Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên
Sau khi trận thi đấu kết thúc, đám học trò của Học cung giải tán ra đi.
Thu Hân Nhiên thu dọn bút mực ở trên bàn, định bụng buổi chiều sẽ đi Tư Thiên Giám làm việc.
Nàng đang đi xuống dọc theo cầu thang gỗ của khán đài xuống võ trường, bỗng nhiên có một cung nữ xuất hiện ngăn nàng lại:
“Thưa Tư thần, Thất công chúa mời ngài đến cung Lãnh Hương ngồi chơi ạ.”
Lúc này trên võ trường vẫn còn vài người ở lại, nhìn thấy cung nữ theo hầu bên cạnh Lý Hàm Như đang nói chuyện với Thu Hân Nhiên thì tò mò nhìn sang.
Chu Hiển Dĩ đi đến gần, lo lắng nói giúp cho Thu Hân Nhiên:
“Xin hỏi Thất công chúa có nói tìm Hân Nhiên vì chuyện gì hay không?”
“Thưa nô tỳ không biết ạ.”
Chu Hiển Dĩ gặp phải một người khéo léo đưa đẩy như vậy đành lén giật giật tay áo của Thu Hân Nhiên, nhích người lại gần thì thầm:
“Cô… Cô hay là đừng nên đi.”
Thu Hân Nhiên vươn tay vỗ nhè nhẹ lưng cậu, trấn an ngược lại:
“Không sao đâu.
Thất công chúa có thể làm gì tôi chứ.”
Nói đoạn, nàng phất tay ra hiệu cho cung nữ kia dẫn đường rồi theo nàng ta đến cung Lãnh Hương.
Khi Thu Hân Nhiên đến cung Lãnh Hương, Lý Hàm Như lại không ở trong đại sảnh.
Các cung nữ ở đó nói rằng Thất công chúa muốn tắm rửa thay trang phục, mời Thu Hân Nhiên ngồi chờ một chút.
Sau khi nội thị châm hương và dâng một bình trà nhỏ lên cho nàng thì chẳng ai để ý đến nàng nữa.
Thu Hân Nhiên đoán chừng vì ban nãy nàng nói chuyện khá thân thiết với Trịnh Nguyên Vũ nên vị Thất công chúa này mới tức giận, cố tình nàng gọi đến bắt ngồi chầu chực cho hả giận đây mà.
Nhưng nghĩ lại, đường đường một vị công chúa như nàng ấy, muốn dạy dỗ một Tư thần quan nho nhỏ lại chỉ bắt ngồi chờ thế này cũng có chút buồn cười và khá đáng yêu.
Thu Hân Nhiên cứ ngồi đợi như thế gần nửa canh giờ, cuối cùng Lý Hàm Như cũng chịu ra gặp.
Lý Hàm Như đã thay một bộ trang phục mùa xuân nhẹ nhàng, tô son điểm phấn trang điểm tinh tế, khoan thai đi đến.
Thu Hân Nhiên vội vàng đứng dậy hành lễ chào.
Lý Hàm Như liếc mắt Thu Hân Nhiên, thấy nàng vẫn bình tĩnh, trên mặt chẳng có vẻ gì sốt ruột thì khẽ hừ một tiếng, phất tay áo rộng xoay người ngồi xuống đối diện, nói:
“Ta nghe nói tài bói toán của Thu tư thần rất thần thông, vì vậy phụ hoàng mới ưu ái, ban cho chức Tư thần quan.”
Lý Hàm Như nói như vô tình nhưng trong đó lại lộ ra chút khinh miệt và giễu cợt chức quan của Thu Hân Nhiên là bất chính, khiến người ta coi khinh.
Từ sau khi vào kinh, thu Hân Nhiên đã nghe không ít những lời như vậy nên cũng chẳng để tâm, chỉ mỉm cười không đáp lời.
