Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!


Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
“To gan!”
Vua Tuyên Đức lật tung bàn cờ.

Mấy chục quân cờ rơi ào xuống nền nhà, tiếng lộp bộp vang lên không ngừng.

Đám thị vệ đứng canh gác bên ngoài nghe tiếng động lớn cũng giật mình, âm thầm phỏng đoán người bên trong đã nói gì khiến mặt rồng giận dữ như vậy.
Thu Hân Nhiên quỳ rạp trên đất, một vài quân cờ lăn đến dừng bên cạnh nhưng nàng không dám nhúc nhích.

Qua một hồi lâu, trong điện dần dần yên tỉnh, chỉ còn tiếng hít thở của người ngồi bên trên.

Nàng quỳ trên đất lạnh hồi lâu, mãi đến khi tay chân tê rần mới nghe được người ở trên lẩm bẩm:
“Hoạ con hại cha… tai ương vô cùng… Kẻ nào đã dạy ngươi nói mấy lời này?”
Thu Hân Nhiên cung kính đáp:
“Người xem quẻ không nói ý của mình mà chỉ nói ý của trời.

Tuyệt đối không được lẫn lộn tâm tư riêng.”
Trong điện lại chìm vào yên tĩnh.

Cuối cùng, dường như người ở trên có vẻ mỏi mệt, lên tiếng nói:
“Ngươi lui ra đi.”
Thu Hân Nhiên rón rén đứng lên, lặng lẽ rời khỏi điện.

Lúc nàng quay người đóng cửa lại, ánh mắt liếc qua ông lão có địa vị siêu nhiên đang ngồi trên ghế cao cao, thoạt nhìn ông ta giống như một pho tượng bị giam cầm trên ghế rồng.

Cửa điện khép lại, hình ảnh đế vương cao quý cô độc ở trong cung điện trống trải dần biến mất.
Nàng bước nhanh trên con đường cung nằm giữa dãy tường cung đỏ lợp ngói xanh, mãi đến khi ra khỏi khoảng trời bị vây trong thành cung chót vót mới cảm giác mồ hôi lạnh trên lưng khô đi.
Một chiếc xe ngựa dừng tại một góc khá hẻo lánh ở bên ngoài Hoàng cung.

Nàng bước nhanh đến gần chiếc xe.

Hạ Trung đã ngồi trong buồng xe chờ khá lâu, thấy nàng đến thì lộ vẻ mong chờ:
“Đã hẹn là giờ Thân gặp [1]…”
[1]
Hắn nói được một nửa thì chú ý đến sắc mặt của nàng, nuốt lời phía sau lại, hỏi:
“Cô sao thế?”
Thu Hân Nhiên lắc đầu, vỗ vào bả vai của hắn một cái, nói:
“Đưa tôi về nhà trước đã.”
Hạ Trung không yên tâm, nhìn nàng một cái, vén rèm dặn dò người đánh xe ngựa.

Chờ xe ngựa đi được một đoạn, Thu Hân Nhiên uống một hớp trà nóng, sắc mặt mới dần tốt hơn.
“Có tin tức gì mới hay không?”
Hạ Trung chỉ nói những chuyện quan trọng:
“Hôm qua Chu đại nhân đã mang bộ trang sức bằng bạch ngọc kia vào cung.

Nghe nói Hoàng hậu xem xong thì mặt mày biến sắc, nhưng ngài ấy chỉ nói nhìn quen mắt chứ không nói rằng đã từng ban thưởng cho Từ Tần hay không.
“Cái này cũng hợp lý.

Dù sao đã nhiều năm trôi qua rồi.


Trước khi Chu đại nhân đi, Hoàng hậu giữ lại đôi hoa tai, bảo rằng nhìn lâu một chút có thể nhớ lại cũng nên.

Cô nghĩ xem rốt cuộc ngài ấy làm vậy là có ý gì?”
Hạ Trung vẻ mặt khó hiểu, Thu Hân Nhiên thì hơi kinh ngạc:
“Ngài ấy bảo để lại đôi hoa tai chứng tỏ là nhớ rõ đôi hoa tai đó có lai lịch thế nào.

