Khởi Tinh sinh bé con vào tháng 8, vừa đúng rạng sáng ngày mùng 1. Đây là lần đầu tiên cậu sinh con, ngay cả khi trước đó đã làm ra vô số chuẩn bị cùng ám thị tâm lý, thì khi sinh vẫn bị đau đến chết đi sống lại. Càng bị đau thì cậu nói càng nhiều, đừng phía ngoài cánh cửa phòng mổ vẫn có thể nghe được tiếng cậu gào tên Thịnh Tịch Niên.
Y tá ở bên cạnh đang định nói một câu trấn an kiểu ‘Tình cảm giữa ngài và tiên sinh nhà ngài thật tốt’ thì lại chợt nghe thấy Khởi Tinh vừa thút thít khóc vừa hung tợn gào thêm một câu nữa: “Lần sau anh tự đi mà đẻ!”
Thịnh Tịch Niên đứng ở bên ngoài đương nhiên cũng nghe được câu ấy, anh mím môi, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cánh cửa phòng mổ, rồi quay đầu lại về phía người trợ lý đang không dám thở mạnh mà hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trợ lý vội vàng đáp: “1 giờ 20, mới chỉ vào đó được có 20 phút.”
Bởi vì thời gian khi sinh là nửa đêm, bệnh viện lại cách khá xa, cho nên cả hai người tạm thời đều chưa thông báo cho Chúc Phong Nhậm. Qua một lát, bên trong dần trở nên im ắng, chắc là thuốc mê đã có tác dụng. Trợ lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, len lén liếc mắt một cái nhìn về phía sếp đang đứng bên cạnh, đối phương vẫn đang cau mày không vui. Hứa Dật đang dựa bên tường tới vỗ vai Thịnh Tịch Niên.
“Không sao đâu, mới vào chưa được bao lâu mà.”
Thịnh Tịch Niên không trả lời, vẻ mặt cũng không thả lỏng nổi. Phải qua một khoảng thời gian rất lâu, cửa phòng mổ mới được một vị y tá mở ra, có tiếng trẻ con khóc không ngừng truyền tới, Thịnh Tịch Niên đứng bật dây, vội vàng đi nhanh đến bên cửa.
Vẻ mặt vị y tá vui mừng, vừa cười vừa nói: “Là một bé trai, Alpha, chúc mừng ngài.”
Thịnh Tịch Niên vội vã gật đầu, hỏi: “Bà xã tôi đâu?”
“Thuốc mê vẫn còn tác dụng, ngài ấy đang ngủ.” Đối phương nhìn thoáng qua gương mặt căng thẳng của Thịnh Tịch Niên, bổ sung, “Ngài yên tâm, có lẽ ngài ấy một lúc nữa là tỉnh lại rồi.”
Cái một lúc mà y tá nói, đó là gần một tiếng sau.
Khi Khởi Tinh tỉnh lại thì đã nằm trong phòng riêng, Thịnh Tịch Niên ngồi ở trước giường cậu. Thấy Khởi Tinh tỉnh, sự căng thẳng trên mặt Thịnh Tịch Niên lập tức tan ra, anh cúi người thấp giọng hỏi: “Em tỉnh rồi à, còn đau không?”
Khởi Tinh vừa mệt vừa buồn ngủ, cậu lắc đầu, có chống đỡ mí mắt hỏi: “Con đâu anh?”
“Đang ở phòng giám sát trẻ sơ sinh, có y tá trông rồi em.” Thấy mắt Khởi Tinh cũng sắp không mở nổi được nữa, Thịnh Tịch Niên nhẹ nhàng cọ cọ trán cậu, “Trước tiên em ngủ một giấc đi đã.”
Khởi Tinh thở phào nhẹ nhõm, ngay cả sức lực gật đầu cũng không có, vừa ngả đầu liền ngủ.
Chờ Khởi Tinh tỉnh dậy một lần nữa thì đã là 9 giờ sáng, cậu vừa mở mắt lại vẫn thấy Thịnh Tịch Niên ngồi bên cạnh giường của mình như trước.