Lý Hàm Như thấy vậy cho rằng nàng đang chột dạ, thản nhiên nói tiếp:
“Ta nghe danh tiếng của Tư thần nổi như cồn nên hôm nay mới mời cô đến là giúp ta đoán một quẻ.”
Lý Hàm Như dứt lời, liếc nhìn Thu Hân Nhiên, thấy vẻ mặt khó xử của nàng thì hỏi:
“Thu tư thần không muốn sao?”
“Thưa, Công chúa mời thần đoán một quẻ, sao thần lại không muốn chứ, chỉ là…”
Nàng ra vẻ chần chừ, chờ Lý Hàm Như có vẻ đã mất kiên nhẫn thì ngập ngừng, ấp a ấp úng nói:
“Chỉ là… Thế nhân rất coi trọng “nhân-quả”.
Giả dụ như thần giúp một người xem bói, đó là kết “nhân”.
Người đó cho thần thù lao, coi như đã trả “quả”.
Như vậy “nhân-quả” mới được thanh toán xong, đôi bên sẽ gặp chuyện xấu gì…”
Lý Hàm Như nghe nàng dông dài một hồi, sốt ruột ngắt lời:
“Ý của cô là giúp ta đoán một quẻ thì ta phải trả thù lao cho cô sao?”
“Công chúa sáng suốt!”
‘Vòng vo cả buổi hoá ra là muốn vòi tiền!’ Ánh mắt của Lý Hàm Như càng tỏ ra khinh thường hơn, giọng như thách thức nói:
“Vậy cô muốn bao nhiêu?”
“Vậy tuỳ vào công chúa muốn hỏi cái gì.”
Nghe Thu Hân Nhiên nói như vậy, cô gái ngồi đối diện nhẹ nhàng nhăn mày, hơi liếc mắt nhìn hai phía.
Đại cung nữ theo hầu bên cạnh tinh ý tiến lên trước một bước, phất tay ra hiệu cho những người khác lui xuống.
Khi trong sảnh chỉ còn một vài người, Lý Hàm Như bĩu môi thấp giọng nói:
“Nếu ta muốn hỏi về nhân duyên thì sao?”
Thu Hân Nhiên tập trung tinh thần, mặt mày ra vẻ điềm tĩnh tự nhiên, giọng nói bình thản đáp lời:
“Không ít quý nhân ở trong kinh mời thần đến phủ đệ làm khách, phần lớn đều liên quan đến hôn nhân của các cô gái trong nhà.”
Lý Hàm Như là một cô gái chưa lấy chồng nên khi hỏi riêng chuyện này với Thu Hân Nhiên cũng hơi ngượng ngùng.
Tuy nhiên, khi nàng ấy thấy giọng điệu và vẻ mặt của Thu Hân Nhiên bình thản tự nhiên thì cũng dần lấy lại bình tĩnh, thái độ cũng khá ôn hoà, nói:
“Vậy cô muốn nhận thù lao bao nhiêu?”
Thu Hân Nhiên khẽ lắc đầu nói:
“Theo lý mà nói, thần được đoán quẻ giúp Công chúa là vinh hạnh đặc biệt, không nên nhận thù lao…”
“Rốt cuộc là muốn bao nhiêu?”
Vị Thất Công chúa này quả đúng là anh em ruột của Lý Hàm Ý, tính tình hấp tấp nóng vội y như nhau.
Thu Hân Nhiên cười thầm trong bụng, thái độ đứng đắn nói:
“Công chúa là người cao quý, lại muốn đoán quẻ chuyện của bản thân nên thần xin lấy bốn trăm chín mươi lượng bạc ạ.”
“Bốn trăm chín mươi lượng?”
Lý Hàm Như hai mắt trừng lớn, giọng cao vút kêu lên.
Bốn trăm chín mươi lượng không phải ít, đoán một quẻ lấy thù lao tới mấy trăm lượng bạc, dù ở đâu cũng coi là giá trên trời.
