách cứu vãn để khiến Quan Tử Sơn thay đổi chủ ý.
– Biết mình sai ở đâu không? – Quan Tử Sơn liếc mắt một cái.
Đinh Nãi Xuyên nhìn chằm chằm Quan Tử Sơn, sâu kín nói:
– Biết, sai lầm của anh chính là do mắt nhìn người của anh tốt quá, chọn được một người vợ khiến nhiều người yêu thích đến như vậy.
Quan Tử Sơn:…
Đinh Nãi Xuyên buồn rầu trưng vẻ mặt “Vợ mình sao lại hút người như vậy?”, hít một hơi thật sâu:
– Mắt nhìn người quá tốt cũng là lỗi của anh hở?
Quan Tử Sơn yên lặng nghĩ cái thói tự kỷ của họ xem như là không hẹn mà gặp đi.
– Em đang trách anh à?.