Khởi Tinh giật mình hoảng sợ, hỏi: “Cả đêm anh không ngủ à?”
Thịnh Tịch Niên tránh nặng tìm nhẹ, chỉ đáp: “Anh có bớt ít thời gian về nhà cầm tới vài món đồ.”
Phòng tại bệnh viện Khởi Tinh nằm có hai gian là gian phòng khách và gian phía trong, cậu nằm ở trên giường, loáng thoáng nghe được tiếng của bé con phía bên ngoài. Thịnh Tịch Niên vừa nhìn dáng vẻ của cậu là biết cậu đang nghĩ gì, liền hỏi: “Con được bế ra rồi, đang ở gian phòng khách, em có muốn gặp con không?”
Vừa nghe thấy con, Khởi Tinh tạm thời quên mất việc hỏi xem Thịnh Tịch Niên đã ngủ hay chưa, vẻ mặt của cậu tò mò đáp: “Vậy anh bế con vào cho em nhìn một chút.”
Thịnh Tịch Niên bế bé con từ chỗ của y tá vào, bé con được chuyền từ tay người nọ sang tay người kia nhưng không khóc không quấy, cứ mở lớn hai mắt nhìn Thịnh Tịch Niên.
Anh sợ chạm vào vết thương của Khởi Tinh, nên chỉ bế bé trong tay cho cậu nhìn con.
Trẻ con mới sinh thì da vẫn hồng hồng đỏ đỏ, trán lại nhăn nheo, Khởi Tinh vừa mới nhìn một cái, không nhịn nổi nói: “Xấu ghê.”
“…..”
Thịnh Tịch Niên thầm cảm thấy may mắn vì bé con còn chưa nghe hiểu chuyện, anh yên lặng đặt con bên cạnh Khởi Tinh. Tuy rằng cậu nói như vậy, nhưng vẫn cứ phải quay đầu sang nhìn, được một lúc, lại lấy tay đụng đụng vào gò má bé.
Nhóc con vẫn cứ không khóc không quấy, chỉ mở to đôi mắt nhìn Khởi Tinh, trong miệng cứ ê ê a a chẳng biết là đang kêu cái gì, giọng mềm mại đáng yêu. Khởi Tinh chọc đến phát nghiện, bao nhiêu mệt mỏi và đau đớn dường như đã bay biến hết, cậu quay lại cảm thán với Thịnh Tịch Niên: “Thần kỳ thật đấy anh, lúc mới đầu rõ ràng con chỉ có lớn bằng hạt đậu.”
Đuôi mày khóe mắt của Thịnh Tịch Niên đều nhuộm ý cười, anh mở lồng giữ nhiệt ra, múc một bát canh ra rồi khuấy đều lên, hơi nóng và mùi hương tỏa trong không khí.
“Dì giúp việc hầm canh gà, đã hớt hết mỡ đi rồi, em muốn uống một chút không?”
Rốt cuộc Khởi Tinh cũng tạm tha cho bé con đang buồn ngủ, cậu giơ tay lên nhận bát nhưng Thịnh Tịch Niên lại không đưa, mà anh ngồi xuống bên cạnh giường bón cho cậu từng thìa một. Dù có đang uống canh, nhưng miệng của Khởi Tinh vẫn không yên được.
“Hay bọn mình gọi con là Thịnh Tiểu Đậu được không anh?”
Thịnh Tịch Niên trầm mặc vài giây, vẻ mặt rất tự nhiên đáp: “Tên thì nên để ông ngoại đặt vẫn tốt hơn, còn Tiểu Đậu thì mình lấy làm nhũ danh.”
Khởi Tinh suy nghĩ một chút nghĩ cũng đúng, cậu cảm thấy cực kì hài lòng, lại ngoan ngoãn để Thịnh Tịch Niên bón canh cho mình.
Lúc Hứa Dật và Trác Trừng Dương đi vào liền thấy cảnh này.
