Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên |
Ngô Bằng đòi xem đồ vật Thu Hân Nhiên đã mang ra đấu giá.
Lý Hàm Phong không đồng ý, nói:
“Nào có chuyện xem đồ vật hai bên mang ra đấu giá chứ?”
Lý Hàm Tinh chỉ muốn xem kịch vui, nói:
Nay giao dịch đã thành công, dù có xem thì cũng không ảnh hưởng đến kết quả, lại còn có thể khiến cậu Ngô thua tâm phục khẩu phục, cớ sao không làm? Hơn nữa chúng ta cũng muốn xem rốt cuộc là vật gì lại còn đáng giá hơn cả mặt dây chuyền Phật bằng ngọc thượng đẳng!”
Nguyên Chu không biết Thu Hân Nhiên bỏ gì trong túi gấm, trước kia hắn tưởng Ngô Bằng không coi trọng trận đấu giá này nên chỉ tuỳ tiện bỏ thứ gì đáng giá, nào ngờ hắn lại mang mặt dây chuyền hình Phật bằng ngọc thượng đẳng ra đấu giá.
Thu Hân Nhiên chẳng có bao nhiêu tài sản riêng, ngay cả tiền sinh hoạt hằng ngày của nàng cũng lấy từ chỗ của cậu, vậy nàng lấy đâu ra đồ vật còn đáng giá hơn chứ?
Hạ Tu Ngôn lặng lẽ quan sát sắc mặt của Thu Hân Nhiên, thấy nàng cúi đầu và ánh mắt có vẻ trốn tránh thì chợt nhớ đến tối hôm đó ở chùa Thanh Long nàng đã nói rằng Cửu công chúa đã nhờ nàng giữ giúp một cái nhẫn bạch ngọc.
Chiếc nhẫn kia hẳn là của Lý Hàm Đài.
Chẳng lẽ nàng đã lấy nó ra đặt cược?
Tâm tình của Hạ Tu Ngôn bỗng trở nên nặng nề.
Ngô Bằng được Lý Hàm Tinh lên tiếng ủng hộ, thái độ càng thêm hống hách, vênh váo nói:
Quảng cáo
REPORT THIS AD
“Cậu Tư nói đúng lắm!”
Thu Hân Nhiên mím môi nói:
“Cậu Ngô làm như vậy để người ta biết được thì không hay lắm.”
Ngô Bằng thấy nàng có vẻ chột dạ thì càng tự tin hơn:
“Tiếng tăm của ta đã vang đội như thế, há còn sợ chuyện này sao?”
Cả đám người im lặng chẳng ai lên tiếng, nào ai ngờ được có người mặt dày không biết xấu hổ đến như thế chứ.
“Ngươi không thèm để ý danh tiếng cũng được, nhưng việc này có liên quan đến thanh danh của Cậu Cả.”
Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói tiếp:
“Cậu Cả thấy thế nào?”
Lý Hàm Đài vốn định trách cứ Ngô Bằng nhiều chuyện, nhưng thấy Thu Hân Nhiên có cử chỉ mất tự nhiên và ánh mắt trốn tránh thì cảm giác chuyện này có điều kỳ quái, hắn điềm nhiên như không có gì nói:
“Tính tình của Ngô Bằng bướng bỉnh, ta thấy nếu Thu Tư thần không thuận theo hắn thì không xong đâu.”
Lời này không giống với cách ứng xử bình thường của Lý Hàm Đài.
Ngô Bằng thoáng kinh ngạc rồi tỏ ra ngông nghênh không chút cố kỵ vì đã có Lý Hàm Đài chống lưng cho.
Hạ Tu Ngôn khẽ nhíu mày, Thu Hân Nhiên vẫn cúi đầu nói:
“Không có quy củ như vậy.”
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Ngô Bằng khinh thường cười lạnh nói:
“Hôm nay để ông đây dạy cho mày biết thế nào là quy củ của thành Trường An!”
Hắn đay nghiến rồi vẫy tay ra hiệu cho hai tên thị vệ tiến lên giật túi vải trong ngực của tên môi giới ra.
Thu Hân Nhiên giật thót, không ngờ Ngô Bằng dám ở trước mặt mọi người làm chuyện ngông cuồng như vậy, giận dữ nói:
“Ngươi!”
“Ngươi gì mà ngươi?”
Ngô Bằng nhận túi vải từ tay thị vệ, cố ý lắc nhẹ nó trước mặt nàng.
Thu Hân Nhiên bước nhanh đến chỗ của hắn và toan đoạt lại nó.
Ngô Bằng không ngờ nàng to gan như thế, vội lùi ra sau mấy bước.
