Vương thị là một nhà tướng môn, tổ tiên từng là Đô đốc Ích Châu, có thể tính là quan lớn, nhưng ở trong kinh thành nơi có vô số dòng dõi hiển hách thì lại trở nên rất bình thường.Nhưng đến thế hệ của Vương Long, mọi thứ đã thay đổi.Đầu tiên là mẫu thân của Tiêu Hoàn, Vương thị được tuyển vào Đông cung, và sau đó, vì vẻ ngoài tuấn tú của Vương Long, được cô mẫu của Tiên đế, được Trưởng công chúa Thấm Dương chọn làm con rể, đính hôn con gái là Hoa Dương Huyện chủ cho hắn.Về sau, bởi vì Vương thị đã sinh ra Tiêu Hoàn, nên sau khi Tiên đế lên ngôi được phong lên làm Tiệp Dư, và phụ thân là Vương Khiêm được phong lên làm Trường Nhạc Hầu.
Sau đó Vương Khiêm chết, Vương Long thừa kế tước vị.Khi Vương Tiệp Dư qua đời năm đó, Tiêu Hoàn chỉ mới mười hai tuổi.Hoàng đế ở trong cung trăm công ngàn việc, không có thời gian chăm sóc, Vương Long trở thành người thân thiết nhất với Tiêu Hoàn.
Sau khi Tiêu Hoàn trốn đến Sóc Phương, Vương Long đã đi theo phụ tá.Mặc dù hắn không giống Tiêu Hoàn, bảy năm qua chưa từng trở về kinh, nhưng với tư cách là Trường Sử và cữu phụ của Tiêu Hoàn, Vương Long ở Sóc Phương có thể nói là đức cao vọng trọng.Lần này, vì Tiêu Hoàn phải cùng Hoàng đế đi Đông tuần, cho nên tạm thời không thể quay về Sóc Phương.
Sau khi bàn bạc, Vương Long sẽ quay lại phụ trách công việc hàng ngày.Tiêu Hoàn sắp đi vào ngày mai, không có thời gian gặp nhau, đành phải tranh thủ đi thăm Trường Lạc Hầu.Cữu mẫu của hắn là Hoa Dương Huyện chủ và anh họ Vương Dịch đều ở đây, thấy Tiêu Hoàn đến, tất cả đều lộ ra vẻ vui mừng.Hoa Dương Huyện chủ Triệu thị, đi theo Vương Long, quanh năm sống ở Sóc Phương.
Vương Long giúp Tiêu Hoàn quản lý chính vụ, Triệu thị thì lo việc nội vụ trong phủ Tướng quân, coi Tiêu Hoàn như ruột thịt của mình.
Tiêu Hoàn cũng thân với Vương Long như người một nhà, nói chuyện tùy tiện, cũng không để ý nhiều.Sau khi hành lễ, Tiêu Hoàn hỏi Triệu thị: “Không biết cữu phụ ở đâu rồi?”Triệu thị nói: “Ở trong thư phòng.”Tiêu Hoàn gật đầu, rồi đi thẳng vào thư phòng.Vương Long đang lật xem tài liệu trước bàn, nhìn thấy Tiêu Hoàn đi vào, trong tay giơ lên một bản báo cáo, khẩn trương nói: "Ngươi tới vừa đúng lúc, Sóc Phương cấp báo, Vương Tử Phất Tà và Hữu Hiền Vương của Bắc Hung Nô lại đánh nhau một trận, Hữu Hiền Vương đã chiếm thế thượng phong."Ánh mắt Tiêu Hoàn khẽ thay đổi, ngay sau đó ngồi xuống trước bàn, xem xét kỹ tài liệu kia.Dân tộc Hung Nô được chia thành Nam Hung Nô và Bắc Hung Nô.
Trong số đó, Nam Hung Nô đã bị Tiêu Hoàn đánh bại tám năm trước, chạy trốn đến sa mạc, không dám quay lại phương Nam.Nhưng cùng lúc đó, Bắc Hung Nô lại mạnh mẽ nổi dậy, thông qua đất đai và bộ tộc của Nam Hung Nô, dần dần trở nên lớn mạnh.
Mặc dù không xâm chiếm phía Nam Trung Nguyên, nhưng Tiêu Hoàn vẫn luôn theo dõi sát sao, không buông tha cho bất cứ động tĩnh gì.Năm trước, Thiền Vu của Bắc Hung Nô qua đời, Vương triều đại loạn.Người Hung Nô không xem trọng chữ hiếu, mỗi khi một vị Thiền Vu qua đời, nhất định sẽ gây ra một cuộc chiến, người chiến thắng cuối cùng sẽ kế vị.
Nếu lão Thiền Vu có tính toán từ trước, thì trước khi chết, ông ta đã chắc chắn rằng người kế vị của mình đủ mạnh để ngăn chặn tình trạng bất ổn.Mà cái vị qua đời năm trước, rõ ràng là không có năng lực này.Mấy người con trai của ông ta, cùng với hai đệ đệ, Tả Hiền Vương và Hữu Hiền Vương, đều có các bộ lạc ủng hộ, sau khi ông ta qua đời thì đánh thành hỗn chiến.Năm ngoái, Vương Tử Phất Tà và Tả Hiền Vương đánh nhau, Tả Hiền Vương thất bại, chạy trốn về phía Nam, mưu đồ đến Trung Nguyên để cướp bóc.Không ngờ, Tiêu Hoàn tấn công quyết đoán, chặn đứng Tả Hiền Vương ở quận Tây Hải và đánh tan hoàn toàn..