Tại London Khương Thừa vừa cười vừa mắng trước khi cất điện thoại vào túi trở lại.“Bọn tớ thì ở đây nhọc lòng, người ở bên đó thì vui vẻ không cần lo nghĩ.”Khương Thừa gắp một ít hạt dẻ cười từ trong đĩa nhỏ, không ăn mà chỉ là thưởng thức: "Được rồi, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy đi!”Mấy người học dốt họ còn chưa lên cấp ba đã bắt đầu được bố mẹ định sẵn con đường tương lai, không, đã bị người trong nhà ném ra nước ngoài, đều ở trường học khác nhau, ở nước ngoài đương nhiên không tiện bằng ở trong nước, mọi người cũng không dễ tụ tập với nhau.Những người khác thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù một số người trong số họ không liên lạc với Giang Dịch Hàn vì sự uy hiếp của bố mẹ, nhưng trong lòng họ vẫn quan tâm đến anh.
Rốt cuộc, dù có phức tạp đến đâu, họ cũng đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, không thực dụng như người lớn.Chỉ có Ôn Nhã đang ngồi trong góc hút sữa đột nhiên hỏi: “Tại sao lại vui đến quên trời đất như vậy.”Khương Thừa sửng sốt một chút: “Anh Hàn nói có một cô gái thích cậu ấy.
Tôi hỏi những cô gái khác thế nào, cậu ấy nói giống nhau cả.”“Có lẽ khi chúng ta về nước vào kỳ nghỉ tới, chúng ta sẽ có chị dâu Hàn đấy!”“Ngay cả bạn gái cũng có rồi, haizz, chúng ta vẫn là chó độc thân, thật đau lòng đau lòng.”Sắc mặt Ôn Nhã hơi trắng bệch.
Giang Trạch Hàn chưa bao giờ thiếu người theo đuổi kể từ khi học mẫu giáo, lên trung học cơ sở, anh có thể nhận được thư tình mỗi ngày, từ hoa khôi trong trường đến những cô bé nhút nhát trong lớp, ai nhìn thấy gương mặt đẹp trai một cách phạm quy và dáng người phát ra hoóc môn nam tính của Giang Dịch Hàn mà không động lòng.Nhưng từ trước đến nay, anh chưa từng thiếu hoa đào, thậm chí chưa một lần yêu ai.Một người bạn hỏi anh rằng anh thậm chí còn từ chối cả hoa khôi của trường thì yêu cầu chắc là rất cao.Khi đó, Giang Dịch Hàn đang nhai kẹo cao su trong miệng, cười một cách bất cần đời, đáp lại bọn họ hai chữ từ chối rất xấu xa.Với tiền đề như vậy, có thể nghĩ khi anh dùng từ “giống nhau cả” để miêu tả một cô gái đã làm nhiều người trợn mắt há hốc mồm như thế nào.
Mấy anh em hận không thể lập tức mua vé máy bay về nước để xem cô nàng “giống nhau” này xinh như thế nào.Nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Nhã, Khương Thừa không đành lòng nói ra lời nói phía sau của Giang Dịch Hàn.Nguyễn Khê học hành rất chăm chỉ, cô biết rõ một điều là mơ mộng được gả vào một gia đình giàu có chỉ với một khuôn mặt, sắc đẹp mà không có chỉ số thông minh thì quả là một thảm họa, cô cũng tự hiểu với gia cảnh của mình muốn gả vào một gia đình nổi tiếng và giàu có đó là người ngốc nói mê.
Chu Trừng đơn giản là ứng cử viên làm chồng lý tưởng nhất của cô, nhà có tiền, nhưng không có thế lực...!Với xuất thân giàu có như vậy, ở một nơi như Bắc Kinh mà thổ hào địa phương đi khắp nơi, có lẽ ngay cả vòng ngoài của giới nhà giàu nhà họ Chu cũng không sờ đến được.Nhưng vậy thì sao, đối với một người nổi tiếng thực thụ và một gia đình giàu có, dù có quay lại lò nấu lại, dù có dùng hết mọi thủ đoạn cũng không còn hy vọng.Trong một gia đình như nhà họ Chu, cô nỗ lực lại nỗ lực, Chu Trừng lại hết mực yêu thương cô, phi khanh không cưới, cho nên khả năng được gả vào của cô vẫn rất cao.Chính vì hiểu rõ gia thế của mình nên từ nhỏ Nguyễn Khê đã hầu như không hề lơ là trong việc học, giờ đã học lớp 12 cấp ba, nếu cô không thi vào đại học Thanh Hoa thì không phải là phụ lòng những nỗ lực trong những năm qua của cô sao?Lúc trước cô đã làm tổng kết về những người đàn ông làm người ta yêu thích, vậy còn những người phụ nữ làm người ta yêu thích thì sao, chẳng qua cũng chỉ là vài loại, có trình độ học vấn cao, ngoại hình đẹp và gia cảnh tốt.Người có thể chiếm cùng lúc ba loại đó đều là bạch phú mỹ cấp cao nhất, loại người này kiếp trước đã cứu hệ ngân hà, không thể đố kị hay ghen ghét, người khác đứng sang một bên hét 666 là tốt rồi.Thực ra, dù có chiếm được như nhau thì cũng đã là may mắn lắm rồi.Cả hai đời cô chưa bao giờ có cơ hội trở thành một bạch phú mỹ cấp cao nhất, vì vậy cô sẽ làm việc chăm chỉ để trở thành một phiên bản rẻ tiền của bạch phú mỹ.
Cần phải bảo vệ khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên này, nhưng cũng phải trau dồi trình độ cá nhân.
Đây không phải là một vấn đề đơn giản.
Bây giờ cô vẫn còn là một học sinh, nơi làm việc quá xa với cô, vì vậy cô chỉ có thể chăm chỉ học tập mỗi ngày và đậu vào một trường đại học nổi tiếng.Mười giờ rưỡi tối, đèn trong phòng Nguyễn Khê vẫn sáng, cô chỉ cho phép mình suy nghĩ mười phút rồi lại chìm vào biển câu hỏi, tiếp tục tính toán đề.Gần mười một giờ, bố Nguyễn gõ cửa phòng cô, ôn hòa nói: “Tiểu Khê, đi ngủ đi, mười một giờ rồi, ngày mai con còn phải dậy sớm đi tự học.”Không giống như những người khác sợ hãi lớp 12, Nguyễn Khê khá là hưởng thụ đoạn thời gian này.Cô luôn cảm thấy rằng mình càng nỗ lực hơn một chút thì ước mơ và mục tiêu của mình càng gần.“Thôi, được rồi, làm xong câu hỏi này mình sẽ đi ngủ!”Ngày hôm sau Vương Mỹ Chi muốn đưa Giang Dịch Hàn đến trường học báo danh, Nguyễn Khê vừa mới đi xuống lầu, Vương Mỹ Chi liền mời cô lên xe: “Tiểu Khê, vừa lúc bọn cô cũng đến trường, tiện đường đưa cháu đi một đoạn, vào giờ này xe buýt hơi đông.”Nếu không có Giang Dịch Hàn ở đây thì Nguyễn Khê nhất định sẽ không khách sáo với bà ấy, nhưng Giang Dịch Hàn lại ở đây, cô phải suy nghĩ nhiều hơn..