Lý Hàm Tinh đang đứng cạnh sợ bị vạ lây nhanh chân nhảy lui nửa bước.
Lúc này Hạ Tu Ngôn lại âm thầm tiến lên trước, thừa dịp Ngô Bằng đang bước lui sau thì ngáng chân của hắn.
“Ui da!”
Ngô Bằng bị vướng chân ngã ngồi trên mặt đất đồng thời túi vải trên tay của hắn cũng văng ra xa.
Xung quanh rối loạn một hồi, khi Ngô Bằng được gã đầy tới đỡ đứng dậy, xoa mông đau ê ẩm và ngẩng đầu lên mới thấy xung quanh cách hắn nửa trượng chẳng thấy bóng dáng một ai.
Lúc này ai nấy đều kinh ngạc nhìn hắn.
Ngô Bằng bị xấu mặt mặt giận sôi tim, mở miệng chửi đổng mấy câu.
Hạ Tu Ngôn xoay người định nhặt túi vải lên thì có một người nhanh tay nhặt trước.
Cậu ngẩng đầu thấy người đó là Lý Hàm Đài.
Lý Hàm Đài khẽ nắm cái túi vải trong tay thầm so sánh vật bên trong với mặt dây chuyền hình Phật.
Hắn cảm nhận bên trong là hai vật cứng.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào túi vải trên tay của hắn, ngay cả Ngô Bằng cũng sầm mặt nhìn sang thăm dò.
Hắn mở túi vải đổ ra xem thì hai mảnh ngọc bội rơi xuống.
Hai mảnh ngọc bội khắc hình chim Phượng Hoàng vờn mây trông sống động như thật, thoạt nhìn đã biết nó là tác phẩm của nghệ nhân có tay nghề cực kỳ cao, chất ngọc trong suốt đều màu, hẳn là ngọc thượng đẳng.
Dù kiểu dáng hay chất ngọc đều bỏ xa mặt dây chuyền hình Phật kia của Ngô Bằng.
Chỉ đáng tiếc vì lúc nãy Ngô Bằng làm rơi túi vải nên ngọc bội tốt như thế đã bị vỡ đôi.
“Ngọc bội này… trông quen mắt lắm.”
Lý Hàm Phong chau mày, cầm nửa mảnh ngọc vỡ trên tay của Lý Hàm Đài lên xem xét.
Nghe vậy Lý Hàm Đài cũng nhìn nửa mảnh ngọc còn lại một lần, nói:
“Ngọc bội này hẳn là đồ ở trong cung.”
Ngô Bằng như tóm được nhược điểm của Thu Hân Nhiên, quay đầu nói:
“Hay lắm! Sao ngươi lại có ngọc bội ở trong cung?”
Thu Hân Nhiên chưa kịp đáp trả, Lý Hàm Phong đã nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh, nghi ngờ hỏi:
“Đúng rồi, đây chẳng phải là ngọc bội Tu Ngôn thường đeo sao?”
Lý Hàm Phong vừa dứt lời, mọi người lại đồng loạt chuyển sang nhìn Hạ Tu Ngôn.
Hạ Tu Ngôn sửng sốt, lấy mảnh ngọc vỡ ở trên tay Lý Hàm Phong lật đi lật lại nhìn một lúc, gật đầu nói:
“Đây đúng là ngọc bội của tôi!”
“Vậy sao nó…”
Cả đám người lại quay sang Thu Hân Nhiên làm nàng bỗng khẩn trương lắp bắp nói:
“Ừm… cái này… thật ra…”
Nàng vừa ấp a ấp úng vừa ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đang cầm nửa mảnh ngọc vỡ trên tay một cái.
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng, nghiêm mặt hỏi:
“Sao cô lại có ngọc bội này?”
Thu Hân Nhiên ngẩn người, nàng đã nghĩ rằng Hạ Tu Ngôn chắc sẽ tức giận nhưng không ngờ cậu lại trở mặt làm như không hề biết gì như vậy!
Cuối cùng nàng gãi đầu nói:
“Là thế tử đã cho tôi.”
“Tôi cho cô?”
Hạ Tu Ngôn cười khẩy, lạnh lùng nói tiếp: “
Tôi cho cô lúc nào?”
“Vào tết Thượng Tỵ năm nay, thế tử đã thế chấp ngọc bội này cho tôi.”
“Tết Thượng Tỵ năm nay tôi hoàn toàn không gặp cô!”
Hạ Tu Ngôn khẳng định:
“Hôm ấy tôi thế chấp ngọc bội cho một thầy bói tính quẻ ở ven đường… “
Cậu nói đến đây bỗng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, hỏi:
“Cô đã giả trang làm thầy bói để gạt tôi?”