Những lời ngài ấy nói với Chu đại nhân chẳng qua là để thoái thác mà thôi.”
Hạ Trung vẫn không hiểu, nói:
“Rốt cuộc đôi hoa tai kia có lai lịch thế nào lại khiến Đại hoàng tử e sợ như thế?”
“Những chuyện này đều là suy đoán của tôi.”
Thu Hân Nhiên thở dài một hơi, kể:
“Lúc Cửu công chúa còn tại thế đã nhờ tôi giữ giùm một chiếc nhẫn bằng bạch ngọc.

Đôi hoa tai kia có vẻ là cùng một bộ với chiếc nhẫn kia.

Hẳn là bộ trang sức của tình nhân, nữ đeo hoa tai, nam mang nhẫn, ngụ ý là “điệp luyến hoa”.

Cửu công chúa đã từng nói Hoàng hậu nhận ra tiếng nhẫn kia, nhưng ngài ấy lại không ban thưởng cho Từ Tần vậy hẳn là do Đại hoàng tử rồi.

Ta đoán hắn quen biết Từ Tần ở ngoài cung, hai người phải lòng nhau nên tặng hoa tai ngụ ý không xa rời.

Nhưng nào ngờ sau khi hắn trở về kinh thì Từ Tần lại bị chọn làm phi tần.

Từ Tần vẫn yêu hắn nên không nhẫn tâm vứt đôi hoa tai, lại không thể mang trên người nên lén lút giấu đi.

Tiểu Tùng thấy nàng ta chưa từng đeo nó nên mới trộm ra khỏi cung, kết quả không ngờ nó là đồ vật quan trọng.”
Hạ Trung trợn mắt kinh ngạc, hỏi: 
“Trên đời này còn có chuyện trùng hợp vậy sao?”
Thu Hân Nhiên cười khổ: Cũng không chỉ trùng hợp một chút như thế.

Lý Hàm Đài lén lút gặp gỡ Từ Tần ở trong cung.

Hắn cố ý mang theo cái nhẫn đó để khơi gợi tình xưa với người cũ, nào ngờ lại làm rơi mất, còn bị Lý Hàm Viên nhặt được.

May cho hắn là đã sớm nghĩ đến chuyện xoá đi dấu khắc bên trong đi.

Nếu có ai hỏi đến đôi hoa tai cùng bộ với chiếc nhẫn ở đâu thì hắn chỉ cần nói mình đã vô ý làm mất.

Nay sợ hiểu lầm nên mới xoá đi chữ ở bên trong.
Hạ Trung xoa cằm, buồn bực nói:
“Nếu sự thật như cô suy đoán thì có lẽ Hoàng hậu đã đoán được Đại hoàng tử và Từ Tần vụng trộm yêu đương.

Nhưng sao ngài ấy lại nói dối không biết đôi hoa tai đó của ai?”
Thu Hân Nhiên bình tĩnh nói:
“Đã nhiều năm qua đi, Từ Tần cũng đã chết từ lâu.

Bây giờ chỉ vì một đôi hoa tai lại kéo đến chuyện xấu hổ mất mặt ở trong cung thì cũng chẳng có lợi ích gì.

Vì thế Hoàng hậu sao lại muốn làm chuyện chẳng lợi mình chứ? Lúc này Hoàng hậu có thể lấy chuyện này ra trao đổi với Thục phi, không biết chừng lại có ích trong tương lai cũng nên.”
Hạ Trung tặc lưỡi, hơi chán nản nói:
“Cuối cùng chúng ta toi công sao?”
Thu Hân Nhiên lắc đầu:
“Tôi mượn tay Chu Hiển Dĩ đưa đôi hoa tai kia đến cho Hoàng hậu chẳng qua chỉ để ngài ấy dấy lên nghi ngờ với hai mẹ con Thục phi mà thôi.


Mọi thứ đều phải từ từ suy tính.

Hoàng hậu không muốn quan tâm chuyện Từ Tần nhưng đổi lại chuyện liên quan đến Cửu công chúa thì khác rồi.”
Thu Hân Nhiên thở dài, chỉ đáng tiếc phải dùng cách này để cho ngài ấy biết chân tướng chuyện năm đó, đối với một người mẹ mà nói, biết được sự thật sau những tám năm đúng là quá tàn nhẫn.
Hạ Trung mừng rỡ hỏi:
“Cô tính kể cho Hoàng hậu nghe chuyện năm đó rồi sao?”
Thu Hân Nhiên nói:
“Có một số chuyện chỉ nên để người ta ngẫu nhiên biết được, bằng không sẽ làm người đó nghi ngờ có kẻ ở đằng sau giật dây mưu đồ chuyện khác.”
Hạ Trung cũng không hiểu mấy thứ cong quẹo này, cũng không kiên nhẫn đi tìm hiểu, chỉ hỏi:
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Chẳng biết từ khi nào, hắn bắt đầu dùng từ “chúng ta”.

