Thấy Lệ Mạc Sâm không nói lời nào, Tây Bảo ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ có chút đỏ lên, đôi mắt to đều lấp lánh nước, lông mi thật dài cũng thấm ướt, thoạt nhìn thật đáng thương!
Tây Bảo bĩu môi, lấy ra bản lĩnh làm nũng của mình: "Daddy, con muốn mommy, con muốn gặp mommy, chúng ta hiện tại đi tìm mommy được không.."
Lệ Mạc Sâm cúi đầu hỏi: "Dì Vãn Vãn thích con sao?"
Tây Bảo không rõ ý của daddy là gì, nhấp cái miệng nhỏ, ngẩng đầu nói: "Dì Vãn Vãn khẳng định thích con!"
"Con thích dì Vãn Vãn, dì Vãn Vãn cũng thích con, con có biết có câu nói gọi là mẫu tử liên tâm hay không?"
"Daddy, đây là có ý gì? Mẫu tử liên tâm cái ý gì?" Cậu bé ngay cả nước mắt cũng không rảnh lau, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lệ Mạc Sâm, vắt hết óc cũng nghĩ không ra đây là có ý tứ gì..
Lệ Mạc Sâm nhíu mày nhắc nhở: "Ý chính là ở mặt chữ, nói không chừng, con thích một dì thật ra đó là mommy con.
Con muốn đi làm xét nghiệm DNA không?"
"Dạ muốn!"
* * *
Cậu bé vẻ mặt ngốc ngốc trở về phòng, ôm di động nghĩ tới nghĩ lui, cậu thích dì nào đó, chỉ có mình dì Vãn Vãn thôi!
Daddy nói mẫu tử liên tâm..
Cậu bé đột nhiên kinh hỉ, chẳng lẽ, chẳng lẽ dì Vãn Vãn là mommy của cậu?
Tây Bảo lập tức từ trên giường bò xuống, ở trên di động bắt đầu tìm tòi, như thế nào để xét nghiệm DNA.
Phía dưới hiện ra rất là đầy đủ, máu, tóc đều có thể, sau khi thu thập mẫu, đưa tới trung tâm giám định.
Cậu bé nháy mắt mắt liền sáng, trong lòng cậu bé đã có kế hoạch!
Vào cuối tuần, cậu bé liền dậy sớm, lúc xuống lầu, daddy đang ở phòng khách dưới lầu đọc báo.
"Daddy, con muốn ra ngoài chơi hôm nay?" Cậu bé hít một hơi thật sâu, đi tới trước mặt daddy: "Con cùng bạn học hẹn nhau đi chơi."
Lệ Mạc Sâm từ sau tờ báo ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cậu bé hôm nay ăn mặc rất là sạch sẽ ngăn nắp, áo hoodie in nhân vật hoạt hình cùng quần hộp, một đầu tóc ngắn cũng là vừa gội qua, còn mang theo hương dầu gội nhàn nhạt.
Nhưng anh không nhớ rõ Tây Bảo mới trở về nhà đi học, có bạn tốt chơi cùng sao.
Rõ ràng toàn thân thằng nhóc này đều viết: "Con muốn đi gặp dì Giang Vãn".
Lệ Mạc Sâm cong môi cười cười, kéo con trai qua sửa sang lại cổ áo cho cậu bé: "Về sớm một chút.."
"Vâng." Cậu bé nháy mắt cong cong mắt cười, vốn đang lo lắng daddy không cho đi, nào ngờ daddy thế nhưng nhẹ nhàng đồng ý như vậy!
Cậu bé sáp lại gần, trên khuôn mặt anh tuấn của Lệ Mạc Sâm liền hôn một cái!
Lệ Mạc Sâm buông tờ báo trong tay xuống, đang muốn dặn dò thêm gì đó, cậu bé đã như lốc xoáy mà chạy ra ngoài!
Lệ Mạc Sâm nhìn cậu bé nhảy nhót lên xe, còn với ra cửa sổ xe vẫy vẫy tay, đầy mặt đều viết chữ "vui vẻ", anh không tự giác mà mỉm cười.
Anh biết, con trai là đi nhận mẹ!
* * *
Giang Vãn hôm nay khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, Tô Ni muốn xuất ngoại tham gia một hoạt động, là Trương Lâm đi theo, cô không cần đi theo, vì thế ngày hôm nay Giang Vãn chuẩn bị ngủ lười để bồi bổ.
"Cốc cốc cốc!"
Ngay ở Giang Vãn trở mình chuẩn bị ngủ tiếp, cửa nhà cô đột nhiên có người gõ vang lên.
Giang Vãn nhìn di động, mới tám giờ sáng, có chút kỳ quái là ai tới sớm như thế, chẳng lẽ là chủ nhà tới đây sao, 5 năm hôn mê này cô và bạn bè đã không còn liên hệ với nhau nữa.
