Không ngờ xe ngựa mới đi đến trước cửa thành thì đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một trận ồn ào, nhìn qua liền thấy rất nhiều người đổ ra đường, không biết đang vây xem cái gì.
Huyện lệnh e sợ xảy ra chuyện khó nhìn ở trước mặt Phùng Diên Niên, cho nên sai người đi gọi Thập trưởng canh gác cửa thành tới, xụ mặt quát hỏi: “Có chuyện gì thế này?”Thập trưởng bẩm báo: “Huyện lệnh, ta mới tóm được một người đàn bà điên!”“Đàn bà điên?”“Tiểu nhân cũng không biết nói sao.
Đầu tiên nàng đi khắp nơi, nói muốn tìm trung tâm, đạo diễn gì gì đó, tiếp theo lại đột nhiên chạy lên trên tường thành…”“Đã là đàn bà điên, cứ bắt là được rồi!” Huyện lệnh có chút không kiên nhẫn, trừng mắt nhìn hắn: “Cửa thành là nơi quan trọng, làm sao có thể để người khác gây ồn ào!”Thập trưởng kia đã nhìn thấy xa giá của Phùng Diên Niên, lập tức hiểu được, vội vàng đồng ý, sau đó để binh sĩ xua tan đám người vây xem.
Phùng Diên Niên thấy xe ngựa dừng một lúc lâu, trong lòng đã không còn kiên nhẫn.
Hắn vén mành cửa sổ lên, hỏi: “Có chuyện gì thế?”Huyện lệnh vội nói: “Không có chuyện gì! Bá tánh vào thành quá nhiều, tại hạ đã lệnh người đi khơi thông.
”Phùng Diên Niên gật đầu, buông mành xuống.
Xe ngựa tiếp tục tiến lên, nhưng chưa đi được mấy bước thì đột nhiên ngừng lại.
Bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, Phùng Diên Niên tức giận vén mành lên, đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên nhìn thấy ở cửa thành có một chiếc xe ngựa được người hầu dẫn dắt, đang tiến dần vào bên trong.
Xe được kéo bởi bốn con ngựa, uy phong lẫm liệt.
Ánh mắt Phùng Diên Niên hơi đổi!.
Suy nghĩ của Ngu Yên rất hỗn loạn, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng.
Sau khi nàng cưỡi ngựa chạy một lát, cuối cùng gặp được một nơi giống như thành điện ảnh, vì thế vui vẻ chạy vào.
Nhưng tất cả mọi thứ ở nơi này cũng rất kỳ quái.
Trong thành rất náo nhiệt, nàng đi một đường không ngừng lôi kéo những người giống như diễn viên quần chúng kia lại, hỏi trung tâm quản lý ở nơi nào, tổ đạo diễn ở nơi nào.
Nhưng bọn họ đều thể hiện ra vẻ mặt ngơ ngác, sau đó nhìn nàng với ánh mắt như nhìn quái vật.
Nàng lại chạy quanh khắp phố nửa ngày, nhưng không thể tìm không thấy cứ nhân viên công tác nào, cũng không tìm thấy thứ gì quen thuộc.
Nàng hoài nghi là có máy bay không người lái, cho nên nhìn chằm chằm lên bầu trời tìm rất lâu, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Nàng biết trong thành điện ảnh là như thế nào, dù có tuyển rất nhiều diễn viên quần chúng mặc cổ trang, nhưng đều sẽ có kịch bản, liếc mắt là có thể nhìn ra đó là hoá trang và làm ra vẻ.
Nhưng ở đây, nàng hoàn toàn không có cảm giác như vậy, đủ các loại người đi tới đi lui trên đường phố, nói chuyện cười đùa với nhau, tất cả dường như đều thật sự tồn tại.
Cuối cùng Ngu Yên leo lên tường thành, nhìn về phía xa, trong lòng bỗng nhiên mát lạnh.
Những nơi nàng có thể quan sát được vẫn không có bất cứ kiến trúc hay vật dụng hiện đại mà nàng chờ mong, cho dù là một nóc nhà hay thanh sắt.
Mà những thứ nhìn thấy nghe thấy, đều đã vượt qua sự lý giải của nàng.
Sự sợ hãi trong lòng càng ngày càng rõ ràng —— Nếu không phải là bắt cóc, cũng không phải là chương trình gì đó?Còn không kịp nghĩ nhiều, nàng đã bị người vây quanh.
Nhìn lưỡi đao sắc bén chỉ thẳng vào mặt mình, Ngu Yên không dám có bất kỳ cử động nào.
Nàng đột nhiên nhận ra, nếu như nàng phản kháng, những thanh đao này sẽ thật sự chém tới.
Ngu Yên ngơ ngác nhìn hai tay của mình bị trói lại, sau đó bị xô đẩy đi xuống tường thành, trong đầu nàng lúc này là một mảnh hỗn loạn.
Mới đi đến dưới chân tường thành, nàng thấy được chiếc xe ngựa mà bản thân từng trốn vào.
Còn những người xung quanh xe ngựa, nàng đã từng gặp qua một người khi ở trong nhà.
Một đám người mặc quần áo chỉnh tề đang đứng ở phía trước xe ngựa cung kính hành lễ.
Một lát sau, cửa xe ngựa đột nhiên mở ra, Ngu Yên thấy được người ngồi ở bên trong.
Đúng là người đàn ông mà nàng khen có diện mạo không tồi lúc trước.
“Đi lên.
” Tiêu Hoàn nhìn nàng, lạnh lùng nói.
-----Dịch: MB.