Cả hai cùng không hẹn mà ‘Chậc’ một tiếng, tối qua Hứa Dật đã được gặp bé con rồi nên ngồi xuống ghế salon uống trà, còn Trác Trừng Dương thì sáng nay mới về tới nơi, liền vội vàng đi qua nhìn bé.
Thịnh Tiểu Đậu đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền, miệng khẽ nhếch, tay còn nắm lại thành hai quả đấm nho nhỏ. Trác Trừng Dương nhìn thoáng qua, cười thành tiếng.
“Ha, lúc mới sinh nhìn hơi không được xinh lắm nhỉ.”
Câu này so với câu của Khởi Tinh lúc nãy thì còn hòa nhã hơn nhiều, nhưng Khởi Tinh vẫn lập tức không ưng, trừng mắt với Trác Trừng Dương một cái, cả giận nói: “Cậu có biết nói chuyện không thế hả.”
Làm như mới nãy cái người chê xấu không phải mình vậy.
Trác Trừng Dương kêu oan: “Không phải là vì tôi ăn ngay nói thật à. Hơn nữa, đêm qua tôi vẫn còn đang ở thành phố kế bên, vừa nghe nói cậu sinh thì liền đã mã bất đình đề (*) mua máy bay trở về còn gì. Thứ tình cảm này, chính là vui buồn lẫn lộn đó được chưa.”
(*) Mã bất đình đề 马不停蹄: Ngựa không dừng vó. Không kịp nghỉ ngơi.
Khởi Tinh còn chưa lên tiếng, Hứa Dật đã rất hứng thú mà mở miệng trước: “Tình cảm gì cơ?”
“Mắc mớ quái gì đến anh.” Trác Trừng Dương lườm hắn, không ngờ Thịnh Tịch Niên cũng quay sang hỏi: “Tình cảm gì vậy?”
So với Hứa Dật, Thịnh Tịch Niên có vẻ nghiêm túc hơn nhiều, Trác Trừng Dương có hơi sợ anh, liền trung quy trung củ đáp: “Là tình cảm thuần khiết của những người bạn lớn lên bên nhau.” Rồi cậu ta nhanh chóng quay đầu hỏi Khởi Tinh: “Đặt tên là gì thế?”
Khởi Tinh vui vẻ đáp: “Tên thật thì để ông ngoại đặt, còn nhũ danh là Thịnh Tiểu Đậu.”
“….” Hứa Dật và Trác Trừng Dương cùng trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn là Hứa Dật phá vỡ sự im lặng bằng một câu: “Nghe hay lắm, rất đáng yêu.”
*
Qua hai tháng, Thịnh Tiểu Đậu cũng lớn hơn được một chút, tay chân trắng nõn như ngó sen, đôi mắt to tròn, nhưng bé con không thích quấy khóc, ai ôm tới ôm lui cũng đều vui vẻ, còn chớp mắt với người nhìn mình.
Chúc Phong Nhậm đặt tên cho bé là Thịnh Vân, với ý nghĩa là ánh mặt trời. Nhưng vì bình thường toàn là Khởi Tinh bế bé con đi khắp nơi, nên mọi người đều thích gọi bé là Thịnh Tiểu Đậu.
Thịnh Tịch Niên tắm rửa xong đi lên giường, Khởi Tinh đầu tiên là lăn vào lòng anh, Thịnh Tịch Niên cúi xuống hôn nhẹ cậu một cái, nói: “Ngày mai đồ mẹ gửi cho Tiểu Đậu sẽ về đến nơi, em nhớ ký nhận nhé.”
Mẹ ở đây chính là mẹ của Thịnh Tịch Niên, Vu Giản. Sau khi bé con chào đời, họ cũng gọi video một lần, vừa thấy Thịnh Tiểu Đậu ông liền yêu chết được. Đáng tiếc Vu Giản vẫn đang chuẩn bị cho một buổi triển lãm tranh, chưa tiện để về thăm, chỉ có thể không ngừng gửi đồ cho cháu.