Cung nữ ở bên cạnh Lý Hàm Như cảm thấy vị tiểu đạo sĩ này đang thừa nước đục thả câu, tranh thủ kiếm ít tiền bạc.
Cô cung nữ nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Tư thần đoán quẻ giúp Thánh thượng cũng lấy thù lao sao?”
‘Đúng vậy!’ Lý Hàm Như nghe vậy cảnh giác nhìn sang, Thu Hân Nhiên sắc mặt không đổi, vẫn bình tĩnh đáp:
“Đoán quẻ cho Thiên tử, sao có thể dùng tiền để tính toán chứ? Thánh thượng cũng hiểu rõ “nhân-quả” nên dù không thưởng cho thần tiền tài, nhưng cũng đã phong cho chức Tư thần quan ở Tư Thiên Giám.
Như vậy coi như đã thanh toán xong nhân-quả.”
Lý Hàm Như vừa định dựa vào chuyện này bắt chẹt Thu Hân Nhiên, nào ngờ chưa dứt lời đã bị Thu Hân Nhiên dùng chính nó đáp trả khiến Lý Hàm Như không khỏi nghẹn lời.
Thu Hân Nhiên lại nói tiếp:
“Thần lấy bốn trăm chín mươi lượng là có nguyên do cả.
Công chúa đứng hàng thứ bảy ở trong cung, lại muốn tính nhân duyên, lấy thêm một số bảy nữa, ý muốn điềm tốt “có đôi có cặp, nhân duyên mỹ mãn”
Thấy Thất công chúa có vẻ hơi dao động, Thu Hân Nhiên thì tỏ vẻ chính trực, nói tiếp:
“Quẻ này là Công chúa tự mình xem, nếu ngài cảm thấy nó không đáng ngần ấy tiền thì ngài không cho thù lao cũng chẳng sao cả.”
Lý Hàm Như nhíu chặt mày, một lúc sau tựa như đã hạ quyết tâm, nói với cung nữ đứng hầu bên cạnh:
“Đi tới phòng kho lấy năm trăm lượng bạc đến đây cho ta.”
Thật ra Lý Hàm Như cũng không dễ dàng lấy ra được số tiền lớn như vậy, cung nữ đứng bên cạnh liếc nhìn sắc mặt của Công chúa của mình, không dám nói gì nhanh chân đi đến nhà kho.
Thu Hân Nhiên mỉm cười, nhờ cung nhân mang giấy bút đặt lên bàn, nói với Lý Hàm Như:
“Thần đến đây vội vàng, chẳng mang theo thứ gì, đành mời Công chúa viết một chữ bất kỳ xuống đây cho thần vậy.”
Lý Hàm Như cầm bút suy nghĩ một lúc, sau đó viết lên giấy chữ “Như” rồi đưa trả cho Thu Hân Nhiên.
Thu Hân Nhiên cầm tờ giấy xem xét một hồi lâu không nói gì.
Lý Hàm Như chờ đợi sốt ruột, cất tiếng hỏi:
“Như thế nào?”
Thu Hân Nhiên cầm bút tách chia chữ “Như” ra làm hai phần, giải thích:
“Theo mặt chữ, “Như” gồm “Nữ” là con gái và “Khẩu” là miệng [1].
“Người con gái” dựa vào “miệng” để đại diện cho mình.
Nếu “miệng” không tốt thì “người con gái” cũng chẳng tốt.
Vậy nên, muốn có được nhân duyên như ý cần tránh chuyện lòng nghĩ một đường, miệng nói một nẻo.”
[1]
Nghe đến đây, Lý Hàm Như tựa như hơi trầm tư, lại nghe Thu Hân Nhiên nói tiếp:
“Nhưng Công chúa cũng không cần lo lắng.
Hôn nhân là việc của một nam một nữ, “Nữ” cũng cần thêm “Tử” nữa mới thành một chữ “Tốt”.