Thu Hân nhiên chỉ cười, không trả lời hắn mà nói sang chuyện khác:
“Hàn cô nương đã trả lời rồi à?”
“Cô ấy đồng ý gặp cô một lần.”
Nói đến đây, Hạ Trung chần chờ một thoáng:
“Cô dám chắc cô ấy sẽ giúp chúng ta sao?”
“Tôi không dám chắc.” 
Thu Hân Nhiên nhắm mắt, ngả người trên đệm xe êm ái, nói khẽ:
“Nhưng tôi tin tưởng Cửu công chúa.”
Nàng trông có vẻ mệt mỏi.

Hạ Trung nhớ đến từ khi Hầu gia mất tích đến nay, tất cả mọi chuyện đều do một tay của nàng sắp xếp, thoạt nhìn rất tận tâm khiến hắn mỗi lần nhìn thấy thì tâm tình vô cùng phức tạp.

Hắn nhìn nàng dựa trên nệm êm nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng hơi khó chịu vén rèm đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Thu Hân Nhiên hiểu được nguyên do vua Tuyên Đức bỗng dưng bảo nàng gieo quẻ tính toán.

Bởi vì năm ngày sau chính là Đại tế lễ.

Trong hoàng cung cứ năm năm sẽ tổ chức Đại tế lễ, ba năm sẽ tổ chức Tiểu tế lễ.

Đây được coi là một nghi lễ khá long trọng.
Vào lúc Đại tế lễ diễn ra sẽ có rất nhiều nhà sư đi theo tụng kinh, tuy Thu Hân Nhiên không có quan tước nhưng lại là đệ tử trên danh nghĩa của Bạch Cảnh Minh nên lần này nàng cũng được tham gia.
Chuyện nàng bói toán ở cung Vĩnh Minh hôm đó đã truyền khắp nơi.

Ai nấy đều biết vua Tuyên Đức là người sùng bái tính quẻ hỏi ý trời.

Bảy năm trước ông ta đã tin vào quẻ bói của Thu Hân Nhiên, phái Hạ Tu Ngôn lãnh binh ra trận; bảy năm sau không biết chừng ông ta lại tin vào quẻ bói của Thu Hân Nhiên để định ra người nắm giữ Đông cung.
Tiếc rằng nội dung cuộc nói chuyện hôm đó ngoại trừ hai người là Thu Hân Nhiên và vua Tuyên Đức thì chẳng có kẻ nào khác biết được.

Vì thế lúc biết Thu Hân Nhiên cũng tham gia Đại tế lễ thì ai nấy đều chú ý đến nàng, hy vọng hỏi thăm được một hai.
Trong lúc tế lễ, Thánh thượng muốn đích thân lên đài cầu phúc.

Theo lệ thường thì trước buổi lễ ba ngày thì Thánh thượng sẽ đến miếu Tế Thiên.

Năm nay lại nghe phong thanh Thánh thượng có ý lập đông cung thì chúng quan phỏng đoán phải chăng lần này vua Tuyên Đức sẽ dẫn theo vị hoàng tử nào đó lên núi.
Bất ngờ chính là vua Tuyên Đức chọn tận hai vị hoàng tử cùng ông ta lên núi.


Đó là Đại hoàng tử – Lý Hàm Đài và Nhị hoàng tử – Lý Hàm Ý.

Đồng thời, ông ta còn hạ lệnh cho Tam hoàng tử – Lý Hàm Linh và Tứ hoàng tử – Lý Hàm Tinh ở lại miếu Tế Thiên để nhận lễ của bá quan.
Mệnh lệnh này của vua Tuyên Đức làm mọi người thất vọng.

Bốn vị hoàng tử này là con trai ruột của Hoàng Hậu, Đức Phi, Quý Phi và Thục Phi.