“Đồ gì thế ạ?”
Thịnh Tịch Niên nghĩ một lát, “Chắc là quần áo cho con.”
“Ngày hôm qua Hứa Dật với Trác Trừng Dương vừa mua một đống luôn rồi, đồ cụ ngoại cho cũng còn rất nhiều, chắc đủ để cho Tiểu Đậu mặc đến lúc tốt nghiệp tiểu học mất.” Khởi Tinh thở dài, “Làm bé con thích thật đấy.”
Thịnh Tịch Niên không nhịn được cười, nhướn mày hỏi: “Bé con Khởi Tinh đang hâm mộ bé con Tiểu Đậu sao?”
Khởi Tinh liền đạp anh một cước.
*
Sáng hôm sau Thịnh Tịch Niên đi làm, dì bảo mẫu bế Thịnh Tiểu Đậu xuống dưới tiểu khu đi dạo, Khởi Tinh thì đi ra ban công nhưng mới tưới được một nửa số hoa đã có chuông cửa kêu.
Quả nhiên là cả núi quần áo trẻ con, còn có mấy bức tranh, đều là vẽ về Tiểu Đậu, hẳn là do Vu Giản vẽ, phía sau còn viết: “Thân tặng bé con Thịnh Vân.”
Khởi Tinh ký nhận bưu phẩm, đem cất đồ xong thì tiếp tục ra tưới hoa, nhưng vừa mới cầm vòi tưới, chuông cửa lại vang lên.
Khởi Tinh ra mở cửa lần nữa, phía ngoài lại là một người nhân viên chuyển phát nhanh khác, đang cầm một hộp quà màu đen được buộc bằng ruy-băng màu champagne. Nhìn thấy Khởi Tinh, đối phương liền tươi cười: “Xin chào, nhà anh có bưu phẩm chuyển phát nhanh ạ ____ Hình là để tặng bé nhà anh.”
…. Vẫn chưa hết à?
Khởi Tinh cau mày nhận lấy rồi nhìn qua, ở trên hộp có gài một tấm bưu thiếp, được viết bằng nét chữ sạch sẽ lại đầy sức sống, là nét chữ mà Khởi Tinh rất quen thuộc.
Trên tấm thiệp viết: “Thân tặng bé con Khởi Tinh.”
Mặt Khởi Tinh lập tức đỏ bừng, cậu nhanh chóng ký nhận hộp quà. Chờ nhân viên chuyển phát đi rồi, cậu mới mở hộp ra.
Ở bên trong là 11 bông hoa hồng màu phấn vẫn còn ngậm nụ ____ Hoa Ecuador ‘Mối tình đầu’, phối cùng hoa tình nhân (*) làm hoa cắm nền, dùng giấy kraft màu nâu sẫm để bó hoa.
(*) Gốc ‘情人草’ – hoa Sao.
Kiểu dáng của bó hoa này thực sự quá mức quen thuộc, thậm chí là không hề sai chút nào ____ Chính là bó hoa ngày đó Khởi Tinh bán đắt lên tận 2500 đồng.
Khởi Tinh cười hồi lâu, rồi chụp ảnh lại gửi Thịnh Tịch Niên: “Anh vẫn còn nhớ kĩ vậy à.”
Thịnh Tịch Niên đáp: “Anh vẫn nhớ em còn nợ anh 500 đồng.”
Khởi Tinh cực kì vui vẻ, cậu nghĩ một lúc rồi cố ý hỏi Thịnh Tịch Niên: “Vậy anh còn nhớ hoa này tên là gì không?”
Một lát sau, Thịnh Tịch Niên trả lời lại. Lần này anh gửi bằng tin nhắn thoại, giọng nói qua sóng điện đi tới đây, truyền vô cùng rõ ràng đến tai Khởi Tinh ___ dịu dàng, chắc chắn, mang theo ý cười như ẩn như hiện.
“Là [Mối tình đầu].”
Hết phiên ngoại 1.