Ngày hôm sau rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Trương Lâm với mấy người bàn tán trung tâm thành phố mới khai trương tiệm lẩu, liền tới hỏi Giang Vãn: "Vãn Vãn, cô muốn cùng đi không?"
Giang Vãn nghĩ hôm nay về nhà cũng không có việc gì làm, đang muốn đồng ý, nào ngờ di động vang lên, cô vừa thấy số điện thoại, là Tây Bảo, vội đi trước nghe điện thoại.
"Mommy!" Giọng Tây Bảo vui vẻ từ điện thoại truyền đến, cùng với một chút tiếng người nói ồn ào, cậu bé có chút hưng phấn: "Mommy, chú Hứa Đông đưa con tới tiệm bánh ngọt, con mua cho mommy một phần bánh kem hạt dẻ nhé! Con có thể chờ tan làm đưa đến đó cho mommy không?"
Giang Vãn cười lắc lắc đầu, theo bản năng mà có chút cảnh giác: "Vậy daddy con đâu?"
"Daddy không ở đây, ba rất bận." Cậu bé ôm di động, ghé vào cửa sổ xe, mắt to mọi nơi nhìn xung quanh, tìm kiếm Lệ Mạc Sâm.
"Được." Giang Vãn vừa nghe, Lệ Mạc Sâm hẳn là sẽ không tùy ý để Tây Bảo tới đây, liền đồng ý.
Tây Bảo cúp điện thoại, Hứa Đông ở phía trước, gõ tay lái cười: "Tiểu thiếu gia, vì sao nói daddy của cháu không ở đây?"
Cậu bé mếu máo: "Daddy vốn dĩ không ở trong xe, daddy ở đó xếp hàng, chú Hứa Đông, chú không được nói nha."
"Hả? Chuyện gì?" Hứa Đông bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
"Con cảm giác..
Mommy giống như không quá thích daddy, mommy không muốn nhìn thấy daddy, con có thể cảm giác được, cho nên, con phải vì bọn họ tạo nhiều chút cơ hội, mommy gặp nhiều, có lẽ sẽ không chán ghét daddy như vậy." Tây Bảo ánh mắt dừng ở trên người Lệ Mạc Sâm đang thanh toán tiền, cậu bé thở dài.
Editor Băng Nhi
Hứa Đông nhất thời không biết nên nói cái gì, qua vài phút mới trấn an: "Tiểu thiếu gia, con cũng đừng lo lắng, daddy với mommy của con sẽ ở bên nhau."
Trên đời này, nào có phụ nữ nào không thích ông chủ đại nhân? Kia trừ phi là gặp quỷ!
* * *
Giang Vãn không có đi ăn với Trương Lâm, xem ra, trong lòng đã bất tri bất giác chiếm cứ cho Tây Bảo một vị trí quan trọng nhất.
Cô thường thường nhớ tới khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo.
Tình thương của mẹ dần dần lớn lên.
Giang Vãn sớm mà chạy về nhà, mới thay quần áo, cửa phòng đã bị gõ vang, Giang Vãn đơn giản thu dọn phòng khách, lúc này mới vội đi mở cửa.
"Mommy!"
Giang Vãn tưởng chỉ có mình Tây Bảo, nào ngờ sau khi mở cửa, bên ngoài đứng rõ ràng là một khuôn mẫu khắc ra một lớn một nhỏ.
Tây Bảo từ trong lòng Lệ Mạc Sâm nhảy xuống, thân thể mềm mại liền ôm lấy chân Giang Vãn.
Giang Vãn thuận thế bế con trai lên, không dự đoán được Lệ Mạc Sâm cũng tới, trong lòng cô có chút mâu thuẫn, nhìn Lệ Mạc Sâm mặt không biểu cảm khuôn mặt tuấn tú, cô hỏi: "Lệ tổng, ngài không bận sao?"
"Ừ, cùng Tây Bảo ăn một bữa cơm liền đi." Lệ Mạc Sâm lời ít mà ý nhiều.
"Mommy, con rất đói."
Tây Bảo ở trong lòng cô chớp chớp mắt, dáng vẻ có chút tò mò.
Giang Vãn đành phải nhích sang bên cạnh một chút, để Lệ Mạc Sâm tiến vào.
"Nhà tôi đồ ăn không nhiều lắm, Lệ tổng không để ý chứ?" Giang Vãn buông Tây Bảo xuống, miệng lưỡi nháy mắt lạnh một ít.
"Không có việc gì."
Lệ Mạc Sâm lập tức hướng tới sofa nhà cô đi đến, anh mở ra túi văn kiện của mình, lấy văn kiện ra xem, nghiễm nhiên là một dáng vẻ rất bận rộn.
Giang Vãn đi vào phòng bếp, trong lòng không khỏi có chút than thầm.
Người đàn ông này, ngày hôm qua không phải mới cảnh cáo cô sao? Hôm nay như thế nào lại làm bộ dường như không có việc gì xuất hiện ở nhà cô ăn cơm?
"Mommy, đây là bánh kem nha!" Tây Bảo từ trong túi lấy bánh kem ra, ôm chạy vào phòng bếp.