Nếu được như vậy, đây chắc là một mối lương duyên.” [2]
[2]
Hai mắt của Lý Hàm Như tỏa sáng, nói:
“Ý của cô là ta mà có thể có được một mối nhân duyên như ý sao?”
Thu Hân Nhiên gật đầu nói:
“Mặc dù thần không biết phò mã tương lai của Công chúa là ai, nhưng sẽ là một mối nhân duyên tốt, hai bên đều có tình.”
Thất Công chúa thoáng vui mừng, rồi lại chợt lo lắng không biết người này có phải là người trong lòng của nàng bây giờ hay không, trong phút chốc nét mặt cứ thay đổi giữa mừng và lo.
Một lúc lâu sau, Lý Hàm Như hỏi tiếp:
“Cô vừa nói tránh “lòng nghĩ một đường, miệng nói một nẻo” là ý gì?”
“Nghĩa là nếu thiếu “Khẩu” thì chỉ còn “Nữ”, nếu “Khẩu” không còn thì chẳng thành “Như”.
Nếu Công chúa trong lòng có ý thì đừng giấu giếm không nói cho người ta biết.
Nhưng nếu miệng nói những lời không giống như trong lòng nghĩ, thì khó được “như ý”.
Cái này cần Công chúa cân nhắc mới có thể nắm được nhân duyên tốt trong tay.”
Thu Hân Nhiên nói xong thì đặt bút xuống, cười lên một cái hỏi:
“Công chúa còn thắc mắc điều gì nữa không?”
Lý Hàm Như trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên cả mặt ửng đỏ, nhích lại gần thì thầm:
“Vậy cô có thể giúp ta tính toán chuyện của người khác không?”
Thu Hân Nhiên lập tức hiểu ra hàm ý trong lời của Lý Hàm Như, khéo léo từ chối:
“Chuyện của ai thì tự người đó đến xem mới thỏa đáng.
Nếu thay người khác tính, nhân quả lộn xộn, không tốt lắm.”
Cô gái đối diện nghe Thu Hân Nhiên nói như vậy, vẻ mặt hơi tiếc nuối, nhưng ngay sau đó tinh thần lại phấn chấn trở lại, giương mắt đánh giá Thu Hân Nhiên.
Nếu so với thái độ ban nãy mới gặp Thu Hân Nhiên thì thái độ bây giờ Lý Hàm Như hòa nhã hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Lý Hàm Như vẫn không kìm được những băn khoăn trong lòng, do dự nói ra:
“Tư thần tinh thông bói toán như vậy… đã từng tính quẻ cho mình hay chưa?”
Trong lòng của Thu Hân Nhiên rõ ràng như gương sáng, nàng biết được câu hỏi này chính là mấu chốt của chuyến đi đến cung Lãnh Hương hôm nay, mỉm cười đáp:
“Công chúa nói đùa, thần là người tu hành, chốn hồng trần hết thảy chỉ vật ngoài thân, sao mất công tính toán những điều ấy làm chi.”
Lý Hàm Như sững sờ, tựa như bây giờ mới nhớ ra Thu Hân Nhiên là một đạo sĩ, một lần nữa nhìn sang.
Lý Hàm Như thấy người trước mặt có mái tóc đen búi cao sau đầu, đôi mắt hoa đào [3] nhưng không hề quyến rũ, hàng mi dài, môi hồng răng trắng, ăn vận một bộ quan phục màu xanh, nếu nhìn thoáng qua đúng là một thiếu niên tuấn tú.
[3]
“Tư thần đã là người xuất gia tu hành, vì sao lại vào cung?”
Thu Hân Nhiên rũ mắt nói:
“Công chúa hiểu lầm rồi.
Thần sẽ không ở lại Trường An quá lâu.
Lần này xuống núi là chỉ vì vào chốn hồng trần kết thiện duyên mà thôi.
Bây giờ mặc dù nhậm chức Tư thần quan, nhưng cũng chỉ là hư danh, sớm muộn gì thần cũng sẽ trở về núi tiếp tục tu hành.”
