Tôi cong khóe miệng.
Kỳ thực, tình yêu của chúng tôi là một tình yêu tay ba, Jesse, tôi, và quan trọng nhất chính là chị, chỉ là không như thói đời, trong mối quan hệ này chúng tôi lại tìm được điểm cân bằng.
Tình yêu không phải đề bài thị phi, càng không phải đề bài lựa chọn, cũng không phải đề bài vấn đáp, phải nói rằng, tình yêu căn bản không phải một đề bài, đề bài chỉ dùng trong cuộc thi thôi, tình yêu, tôi nghĩ đó là một loại đáp án.
Chúng tôi là một hình tam giác cân đối, thiếu một góc sẽ tán loạn, đó chính là đáp án mà chúng tôi tìm được.
“Để những gì mất đi vĩnh viễn mất đi đi, bởi vì nếu đã từng tồn tại, cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại.” Một ngày trước khi rời khỏi quê hương, trong nghĩa trang, Jesse nắm tay tôi, ôn nhu hôn lên trán tôi, “Hoa hướng dương và hoa bách hợp vẫn sẽ không ngừng nở rộ.”
Tôi, sau khi đã suy nghĩ đến đỏ mắt, nặng nề gật đầu, nhìn chị nở nụ cười.
Sau đó tôi ở mãi bên cạnh anh tới tận bây giờ.
Nghe tiếng tim anh đập, cùng sống bên anh, cho tới hôm nay.
Tôi tựa trong ngực Jesse, anh dịu dàng vuốt tóc tôi.
“Thình thịch, thình thịch” .
Tiếng tim đập vang lên quy luật mà vĩnh hằng, cứ tự nhiên mà vậy, giống như lực vạn vật hấp dẫn của hành tinh, dưới sự hấp dẫn lẫn nhau mà cân đối vũ trụ, cũng vận chuyển vũ trụ.
“Thình thịch, thình thịch”, chị ơi, chị biết không, em thực sự rất cảm ơn, vì em còn sống.
Được sống, sống cùng anh ấy, sau đó trải qua cuộc đời an bình.
Chị biết không, chị ơi, Jesse từng nói với em, anh ấy sẽ giữ lại một nửa trái tim cho chị, chị ơi, em cũng sẽ dành nửa trái tim cho chị, như vậy chị sẽ có một trái tim hoàn chỉnh rồi.
Chị, chúng ta đều còn sống, giống như chị mong muốn, sống bình thường nhưng hạnh phúc.
Chị, chị cũng sống đúng không?
Tôi ấn lên ngực mình, “Thình thịch, thình thịch”, đó là âm thanh của tim đập.
Tôi nhắm mắt lại, mỉm cười lắng nghe.
“Thật kỳ quái, ” tôi nói, “Trước đây khi em nghĩ đến chịấy, trong lòng đều phiếm đau, thế nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến chị, trong tim em lại rất ấm áp, rất hạnh phúc.”
Jesse ôm chặt tôi, “Đó là bởi vì cô ấy đã giữấm áp và hạnh phúc cho em đấy.”
Tôi cười, “Ừ nhỉ.”
Chị ơi, hoa đang nở, trái tim đang đập, vũ trụ đang vận chuyển, chị có biết không?
“Hoàng tử và hoàng tử…” J J đặt hai con búp bê lên ngai vàng bằng gỗ, suy nghĩ một chút, lại bỏ thêm một búp bê nữ lên, “Cả công chúa nữa, sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”
Tôi hăng hái bừng bừng nhìn về phía Jesse, “Anh nói xem, chúng ta ai mới là ba thằng nhỏ?”
Jesse híp mắt lại, nhìn kỹ biểu cảm của tôi, khi xác định tất cả của tôi đều bình thường, mỉm cười, “Đương nhiên là anh.”
“A!?” Tôi trợn to mắt, “Vì sao!? Dựa vào cái gì lại là anh!?”
Jesse cười rất giống kẻ trộm, “Bởi vì, em là mẹ mà.”
Tôi hừ một tiếng, trừng anh, không phản bác.
