Giang Vãn nhìn nhìn nhiệt kế, lại nhìn nhìn bên ngoài trời có chút âm u, vẫn là cảm thấy nhanh chóng đi trung tâm giám định trước đã, vì thế, Giang Vãn chống đỡ sự khó chịu của cơ thể, thay quần áo rồi đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua cái bánh mì cùng thuốc hạ sốt, ăn xong rồi nhanh chóng đến trung tâm giám định.
Giang Vãn tới sớm, nhân viên trung tâm vừa mới đi làm, Giang Vãn nắm thật chặt áo khoác ở khu nghỉ ngơi bên cạnh chờ.
Khu chờ mở điều hòa, Giang Vãn vốn dĩ có chút sốt, đầu óc mơ mơ màng màng, bị gió lạnh thổi, cả người rét run thôi không nói mà đầu lại càng đau hơn.
Dường như đã không chỉ là sốt, giống như cũng có chút cảm mạo, Giang Vãn mí mắt sắp sập xuống, rất muốn ngủ một giấc.
"Giang Vãn, Giang Vãn ở đâu?"
Lúc Giang Vãn buồn ngủ sắp không mở được mắt ra, nhân viên bên kia gọi tên cô.
Giang Vãn đột nhiên mở bừng mắt, từ trên ghế đứng lên, trước mắt đột ngột biến thành màu đen, cô chống tay lên vách tường bên cạnh ổn định một hồi, mới nâng bước chân đi qua đó.
"Tôi là Giang Vãn."
"À, đây là báo cáo giám định của cô." Hộ sĩ đưa cho cô một cái túi giấy, liền tiếp tục gọi tên: "Người tiếp theo!"
Giang Vãn nắm chặt cái túi giấy, trở về khu nghỉ ngơi, cô ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mở băng dán niêm phong ở mặt trên ra, cô như ngừng lại hô hấp, đem ba tờ giấy hơi mỏng bên trong lấy ra.
Lúc cô thấy hàng chữ ở tờ giấy cuối cùng, đồng tử mở to, cô không dám tin, nhìn chằm chằm một hàng chữ kia, ngón tay gắt gao mà nhéo: "Trải qua phân tích số liệu DNA, xác nhận hai người là quan hệ mẹ con."
Quan hệ mẹ con..
Tây Bảo thật là con trai của cô!
Trong nháy mắt kia, Giang Vãn mềm lòng xuống, dường như có một tia ấm áp kích động!
Cô không nghĩ tới, Tây Bảo thế nhưng thật là con trai của cô!
Cô nắm chặt tờ giấy mỏng kia, nhìn đi nhìn lại.
Bên môi cô dần dần mà nhiễm vẻ tươi cười.
Chỉ là, vì sao mọi người lại nói với cô là con trai của cô đã không còn nữa?
Giang Vãn ngồi ở ghế trên, bắt đầu ở trong đầu tỉ mỉ tìm kiếm cái gì đó.
Chính là, về việc 5 năm trước, Giang Vãn cái gì đều nhớ không nổi..
Tây Bảo là con trai Lệ Mạc Sâm, chính mình cùng Lệ Mạc Sâm thế mà thật sự phát sinh quan hệ, 5 năm trước đưa tin cũng đều không phải vớ vẩn!
Giang Vãn cắn cắn môi, mặc kệ người ta nói như thế nào, Tây Bảo là con trai của cô, cái vận mệnh chú định cô rất là thích trẻ con, chính là thân sinh cốt nhục của cô, đây mới là chuyện khiến cô vui vẻ nhất.
Giang Vãn đứng lên, quyết định về nhà uống thuốc trước, còn lại lúc sau lại nói.
Mà bên kia, biệt thự Lệ gia.
Cậu bé lại dậy thật sớm, lần này, cậu bé chỉ rửa mặt, tùy tiện mặc một bộ quần áo liền muốn nhảy xuống giường.
Cậu bé chọc chọc mặt Lệ Mạc Sâm, thấy anh không tỉnh, vốn dĩ nghĩ trực tiếp trốn đi, nhưng mà lại lo lắng daddy tỉnh lại nhìn không thấy mình sẽ sốt ruột, cậu bé lòng tràn đầy đều là nhớ thương hôm nay muốn đi lấy báo cáo kiểm tra.
Vì thế, Tây Bảo nghĩ nghĩ, ôm tay daddy dùng sức mà lay: "Daddy, daddy, mau tỉnh lại!"
Lệ Mạc Sâm mở bừng mắt ra, có vài phần buồn ngủ, giọng nói kèm chút khàn: "Xảy ra chuyện gì?"
