Cơn ái tình qua đi, Tiểu Bình ngủ một giấc đến hơn bốn giờ chiều.
Lúc cô tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong lòng của Tôn Gia Long.
Hai người không hề mặc quần áo, da thịt trần trụi dính sát vào nhau, tấm chăn hờ hững đắp ngay eo.
Tiểu Bình ngước mặt lên nhìn, Tôn Gia Long vẫn đang ngủ say, hơi thở anh đều đều phát ra.
Tiểu Bình say sưa ngắm anh không rời mắt.
Cô chưa từng phủ nhận rằng Tôn Gia Long rất điển trai.
Cô không ghét anh, chỉ ghét thói trăng hoa ong bướm của anh mà thôi.
Tiểu Bình vẫn còn nhớ ra hai người vừa xảy ra chuyện gì nên khi tỉnh dậy cô vẫn bình thản, không khóc cũng không nháo.
Mặc dù bị trúng thuốc nhưng vẫn là cô tự nguyện, làm sao trách được anh?
Cũng may cô mất đi sự trong trắng cho một người quen, chứ nếu như mất dưới tay tên Nguyên Đào kia, Tiểu Bình cô biết tìm ai mà chịu trách nhiệm.
Tiểu Bình thừa nhận lúc nhìn thấy Tôn Gia Long xuất hiện, cô gần như mất đi sự sợ hãi, thay vào đó là sự an toàn mà anh mang đến.
“Em cứ ngắm anh như vậy, anh sẽ tính phí đấy!”
Giọng nói thâm trầm từ trên đỉnh đầu truyền xuống khiến Tiểu Bình giật mình.
Cô đỏ mặt úp mặt vào ngực anh, khẽ nói:
“Em rất nghèo! Ngắm một chút thôi không được hay sao?”
Ai đó bật cười, cúi xuống hôn lên tóc cô:
“Lấy anh rồi em không sợ nghèo nữa.”
Tiểu Bình cụng trán vào ngực anh như gà mổ thóc, chu môi nói:
“Anh rất trăng hoa, em không thèm lấy anh.”
Tôn Gia Long gỡ người Tiểu Bình ra, giơ ba ngón tay lên, nhìn sâu vào mắt cô, tuyên thệ:
“Triệu Nhã Bình em nghe cho rõ đây! Nếu như Tôn Gia Long này còn dám gái gú thì ăn cơm sẽ mắc nghẹn, uống nước sẽ bị sặc, bước đi sẽ vấp té,...”
“Stop!” - Tiểu Bình nghe không lọt lỗ tai một chút nào, cô đấm vào ngực anh, phản ánh - “Làm gì có ai thề thốt như anh chứ!”
Tôn Gia Long cười rộ lên, nụ cười làm Tiểu Bình ngẩn ngơ mất mấy giây.
Tại sao bây giờ cô mới nhận ra khi anh cười lại đẹp như vậy?
Tôn Gia Long ngưng cười, giọng điệu bắt đầu trở nên nghiêm túc:
“Tiểu Bình, anh thật lòng thương em.
Gả cho anh nhé! Anh sẽ yêu thương em thật nhiều.”
Tiểu Bình bị sự chân thành của Tôn Gia Long đánh bại.
Cô ngượng ngùng, bĩu môi:
“Thân này anh cũng lấy rồi, em có thể không gả sao?”
Tôn Gia Long sung sướng mổ lên môi cô vài cái.
Anh nhìn xuống ngực cô, nơi nào đó lại “tỉnh” dậy.
Thế là cả hai quấn quýt thêm một trận nữa mới chịu về.
Lúc Tiểu Bình đứng đợi Tôn Gia Long lấy xe, trên gương mặt cô còn vương vấn niềm hạnh phúc nên không để ý xung quanh.
Mỹ Lệ nhìn thấy Tiểu Bình, nỗi hận trong lòng cô ta liền trỗi dậy.
Lần trước khi cô ta có ý định phá đi bàn tay của Nhã Yên nhưng Tôn Gia Quyến bất ngờ xuất hiện.
Lúc đó tuy anh không nói gì nhưng ánh mắt của anh nhìn cô ta như muốn giết người.
Sau lần đó Tôn Gia Quyến gần như là triệt đường sống của cô ta khi xin việc ở đâu người ta cũng đều không nhận.
Cuối cùng cô ta phải bán thân làm gái.
Bây giờ đúng lúc cô ta đang đợi khách thì gặp phải Tiểu Bình, xem như ông trời cũng muốn giúp cô rửa mối hận này.
Mỹ Lệ bước tới nắm tóc Tiểu Bình đánh tới tấp.
Tiểu Bình hoang mang chưa định hình được chuyện gì, chỉ biết bản thân đang bị đánh đến mức đau điếng.
“Dừng tay lại cho tôi!”
Tôn Gia Long vừa chạy xe đến nhìn thấy vợ mình bị đánh, hấp tấp xuống xe kéo Mỹ Lệ ra.
Đầu tóc Tiểu Bình rối như tổ quạ, Tôn Gia Long cào tóc lại cho cô.
Lúc này Tiểu Bình mới nhìn rõ người vừa đánh mình, cô tức giận chạy đến nắm đầu cô ta đập lại cho một trận.
Lần này thì Tôn Gia Long không can.
“Mẹ nó! Triệu Nhã Bình! Bỏ tôi ra!”
Mỹ Lệ nắm tay Tiểu Bình muốn gỡ ra khỏi tóc mình nhưng không được.
Tiểu Bình nắm quá chặt, cô tát mặt Mỹ Lệ đến sưng húp cả mặt.
“Để xem lần sau còn dám đánh tôi nữa không!”
Thấy đã đủ, Tiểu Bình buông tha cho cô ta.
Cô phủi tay quay người đi đến chỗ Tôn Gia Long.
Mỹ Lệ ôm mặt, nhìn theo bóng lưng Tiểu Bình căm phẫn.
Bao nhiêu dồn nén, uất ức đủ thứ từ khi hai chị em Tiểu Bình xuất hiện, đã lấy mất mọi thứ của cô ta.
Công việc cô ta yêu thích, người cô ta đang dựa dẫm, tất cả đều bị hai người họ cướp mất.
Mỹ Lệ rút trong giỏ ra một con dao bấm, cô ta nắm chặt nhắm lưng Tiểu Bình chạy đến.
“Triệu Nhã Bình! Cô đi chết đi!”
“Tiểu Bình! Cẩn thận!”
Khi Tôn Gia Long vừa hét lên cũng là lúc con dao trên tay Mỹ Lệ cắm sâu vào lưng anh.
Tiểu Bình trợn tròn mắt nhìn Tôn Gia Long ngã xuống đất.
Cô hoảng hốt ngồi xuống đỡ đầu anh ôm vào người, nước mắt rơi lã chã:
“Gia Long! Sao lại ngốc như vậy? Sao lại đỡ cho em chứ?”
“Ngoan, đừng khóc! Anh không sao đâu!” - Tôn Gia Long thều thào, đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
“Không phải tôi! Tôi không cố ý! Không! Aaaaa.”
Mỹ Lệ nhìn Tôn Gia Long gục xuống, cô ta hoảng loạn lẩm bẩm rồi la lên, ôm đầu chạy đi.
Người đi đường dần dần bu đông lại chỗ hai người, không bao lâu sau thì xe cứu thương cũng đến..