“Lúc trước là ta hiểu lầm Tư thần rồi.”
Lý Hàm Như vẻ mặt thoải mái, thay đổi một bộ dáng thân thiện ấm áp như gió mùa xuân:
“Lúc trước ta nghĩ Tư thần là người ham hư danh nên mới có thái độ như thế, mong cô đừng để bụng.”
“Công chúa quá lời rồi.”
“Đã như thế…”
Lý Hàm Như vừa nghiêng người đến gần, chưa kịp dứt lời, bỗng nhiên cung nữ lúc trước đi lấy tiền trở lại, thì thầm mấy câu vào tai của Lý Hàm Như.
Lý Hàm Như khẽ nhíu mày hỏi:
“Sao tự nhiên Thái hậu lại cho mời ta qua đó vào lúc này?”
“Thưa nô tỳ cũng không biết ạ.”
Thu Hân Nhiên dĩ nhiên rất biết điều, lập tức đứng dậy cáo từ:
“Công chúa bận rộn, thần xin phép cáo lui trước.”
Dường như Lý Hàm Như còn có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng bị cắt ngang giữa chừng nên hơi rầu rĩ, trong lòng thầm hối hận lúc trước đã để Thu Hân Nhiên ngồi trong sảnh chờ hơn nửa canh giờ.
Bây giờ Thái hậu cho mời, cũng không thể không tới, Lý Hàm Như kéo tay Thu Hân Nhiên thân mật nói:
“Được, vậy ta để Thúy Liễu tiễn Tư thần ra về nhé.”
Cung nữ tên Thúy Liễu kia không ngờ mình chỉ đến phòng kho một chuyến, trở lại đã thấy thái độ của Công chúa đối với vị Tư thần quan này thay đổi một trăm tám mươi độ như thế.
Thuý Liễu cho rằng vị Tư thần quan này hẳn là bói toán rất đúng nên trong thời gian ngắn như thế mới khiến Công chúa tin phục, vì thế ánh mắt nhìn Thu Hân Nhiên có thêm mấy phần kính nể.
Thu Hân Nhiên không biết được trong lòng cung nữ Thúy Liễu này nghĩ gì, chỉ nhờ nàng ấy đổi bốn trăm chín mươi lượng bạc thành ngân phiếu rồi mang đến cho mình.
Thúy Liễu vội vàng cung kính vâng mệnh làm theo rồi đứng nhìn Thu Hân Nhiên vui vẻ đi ra khỏi cung Lãnh Hương.
Hôm nay Thu Hân Nhiên kiếm được một khoản tiền kha khá nên tâm tình thoải mái, lúc đi đường suýt chút nữa nàng đã lớn giọng hát lên mấy câu.
Khi nàng thong thả bước qua thành cung thì thấy bóng dáng khá quen thuộc ở cách đó không xa.
Nàng kinh ngạc không thôi, vội vàng dừng bước chào hỏi:
“Chào Hạ thế tử.”
Hạ Tu Ngôn tựa như vừa từ cung điện nào đi ra, vô tình gặp gỡ nàng ở đây nhưng cậu chẳng có vẻ gì ngạc nhiên.
Hạ Tu Ngôn nhìn nàng một phen, lên tiếng:
“Không cần đa lễ.”
Thu Hân Nhiên thả tay xuống, thấy cậu không nói gì thì chủ động bắt chuyện:
“Thế tử, ngài đang muốn ra khỏi cung sao?”
“Ừm.”
Đối phương khẽ trả lời.
“Vậy thì…”
Vị quan mặc áo xanh nhìn xung quanh một vòng, sờ lên đầu cười nói:
“Ôi, tôi cũng đang định ra khỏi cung đây.
Tôi đi cùng thế tử có được không?”
Đáy mắt của Hạ Tu Ngôn ánh lên một chút vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ kiêu ngạo thường ngày, gật đầu nói:
“Cũng được.”
– Hết chương 23 –.