"Daddy, con muốn ra ngoài một chuyến, con rất nhanh sẽ trở về!" Tây Bảo vừa thấy daddy tỉnh dậy, đầy mặt đều viết từ kinh hỉ.
"Ăn cơm sáng rồi đi ra ngoài." Lệ Mạc Sâm đột nhiên phản ứng lại, cậu bé ngày hôm qua đi gặp Giang Vãn, còn làm kiểm tra DNA, hôm nay hẳn là đi lấy kết quả, anh lại phất phất tay: "Đi thôi, về sớm một chút."
"Daddy, ba là tốt nhất!" Tây Bảo phát hiện hai ngày gần đây daddy khó được đặc biệt dễ nói chuyện như vậy, cậu bé cũng căn bản không có nghĩ lại cái gì, nhảy lên giường đối mặt với khuôn mặt tuấn tú của Lệ Mạc Sâm hôn một cái, lại hỏa tốc chạy đi ra ngoài.
Lệ Mạc Sâm sờ sờ má phải của mình, thế nhưng không tự giác lại cười.
Sau khi cậu bé rời khỏi, Lệ Mạc Sâm không còn buồn ngủ, thoạt nhìn, hôm nay là sẽ có chuyện phát sinh.
Tây Bảo hỏa tốc bảo tài xế mang chính mình đến trung tâm giám định, cậu lấy báo cáo mở ra, trên khuôn mặt nhỏ hưng phấn hơi hơi gục xuống dưới --
Trên báo cáo kiểm tra có mấy chữ cậu bé còn chưa biết! Cậu bé vội vàng nôn nóng chạy tới một phòng tư vấn, gắt gao mà kéo vạt áo một nhân viên mặc áo blouse trắng, trên khuôn mặt nhỏ đầy khẩn cầu như một chú mèo nhỏ làm trái tim người ta đều mềm đi: "Chú ơi, chú có thể nói cho con biết mặt trên viết cái gì không? Chỉ cần nói cho con biết kết quả giám định, có một vài chữ con chưa biết ạ!"
Bác sĩ kia không đành lòng từ chối, vội cong người, tiếp nhận túi giấy trong tay cậu, mở ra tờ cuối cùng: "Mặt trên viết chính là, trải qua kiểm tra, xác nhận hai người là quan hệ mẹ con."
"Quan hệ mẹ con.." Tây Bảo đọc một lần, đôi mắt to hưng phấn mà mở to ra: "Dì Vãn Vãn thật sự là mẹ con! Cảm ơn chú ạ!"
Bác sĩ không biết đã xảy ra chuyện gì, hơi hơi mỉm cười, nhìn cậu bé nắm chặt cái túi giấy kia chạy ra ngoài!
Cậu bé ra khỏi trung tâm giám định, kéo cửa xe ra trực tiếp nhảy lên: "Chú tài xế, về nhà thôi! Tìm daddy của con đi!"
Cậu bé rất gấp không chờ nổi, muốn nói cho daddy, cậu tìm được mommy rồi!
Tài xế không dám chậm trễ, vội đánh xe trở về Lệ gia, lúc này, Chu Tuyết Vân sáng sớm đã ra ngoài cùng mấy phu nhân tụ tập, mà Lệ Mạc Sâm cũng đã đi lên, ở trong thư phòng xen tin tức kinh tế tài chính.
"Daddy, daddy!"
Xe vừa mới vừa dừng lại, cậu bé liền chạy ra như một cơn gió, nhóm nữ giúp việc nhìn mà đau lòng: "Tiểu thiếu gia, chạy chậm một chút, sàn nhà trơn.."
Nhưng mà cậu bé hoàn toàn không màng, bịch bịch bịch chạy lên lầu hai, thẳng thư phòng của daddy mà đi.
Lệ Mạc Sâm đang đọc báo, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó, cậu bé tiếp nhào vào trong lòng anh!
"Daddy, daddy! Con có mommy! Con tìm được mommy của con rồi! Là dì con thích nhất! Dì Vãn Vãn đúng là mommy của con!"
Một đường chạy vội vã như vậy, cậu bé chạy xong thở hổn hển, kích động lạ thường mà báo cho Lệ Mạc Sâm biết, cậu bé sắc mặt đỏ bừng, nói năng có chút lộn xộn.
"Hả? Làm sao con biết?" Lệ Mạc Sâm ra vẻ không biết.
"Con cùng dì Vãn Vãn làm xét nghiệm DNA, chính là tóc của dì Vãn Vãn, sau đó mặt trên viết dì Vãn Vãn cùng với con là quan hệ mẹ con, daddy, ba xem!" Tây Bảo thật là vui, đem giấy túi đưa cho daddy, hai mắt quả thật biến thành lấp lánh như ánh sao đêm.
.