Giang Vãn đôi tay luồn vào tóc, thoạt nhìn thật đã gặp phải người xấu có ý đồ xấu!
Trong lòng cô là một trận đau thương, phẫn nộ, nhưng mà nhiều hơn là nghĩ mà sợ.
Bởi vì rất nhiều bệnh tật, cũng không thông qua quá trình tiếp xúc trực tiếp mà truyền sang..
Giang Vãn bình tĩnh một chút, cảm thấy hẳn là phải lập tức đi bệnh viện làm kiểm tra!
Đồ ăn rất nhanh được đưa tới, cậu bé đã đói cực kỳ, ngồi ở trên sofa gặm đùi gà, còn không quên để lại cho Giang Vãn một ít.
Giang Vãn từ trong phòng tắm đi ra, dáng vẻ vội vã, Tây Bảo cầm đùi gà, mơ hồ hỏi cô: "Dì Vãn Vãn, dì muốn đi đâu? Con đã để lại cho dì.."
"Tây Bảo.." Giang Vãn cầm túi xách mà đi đến, xổm xuống ở trước mặt Tây Bảo, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo: "Ở chỗ này ngoan ngoãn chờ daddy của con được không? Không được ra ngoài chạy lung tung, dì hiện tại có chút không thoải mái, muốn đi bệnh viện một chút."
"Được." Tây Bảo gật gật đầu, đùi gà trong miệng đột nhiên vô vị, vẻ mặt cậu bé lo lắng hỏi: "Dì Vãn Vãn, nghiêm trọng không dì?"
Tây Bảo không biết những cái vết trẻn cổ Giang Vãn gọi là dấu hôn, cậu bé chỉ là thấy rất áy náy, sợ là thuốc kia làm dì Vãn Vãn bị dị ứng.
Trước kia ở khi còn ở côi nhi viện, lúc bạn mập bị dị ứng chính là như vậy, từng chút mọc lên những đốm đỏ nhỏ, nhưng mà nhan sắc của dì Vãn Vãn hơi tái một chút.
"Không nghiêm trọng, chỉ là có chút đau đầu mà thôi," Giang Vãn dặn dò cậu bé: "Ngoan ngoãn ở khách sạn chờ daddy, được không?"
"Được ạ, dì Vãn Vãn không cần lo lắng cho con đâu, con có thể tự chăm sóc cho mình." Tây Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
"Đừng mở cửa cho người lạ, có chuyện gì dùng điện thoại phòng gọi cho daddy của con nhé." Giang Vãn dường như nhớ ra cái gì, từ tờ quảng cáo khách sạn viết ra một dãy số, sau đó xé xuống đưa cho Tây Bảo: "Đây là số di động của dì, Tây Bảo, con cũng có thể gọi điện thoại cho dì."
"Vâng!" Tây Bảo nắm chặt tờ giấy nhỏ, trong lòng đột nhiên có cảm giác ấm áp.
Giang Vãn xuống cửa, lại đi tới chỗ bảo vệ dưới lầu, dặn dò bảo vệ ở đó để mắt tới Tây Bảo, lúc này cô mới yên tâm đi bệnh viện.
Cô lấy số, trong lúc chờ đợi trong lòng có chút lo sợ bất an.
"Số 36, Giang Vãn!" Hộ sĩ từ trong phòng khám vươn đầu ra gọi cô.
Giang Vãn vội đi tới, đẩy cửa vào phòng.
"Nằm xuống, quần quần ra." Nữ bác sĩ trung niên trải một tấm trải giường lên giường kiểm tra, đeo bao tay lên, lúc quay đầu thấy được Giang Vãn trên cổ gắn đầy dấu hôn, trên mặt có chút gợn sóng.
Giang Vãn vẫn đứng ở tại chỗ, có chút xấu hổ.
"Các cô những người trẻ tuổi này, lúc làm thì không chú ý, bây giờ lại thẹn thùng, chuẩn bị khám gì? Kiểm tra xem có mang thai không sao?" Bác sĩ hiển nhiên là nhìn quen loại chuyện này: "Lại đây nằm xuống."
Giang Vãn vội giải thích: "Không phải..
Tô là..
Tôi là kiểm tra xem có bệnh truyền nhiễm hay không.."
"Được." Bác sĩ lại hiểu rõ, trong lòng suy đoán bạn trai cô gái này chẳng lẽ là có bệnh truyền nhiễm?
"Là mới phát sinh trong 24 giờ sai?" Bác sĩ hỏi.
"Đúng vậy."
Giang Vãn đi qua, do dự một lát, lúc bác sĩ lấy dụng cụ, vẫn nằm im trêm giường phẫu thuật.
* * *
Kiểm tra rất nhanh, nhưng lúc chờ kiểm tra kết quả lại lâu dị thường.
"Giang Vãn." Bác sĩ gọi cô.
Giang Vãn vội đi qua đó.
"Trước mắt cô không có nhiễm bệnh gì cả, nhưng mà bệnh tật đều có thời gian ủ bệnh, có một số bệnh cũng là do tiếp xúc trực tiếp mà bị lây nhiễm sang, đề nghị cô định kỳ tới đây kiểm tra sức khoẻ."
"Vâng." Giang Vãn nhận báo cáo kiểm tra, tảng đá lớn trong lòng đã nhẹ đi một chút.