Giang Vãn mặc áo ngủ, từ trên giường đi ra mở cửa, nào ngờ cửa vừa mở ra, đã bị một bóng dáng mềm mại nhỏ bé gắt gao mà ôm lấy!
Cô cúi đầu vừa thấy vừa lúc cậu bé ngẩng đầu lên, đầy mặt đều là vui vẻ cười: "Dì Vãn Vãn!"
Hóa ra là Tây Bảo!
Giang Vãn nhìn ngoài cửa, thế nhưng không thấy ai nữa, cô vội bảo Tây Bảo tiến vào: "Tây Bảo, Con tới đây một mình sao?"
"Đúng vậy, hôm nay daddy còn có việc, con nhớ dì Vãn Vãn, nên bảo tài xế đưa con tới đây! Dì Vãn Vãn không cần lo lắng nha, con đã nói với daddy rồi!"
"Ừ." Giang Vãn lên tiếng.
"Đúng rồi, dì Vãn Vãn, con có thể ở chỗ dì ăn cơm trưa không? Con muốn nếm thử cơm dì Vãn Vãn làm!" Cậu bé vẻ mặt chờ mong, chắp tay trước ngực, kia bộ dáng thật là làm người ta không cách nào cự tuyệt.
Giang Vãn cười dí dí cái trán Tây Bảo: "Được được được, Tây Bảo muốn ăn cái gì, dì đều làm cho con."
"Oa, con muốn ăn sườn heo chua ngọt, tôm Tây Hồ xào, cá lư hấp.."
Cậu bé xòe ngón tay tỉ mỉ tính.
"Đi thôi, dì thay quần áo rồi đưa con đi mua đồ ăn!"
"Vâng!"
Cậu bé rất là vui vẻ, Giang Vãn vào phòng quần áo thay quần áo, cậu bé nhìn theo, còn mình đi vào phòng ngủ của Giang Vãn, ở trên giường tìm được mấy sợi tóc, cậu bê tỉ mỉ dùng khăn giấy bọc lên, cất vào cặp sách của mình!
Hoàn thành!
Giang Vãn thay đổi một thân váy dài, ra tới nắm tay cậu bé cùng nhau xuống lầu, đi tiểu khu cách đó không xa vào siêu thị mua sắm nguyên liệu nấu ăn.
Mà nơi xa, một chiếc xe ngừng ở sau cái cây, Lệ Mạc Sâm ngồi ở bên trong xe, nhìn một lớn một nhỏ từ tiểu khu đi ra.
Người phụ nữ một thân váy dài, kiểu dáng tuy rằng đơn giản, lại phác họa ra vòng eo tinh tế của cô, cô tóc dài nhu thuận khoác ở sau người, thân ảnh kia phá lệ chọc người ta động lòng.
Mà cậu bé kia, gắt gao mà nắm tay Giang Vãn, đầy mặt đều là vui vẻ cười to.
Một lớn một nhỏ, quả thực thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người trên đường!
Lệ Mạc Sâm ngồi ở trong xe, anh dường như không có gặp qua cậu bé vui vẻ nhảy nhót như vậy, không biết Tây Bảo nói cái gì, chỉ thấy Giang Vãn cong hạ thân mình, đem Tây Bảo ôm lên!
Tây Bảo cười không thấy mặt trời, tay nhỏ ôm cổ Giang Vãn, liền hôn Giang Vãn một cái, Giang Vãn ôm tiểu Tây Bảo, anh là có chút trầm ngâm, nhưng mà cô lại cảm thấy cao hứng.
Nhìn thấy cậu bé này, tâm tình của cô không hiểu sao tốt lên rất nhiều, căn bản là khống chế không được, cô nhìn vào đôi mắt đen như thạch của cậu bé, đáy lòng ngăn không được mềm mại.
Cô cũng thật sự thích Tây Bảo dính lấy cô như thế, cô cũng không phản cảm.
Lệ Mạc Sâm nhìn hai cái thân ảnh kia đi càng ngày càng xa, khuôn mặt anh tuấn ý cười càng ngày càng sâu..
Người phụ nữ này, còn chưa chính thức trở thành mommy của Tây Bảo, khiến cho daddy như anh ta có mãnh liệt nguy cơ ra rìa! Cậu bé này dính lấy người phụ nữ kia như vậy, đối với anh mà nói, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Nhưng mà, Tây Bảo dính lấy cô như vậy..
dường như cũng hoàn toàn không làm anh mâu thuẫn.
Lệ Mạc Sâm nhìn nơi hai người bọn họ biến mất, ngực có chút ngăn không được ôn nhu, có lẽ, làm hai mẹ con họ nhận nhau, cũng không tính là một quyết định tồi tệ gì.
Anh thậm chí có một chút chờ mong về những ngày tháng sau này.
.