Ai cũng không hiểu được dụng ý của Thánh thượng là gì.

Lời đồn Thánh thượng muốn lập Đông cung càng thêm phần đáng tin.

Chỉ có Thu Hân Nhiên khi nghe việc này thì hiểu ra: Vua Tuyên Đức ít nhiều cũng bị quẻ bói của nàng ảnh hưởng.”
Trước khi tế lễ diễn ra vài này ngày, Thu Hân Nhiên vào cung nhận trang phục.

Lúc nàng đi tắt qua Ngự hoa viên thì nghe một tiếng nói cười truyền đến.

Giữa một đám thiếu nữ cười đùa có một cô gái khá nổi bậc.

Thu Hân Nhiên nhìn xuyên qua đám hoa cỏ trong vườn, thấy cô gái mặc váy tươi sáng ngồi ở giữa, khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ thanh nhã, bên cạnh nàng ấy là một vài công chúa và phi tần, dường như đang chơi đối thơ uống rượu.

Có lẽ nàng ấy vừa mới bị thua, Thu Hân Nhiên thấy Hàn Lệnh quay đầu nói với Hoàng hậu: 
“Cô phải châm chước cho cháu đấy nhé.”
Một cô công chúa nhỏ lên tiếng: 
“Trước giờ mẫu hậu luôn luôn công bằng, chị Hàn chớ làm khó mẫu hậu.”
Có vẻ Hoàng hậu rất yêu thương cô cháu gái này, cười nói với nàng ấy mấy câu.

Hàn Lệnh đến gần, ngồi bên cạnh Hoàng hậu, làm nũng với bà:
“Không được, nếu phạt ba lần thì cô phải ban thưởng cho cháu một chút quà nhỏ cháu mới chịu.”
Hoàng hậu chỉ nhẹ chóp mũi của Hàn Lệnh, nói với mọi người:
“Mấy người xem đi.

Rõ ràng là nó chơi thua, vậy mà bây giờ lại mặt dày đến đòi ban thưởng đấy.”
Chúng phi tần nghe vậy che miệng cười.

Hoàng hậu nói:
“Cháu muốn ta thưởng cái gì?”
“Cháu cũng không dám đòi hỏi nhiều.

Cô thưởng cho cháu cái gì cũng được.

Tỷ như son phấn, trang sức nhỏ là cháu mãn nguyện rồi.”
“Cháu cũng không tham đâu nhỉ.”
Hoàng hậu giả vờ giận mắng.

Hàn Lệnh quan sát sắc mặt của bà, đang định nói thêm gì thì nghe bà lên tiếng:
“Gần đây bổn cung có một đôi hoa tai bằng bạch ngọc, nhìn rất hợp với trang phục hôm nay của cháu.

Vậy bổn cung thưởng cho cháu đôi hoa tai đấy, được chứ?”
Hai mắt của Hàn Lệnh sáng lấp lánh, tựa như không ngờ lại được ban thưởng món đồ quý như thế.
Thu Hân Nhiên đang đứng ở ngoài vườn hoa.

Cung nữ dẫn đường thấy nàng bỗng dừng lại thì kinh ngạc ngoảnh lại.

Lúc này Thu Hân Nhiên đang chăm chú nhìn vào trong Ngự hoa viên, ánh mắt u ám không biết đang nghĩ gì.
Khi Hoàng hậu nhắc đến đôi hoa tai bạch ngọc, những phi tần khác vẫn thản nhiên như thường.

Lát sau, một cung nữ bưng đến một cái khay lót vải nhung đỏ, phía trên đặt đôi hoa tai bạch ngọc rất bắt mắt.

Thục phi liếc thấy đôi hoa tai thì thoáng sững người, sắc mặt hơi đổi nhưng rồi lấy lại bình tĩnh rất nhanh, hiển nhiên bà ta cũng nhận ra đôi hoa tai kia.
Bà ta dò xét vẻ mặt của Hoàng hậu.


Hoàng hậu ngồi ở trung tâm vẫn bình thản như thường, thỉnh thoảng cười nói với những người bên cạnh mấy câu, chưa từng liếc nhìn sang hướng của bà ta.