Giang Vãn ngồi ở trên xe buýt về nhà, nàng gia vị trí có chút sâu, người trên xe buýt không nhiều lắm.
9 giờ tối, thành phố Kinh Hải cảnh đêm phồn hoa cực kỳ, cô dựa đầu vào cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài ngắm dòng xe cùng dòng người qua lại, trong lòng có chút mệt mỏi.
Từ lúc cô hôn mê tỉnh lại mỗi một ngày đều bận giống như con quay.
Nhưng chỉ có hôm nay, làm cô cảm thấy cuộc sống vốn không chỉ có mệt mỏi, còn có cả tuyệt vọng.
Cô hiện tại chỉ nghĩ đến về nhà ngủ.
"Reng, reng, reng"
Di động trong túi đột nhiên reo vang.
Giang Vãn lấy ra di động vừa thấy trên màn hình báo là điện thoại của Bạch Lệ Bình.
Cô vực dậy tinh thần, ấn nút nghe, "Dạ, Bạch tỷ?" Bạch Lệ Bình bên kia đang vừa xem kết thúc một buổi biểu diễn, máy móc phát ra tiếng nhắc nhở, cô một bên xách theo túi, một bên kẹp di động: "Tiểu Giang, ngày mai phim điện ảnh Tô Ni tham gia sẽ khởi động máy sẽ mở họp báo, sau khi kết thúc họp báo sẽ chính thức tiến vào đoàn phim, em ngày mai hơn bảy giờ, mang một ít cafe nóng cho đoàn phim, rồi sau đó chị chia cho đoàn phim."
"Vâng ạ." Giang Vãn lên tiếng.
Bạch Lệ Bình việc công xử theo phép công, dặn dò xong liền cúp điện thoại.
Giang Vãn cầm di động, trong lòng đột nhiên có đau.
Tô Ni là nữ chính phim điện ảnh kia, mà nam chính..
Là Lục Vĩ Đình.
Một bộ điện ảnh chu kỳ quay ngắn thì mấy tháng, lâu là cả năm, mà cô là trợ lý của Tô Ni, có nghĩa là..
những ngày tiếp theo cô sẽ nhìn thấy Lục Vĩ Đình.
Lục Vĩ Đình..
Giang Vãn mệt mỏi nhắm mắt lại, trước mắt không ngừng mà hiện ra dáng vẻ của anh ta rất lâu trước đó, lúc ấy thiếu niên đó ôn nhuận, một đôi mắt trong suốt, lúc nhìn cô ôn nhu như nước.
【 Vãn Vãn, em nguyện ý làm bạn gái của anh nhé? 】
【 Vãn Vãn, anh thích em, rất thích em.
】
【 chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
】
【 chờ em 21 tuổi, chúng ta sẽ kết hôn.
】
【 vãn vãn, chúng ta sẽ có một mái nhà thuộc về chúng ta.
】
Thời niên thiếu hứa hẹn, từng câu đều khắc sâu trong đầu cô.
Mà hiện tại..
Sớm đã cảnh còn người mất.
Lục Vĩ Đình đã có Tô Ni, Tô Ni xinh đẹp như vậy, có danh tiếng như vậy, gia đình lại tốt..
Xứng đôi với Lục Vĩ Đình.
Mà cô thì sao? 5 năm trước là thiếu nữ tâm cao khí ngạo, lập tức biến thành vịt con xấu xí với hai bàn tay trắng.
Giang Vãn cố gắng kiềm chế chua xót nơi hốc mắt.
Sau khi cô về nhà tắm rửa liền nằm ở trên giường, cả người mệt mỏi, nhưng không có chút buồn ngủ nào.
Mà lúc đó, dưới lầu nhà cô bên một thân cây một chiếc siêu xe màu đen dừng lại.
Siêu xe ẩn nấp ở trong bóng tối, sẽ không bị người ta chú ý đến.
Lúc đèn xe tắt đi để lại một mảnh hắc ám.
Lệ Mạc Sâm ngồi ở trong xe, không rõ sao bản thân lại lái xe đến chỗ này..
Trong xe khói thuốc lá lượn lờ, đầu ngón tay màu đỏ như ánh lửa minh minh diệt diệt.
Lệ Mạc Sâm ở chỗ này đợi rất lâu, thấy Giang Vãn từ xe buýt xuống sau đó lên lầu, ngay sau đó, phòng ngủ lầu 4 đèn sáng lên, mà không lâu, lại tắt ngúm.
Cô ngủ sao?
Lệ Mạc Sâm phát hiện lực chú ý của mình thế nhưng toàn bộ đều đặt ở trên người Giang Vãn.
Hắn bực bội hút thuốc lá, trong đầu lại hiện ra thân hình Giang Vãn trắng tinh không tì vết, váy áo ướt nhẹp dán ở trên người cô, phác họa ra đường cong hoàn hảo của cô.
Anh cũng nhớ rõ, lúc cô ngẩng đầu lên, cặp mắt kia ánh nước dường như trong suốt, cô cũng không kinh diễm mỹ lệ, nhưng khí chất lại thanh thuần, lại làm anh càng thêm mê luyến..
Lệ Mạc Sâm mắt nhìn chằm chằm cửa sổ lầu 4, lại khô nóng cả người mà kéo cà vạt ra.
Đáng chết!
.