Đến đây nàng đã hiểu dụng ý của cậu, vội quỳ xuống, giả vờ lo sợ nói:
“Tôi không dám! Tôi… Tôi không biết hôm đó thế tử không nhận ra tôi là ai.”
Nói đoạn, nàng tỏ ra chột dạ làm ai nhìn vào cũng tin tưởng là thật.
Nguyên Chu nhớ đến chuyện ngày hôm đó, sợ hãi nhìn Thu Hân Nhiên đang quỳ gối trên mặt đất, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Cậu không ngờ Thu Hân Nhiên dám cả gan lừa ngọc bội của Hạ Tu Ngôn, vội vén áo quỳ xuống cầu khẩn:
“Xin thế tử bớt giận, sư tỷ vốn bướng bỉnh ham chơi chứ không cố ý lừa gạt ngài.”
Lý Hàm Phong cũng nhớ đến tết Thượng Tỵ năm nay, bật cười nói:
“Thu Tư thần quả là to gan lớn mật, ngay cả Tu Ngôn cũng dám lừa gạt, hèn gì hôm nay thấy chúng tôi lại cứ như chuột thấy mèo!”
Lấy ngọc bội lừa gạt được đi đấu giá lại bị chủ nhân chân chính của nó bắt tận tay, như vậy thái độ khác thường của nàng hôm nay cũng dễ hiểu.
Đám người xung quanh chẳng hiểu tình hình cụ thể ra sao nhưng nghe mấy lời đối thoại giữa bốn người đã đoán ra vài phần.
Lý Hàm Đài vốn có chút nghi ngờ, giờ đây giọng điệu cũng ôn hoà hơn, nói:
“Cô là quan viên triều đình lại không tuân theo quy củ hả?”
Lý Hàm Tinh cũng tiếp lời:
“Ta thấy hôm nay Thu Tư thần tới đây hòng thủ tiêu tang vật đấy.”
Những người khác nghe vậy đều muốn cười to nhưng nhìn gương mặt lạnh như băng của Hạ Tu ngôn thì đành mím môi nhịn lại.
Lý Hàm Phong đành đứng ra hoà hoãn, nói:
“Nể tình Thu Tư thần còn nhỏ tuổi, hay cậu tha cho nàng ấy lần này đi.”
Hạ Tu Ngôn cười lạnh nói:
“Ngọc bội này là di vật của mẹ tôi để lại.
Nếu nàng có thể làm nó khôi phục như ban đầu thì tôi cũng không tính toán với nàng nữa.”
Đám người không ngờ ngọc bội kia là di vật của công chúa Minh Dương, ai nấy đều nhìn nhau thấp thỏm không yên.
Thu Hân Nhiên lừa gạt lấy ngọc bội của Hạ Tu Ngôn là thật nhưng dường như điều khiến Hạ Tu Ngôn nổi giận là vì ngọc bội đã bị vỡ.
Người làm vỡ nó không ai khác chính là Ngô Bằng.
Vậy cuối cùng có thể nói đây là lỗi của Ngô Bằng…
Ngô Bằng cũng nghĩ ra được dây mơ rễ má trong chuyện này, hắn làm vỡ di vật của công chúa Minh Dương để lại, trong lòng cũng hơi chột dạ nhưng ngoài mặt vẫn mạnh miệng nói:
“Vậy anh muốn sao?”
Hạ Tu Ngôn chậm rãi nói:
“Năm xưa Hoà Điền cống nạp một khối ngọc thô, Thánh thượng tự mình chọn và ra lệnh cho thợ thủ công khéo tay nhất đánh một bộ trang sức cho mẹ tôi làm của hồi môn, ngọc bội này là một trong số đó.
Từ sau khi mẹ tôi qua đời, cha tôi luôn đeo nó bên người để tưởng niệm bà, mãi đến khi tôi về Trường An mới đưa nó cho tôi.”
Ngô Bằng càng thêm hoảng hốt, vội hỏi:
“Nếu là vật quan trọng như thế, sao anh lại thế chấp nó cho người khác?”
“Chuyện này phải hỏi Thu Tu thần.”
Hạ Tu Ngôn nhìn cô gái đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói:
“Sau khi trở về từ bờ sông tôi đã phái người mang tiền đến chuộc lại ngọc bội nhưng chẳng thấy người đâu.
Tôi không biết người mình muốn tìm xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt!”
Thu Hân Nhiên khi không bị chụp mũ oan nhưng lúc này nàng chỉ đành nhẫn nhịn thuận theo lời của cậu, đáp:
“Tôi vốn định trả lại ngọc bội cho thế tử nhưng vì phải vội vàng trở về núi nên chưa kịp trả lại.”