Đứa nhỏ đã chạy tới, hướng về phía tôi phối hợp kêu lên: “Mẹ!” Lại gọi Jesse: “Ba!”
Tôi hít một hơi, “Thằng quỷ kia! Lúc nào cũng đứng về phía ba con!” Mặc kệ Jesse đang ôm bụng cười to, tôi bắt đầu đuổi theo thằng nhóc đang cười vang khắp nhà.
Cười xong thì Jesse bắt đầu gia nhập cuộc chiến, giúp J J giữ tôi lại, để thằng nhỏ đã cười đến mềm chân dừng lại thở một hơi, vừa vặn tôi cũng chạy mệt, bĩu môi, không phản kháng mặc anh ôm tôi, chúng tôi ngồi trở lại trên ghế.
J J lại về xếp nhà gỗ, nó nói cũng phải giúp hoàng tử bé xây một tòa thành.
Tôi tựa vào ngực Jesse, miễn cưỡng ngáp một cái.
“Mệt mỏi?”
“Ừ, già rồi, lần sau không chơi trò đuổi nhau với thằng quỷ con nữa.”
Jesse cười ra tiếng, ôn nhu hôn tôi.
“Thình thịch, thình thịch”, tôi nghe tiếng tim đập, từ từ nhắm mắt lại.
Chị, à, chị ơi, chị biết không? Khi phép màu của màn đêm biến mất, em nhìn thấy chân tướng dưới ánh mặt trời, sau đó, em tìm thấy dưới ánh mặt trời một pháo đài có thể che chở em. Thì ra, em không cần dùng tòa thành ảo ảnh để tự bảo vệ mình cũng vẫn có thể mỉm cười sống sót.
Em tìm được rồi, chính là giai điệu tim đập kia.
Chị, giữa ba người chúng ta là một tình yêu tay ba, cho dù chỉ còn lại em và Jesse trên thế giới này, em cũng sẽ kiên trì rằng chị vẫn luôn tồn tại.
Bởi vì đúng là chị vẫn luôn tồn tại mà.
Ngày đó chúng em ở trước mộ, thảo luận không phải là sống chết nặng nề mà là tồn tại ôn nhu.
Bởi vì chị thực sự tồn tại nha, mỗi người bọn em cho chị một nửa trái tim, giống như chị đã cho chúng em mỗi người một nửa trái tim, chúng em mới sống sót được như thế này.
Ngày đó chị mỉm cười với em, chị còn nhớ không? Em vẫn còn nhớ, nhớ rõ nụ cười ôn nhu mà trìu mến ấy của chị.
Bây giờ, em cười như vậy với người em yêu, mà người em yêu, cũng sẽ cười với em như vậy.
Chị, có phải chị cũng đang mỉm cười không?
“Thình thịch, thình thịch”, tiếng tim đập âm vang bên tai tôi.
Tôi hơi mở mắt, thấy Jesse đang làm động tác khẽ thôi với đứa nhỏ.
J J nhu thuận che ngón trỏ trước môi mình, cười thật khả ái.
Sinh hoạt cứ như vậy, mỗi ngày mỗi ngày, những câu chuyện bình thản, những câu chuyện ấm áp, những câu chuyện có buồn có vui, xếp thành câu chuyện hạnh phúc.
Chị, chúng ta đều phải hạnh phúc.
Nhắm mắt lại, tôi càng thêm vùi mình trong cái ôm ấp ấm áp kia.
Gần gũi đến mức có thể nghe tiếng tim đập, “Thình thịch, thình thịch” .
“Ngủ một giấc đi nào, ngủ ngon.” Jesse nhẹ nhàng nói bên tai tôi, dịu dàng hôn lên trán tôi.
“Ngủ ngon…” Tôi lẩm bẩm, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
Hoàng tử đưa tôi ra khỏi tòa thành ảo ảnh, sau đó tôi không bao giờ cần đến phép màu nữa.
Tôi yêu cuộc sống chân thực, giống như giai điệu tim đập, bình thường mà sâu sắc.
“Thình thịch, thình thịch” .
—— Hoàn ——