Editor Băng Nhi
Giang Vãn ngồi xổm xuống, tiếp nhận hộp bánh tinh xảo trong tay Tây Bảo đặt ở trên tủ bát, lại nhìn thoáng qua người đàn ông bên ngoài phòng khách, cô do dự một chút: "Tây Bảo, con không phải nói daddy của con hôm nay bận sao?"
"Sau khi con cùng chú Hứa Đông mua xong bánh, phát hiện daddy không có chỗ ăn cơm, con làm cho daddy đưa con tới chỗ mommy ăn cơm, mommy không vui sao?"
Giang Vãn nhìn ánh mắt Tây Bảo, trong lòng cảm thấy là chính mình quá mẫn cảm so đo.
Tây Bảo dù sao cũng là một đứa trẻ, nó nào hiểu trong lòng cô băn khoăn đâu?
Tây Bảo muốn chẳng qua là có daddy mommy mà thôi.
Giang Vãn xoa xoa đầu Tây Bảo: "Không có việc gì, mommy chỉ là lo lắng quấy rầy daddy của con làm việc mà thôi, đúng rồi, Tây Bảo có bài tập không? Có thể tranh thủ lúc mommy nấu cơm đi làm bài tập nha!"
"Vâng." Tây Bảo hiểu chuyện gật gật đầu.
Giang Vãn kéo tủ lạnh ra, trong nhà dư lại rau xanh chỉ có thể xào ba món ăn, đang lúc cô tháo tạp dề xuống bưng đồ ăn ra, nhìn đến một màn -- Lệ Mạc Sâm vắt chân ngồi ở trên sô pha, laptop gác ở đầu gối anh, ngón tay anh thon dài không ngừng mà đánh bàn phím, mày hơi hơi nhíu, mà Tây Bảo ngồi xếp bằng ngồi ở trên thảm, tay phải cầm cán bút, nghiêm túc mà viết.
Có lẽ là Tây Bảo gặp chỗ không hiểu, liền dùng bút chọc chọc Lệ Mạc Sâm, rồi sau đó đem notebook đưa cho Lệ Mạc Sâm, Lệ Mạc Sâm kiên nhẫn giải thích cho cậu bé.
Người đàn ông kia ở bên ngoài không ai bì nổi, khí phách căng ngạo, làm việc quả quyết máu lạnh, ở trước mặt Tây Bảo, nghiễm nhiên là hình tượng một người cha của gia đình ôn nhu.
Giang Vãn bưng mâm, thế nhưng trong nháy mắt có chút ngơ ngẩn.
"Thơm quá a! Mommy làm cơm sao?" Tây Bảo nghe thấy được mùi hương, vừa nhấc đầu, liền thấy được Giang Vãn đứng ở cửa phòng bếp, cậu bé vội buông bút xuống, hướng Giang Vãn chạy tới, biểu cảm giống như một con mèo nhỏ: "Mommy làm món gì vậy?"
"Tây Bảo mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm." Giang Vãn tháo tạp dề xuống, dắt Tây Bảo đi phòng bếp rửa tay.
Tây Bảo thấy đồ ăn trên bàn rất là vui vẻ, rửa sạch tay liền ngoan ngoãn ngồi ở bàn bên cạnh chờ ăn cơm.
"Lệ tổng, có thể ăn cơm rồi." Giang Vãn cũng rửa sạch tay, cô đứng ở trước cửa phòng khách xoa xoa tay, nhìn người đàn ông đang chuyên tâm làm việc, vẫn là nhắc nhở một câu.
"Hai người ăn trước đi." Lệ Mạc Sâm cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chuyên tâm nhìn màn hình.
"Tây Bảo.." Giang Vãn muốn nói Tây Bảo còn đang đợi anh.
"Có việc bận."
Giang Vãn đành phải không nhắc nhở, xoay người đi trở về nhà ăn, Tây Bảo nắm chiếc đũa chờ cô, thấy cô tiến vào, có chút nghi vấn: "Daddy đâu?"
"Daddy của con còn bận việc, chúng ta hai người ăn trước."
Giang Vãn đơm cho Tây Bảo chén cơm, Tây Bảo hiểu chuyện gật gật đầu.
Bởi vì trong nhà đồ ăn vốn dĩ không nhiều lắm, cô cùng Tây Bảo hai người cơ hồ đem ba món đồ ăn ăn sạch, Giang Vãn thu dọn xong bàn ăn ra nhìn thoáng qua, Lệ Mạc Sâm vẫn cứ ngồi ở trên sô pha tập trung tinh thần nhìn máy tính.
Giang Vãn không quấy rầy anh, liền mang theo Tây Bảo vào phòng ngủ, cô nghĩ trước tiên xử lý một chút quảng cáo của Tô Ni chọn, mà Tây Bảo còn thừa chút bài tập phải làm.
Giang Vãn ngồi ở bàn làm việc, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tây Bảo ghé vào trên giường chuyên tâm mà đọc sách.
Thời gian qua một lúc lâu, Giang Vãn nhìn thoáng qua di động, thế nhưng đã hơn 8 giờ tối, xét đến ngày mai Tây Bảo còn đi học, lúc Giang Vãn muốn quay đầu lại nhắc nhở Tây Bảo một chút, lại phát hiện Tây Bảo đã ghé vào trên giường cô ngủ rồi.
.