Hạ Tu Ngôn hừ một tiếng nói:
“Cô không cần nói nhiều vô ích.
Bây giờ ngọc bội của tôi đã vỡ, cô định giải quyết thế nào?”
Thu Hân Nhiên do dự một phen, nói:
“Mặc dù tôi không làm vỡ ngọc bội này nhưng nó cũng vì tôi mà thành ra như vậy.
Tôi xin mặc cho thế tử xử lý.”
Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói:
“Kinh thành Trường An ở dưới chân thiên tử, tôi cũng chẳng dám tự định ra quy củ gì.
Huống chi tôi chẳng qua chỉ là con trai của một công chúa, nào dám tuỳ tiện xử lý cô.
Việc này vẫn nên bẩm lên Thánh thượng để người phân giải đi.”
Một người đóng mặt trắng, một người làm mặt đen, lúc nói chuyện còn có vẻ hơi châm biếm khiến Ngô Bằng đứng bên chẳng tìm được cơ hội chen lời.
Lý Hàm Đài nghe xong cảm thấy lo lắng.
Nếu cẩn thận suy xét thì chuyện lần này cũng có chút liên quan đến hắn.
Giả dụ Hạ Tu Ngôn bẩm chuyện này cho Thánh thượng thì hắn không thể rũ sạch quan hệ nên đành mở miệng nói:
“Ta thấy việc này cũng chỉ là hiểu lầm, chi bằng như vậy đi, mệnh quan triều đình không tuân thủ quy củ phạt bổng lộc một năm.
Ngọc bội đã vỡ, dù Thu Tư thần không chính tay gây ra nhưng cũng có liên quan nên phạt bổng lộc một năm coi như trả giá đi.
Ngoài ra Ngô Bằng cũng có chỗ không đúng, nhưng chung quy hắn cũng vì ta nên mới như vậy.
Ta thay mặt hắn xin lỗi Tu Ngôn.
Mong cậu nể mặt của ta tha cho hắn một lần.”
Ngô Bằng nghe vậy kinh hãi hét lên:
“Anh họ!”
Lý Hàm Đài lườm hắn ra hiệu ngậm miệng, nói tiếp:
“Ngọc bội này do Ngô Bằng làm vỡ, Thu Tu thần cũng đã chịu phạt một năm bổng lộc vậy tiền mua con hát kia thì để hắn bỏ ra.
Thằng nhóc này vốn ngang ngược bá đạo đã quen, trải qua việc lần này coi như có thêm bài học nhớ đời, để cho hắn biết cái gì cũng có quy củ, không được ỷ thế hiếp người.
Tu Ngôn thấy sao?”
Hạ Tu Ngôn trừng mắt nhìn Ngô Bằng, thấy hắn có vẻ không cam lòng thì rũ mắt nói:
“Tất nhiên tôi nể mặt của cậu Cả nhưng nếu cậu Ngô ra tiền mua con hát kia vậy sau đó con hát ấy đi theo ai?”
Lý Hàm Đài sửng sốt.
Ý của Hạ Tu Ngôn hẳn là vì Ngô Bằng bỏ bạc ra mua con hát rồi đưa vào phủ của hắn không được coi là trừng phạt, vì Ngô Bằng chỉ thay hắn làm việc.
Hắn đã từng nghe nói vị Hạ thế tử này hẹp hòi nhỏ nhen không ngờ vì ngọc bội kia bị vỡ mà cậu ta lại ghi hận lên hắn.
Lý Hàm Đài cũng không cho đấy là ngang ngược mà nghĩ rằng Hạ Tu Ngôn vẫn còn tính trẻ con, cười nói:
“Nếu Tu Ngôn thích con hát kia thì đưa đến chỗ của cậu nhé?”
Hạ Tu Ngôn nhếch môi cười nhưng giọng vẫn lạnh băng đáp:
“Tôi không hiểu nhạc lý giữ cô ta lại làm gì?”
Lý Hàm Đài đành nói:
“Nếu vậy thì tính là Thu Tư thần mua, coi như làm một việc thiện.
Tu Ngôn thấy sao?”
Hắn nói xong liếc nhìn sắc mặt của Hạ Tu Ngôn, thấy cậu vẫn điềm nhiên chẳng nhìn ra vui giận.
Một lúc sau cậu lên tiếng:
“Cậu Cả đã lên tiếng thì tôi cũng đành nghe theo ngài.”
Ý rằng cậu đồng ý cho hắn vài phần mặt mũi.
– Hết chương 39-.