Thục phi nghiêng người dựa vào thành ghế, giả vờ cười tươi, hỏi:
“Đôi hoa tai này đẹp ghê, từ đâu chị có được thế?”
Hoàng hậu mỉm cười, nói:
“Mấy ngày trước bên Đại Lý Tự đưa đến, nói đây là đồ ở trong cung tuồn ra bên ngoài.

Mấy thứ kia đều có trong danh sách Tư trân, còn đôi hoa tai này chị nhìn quen mắt lắm nhưng chẳng nhớ ra thấy nó ở đâu nên giữ lại đấy.”
Hoàng hậu nói đến ‘nhìn quen mắt lắm’ tựa như có hàm ý sâu xa.

Thục phi khẽ run lên, giả vờ trấn tĩnh, phụ họa theo:
“Hoá ra là thế.

Hèn chi chị thích như thế.

Em đây nhìn cũng thấy thích nữa là.”
Hàn Lệnh đang yên tĩnh ngồi bên cạnh bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài, giả vờ kinh ngạc nói:
“Ôi, xem ai kìa?”
Một câu này của Hàn Lệnh làm mọi người quay đầu nhìn về chỗ Thu Hân Nhiên đang đứng.

Cung nữ dẫn đường đứng sau lưng có vẻ bối rối, Thu Hân Nhiên lại bình tĩnh đi ra khỏi bụi hoa, hành lễ với cả đám người.

Thấy nàng, Hoàng hậu hơi kinh ngạc rồi cười lên, gọi nàng đến hỏi:
“Sao hôm nay Thu đạo trưởng vào cung thế?”
Thu Hân Nhiên kính cẩn đáp:
“Thưa nương nương, mấy ngày nữa là Đại tế lễ, thần vào cung học một số quy củ với các cung nữ dạy lễ giáo, tránh cho hôm đó phạm sai lầm.”
Hoàng hậu gật gù nói:
“Nghi thức tế lễ phức tạp, đúng là nên học thêm một chút.”
Bà vừa dứt lời, thấy Thu Hân Nhiên nhìn thoáng qua khay đỏ đang nằm trên tay của cung nữ thì hỏi:
“Thu đạo trưởng cũng thích đôi hoa tai này à?”
Thu Hân Nhiên vội rũ mắt, ra bộ đã thất lễ, nói:
“Nương nương đã hiểu lầm rồi.

Chẳng qua thần thấy đôi hoa tai này hơi quen mắt nên mới nhìn thêm một chút.”
Nghe vậy, hoàng hậu có chút hứng thú, tò mò hỏi:
“Cô cũng thấy chúng quen mắt ư?”
“Có lẽ là thần hoa mắt.”
Thu Hân Nhiên cười nói:
“Trước đây thần đã từng thấy một chiếc nhẫn bạch ngọc khá giống với đôi hoa tai này.

Chắc vì vậy nên mới nhìn nhầm.”

Sau khi rời khỏi Ngự Hoa Viên, Thu Hân Nhiên nhớ lại sắc mặt của Thục phi tối sầm lại trong nháy mắt khi nghe nàng nhắc đến chiếc nhẫn bạch ngọc, nhịn không được cười lên.

Nàng ung dung dạo bước trên đường cung, chẳng bao lâu sau có một chiếc xe ngựa khá sang trọng chạy đến gần rồi dừng lại bên cạnh nàng.

Hàn Lệnh đang ngồi trên xe, hẳn là yến ẩm trong Ngự hoa viên đã tan rồi.
“Thu đạo trưởng chưa về sao?” 
Hàn Lệnh khẽ cười, nói tiếp:
“Vừa vặn Hoàng hậu nương nương mời ngài đến cung Hi Hoà ngồi chơi một lát đấy.”
Thu Hân Nhiên bái một cái, nói một câu đầy hàm ý:
“Cảm tạ Hàn cô nương.”
“Chỉ là tiện tay mà thôi.

Hơn nữa tôi cũng không phải vì ngài.”
Thu Hân Nhiên hé miệng cười, đáp lại:
“Vậy tôi xin thay mặt Cửu công chúa cảm tạ Hàn cô nương.”
Trong ánh mắt của Hàn Lệnh đầy tâm sự, buông rèm xuống nói:
“Nếu ngài không gạt tôi thì tôi cũng xin thay mặt A Cửu cảm ơn ngài.”
– Hết chương 68 –.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận