Tô Ni híp híp mắt, nhìn mẹ con hai người bên ngoài đã đi xa, cô ta cũng không có thấy bộ dạng của đứa trẻ đó, chỉ là nhìn cái bóng dáng kia, đứa bé ít nhất cũng đã bốn năm tuổi đi?
Cho nên, Giang Vãn đã con lớn như vậy..
Tô Ni cười lạnh, đứa nhỏ này, nhất định là Giang Vãn mấy năm trước làm loạn mà ra, cô ta đã sớm cảm thấy Giang Vãn không đơn giản, thời đại nào rồi, sao có khả năng đến tuổi này còn có phụ nữ chưa yêu đương? Hóa ra là con đều đã có.
Chuyện này, cô ta nhất định phải tìm cơ hội nói cho Lục Vĩ Đình, cho anh biết, Giang Vãn cũng không có sạch sẽ như tưởng tượng của anh, hơn nữa, cũng vừa lúc chặt đứt ý niệm của Lục Vĩ Đình.
Rốt cuộc, là mẹ đơn thân, bất luận như thế nào đều không xứng với danh lợi song toàn ảnh đế quốc dân!
Nghĩ đến đây, Tô Ni cảm xúc căng chặt cả ngày rốt cuộc cũng ổn định xuống.
Giang Vãn tay trái nắm tay Tây Bảo, tay phải xách theo đồ ăn mới từ siêu thị mua trở về, lúc lên lầu, lại bất ngờ phát hiện phòng cách vách vốn không ai ở lại được trang hoàng lên.
Giang Vãn nhìn chằm chằm công nhân chuyển nhà bên trong ra ra vào vào, hơi hơi nhăn mày, cô từ túi xách lấy chìa khóa ra mở cửa, lo lắng nhà cách vách trang hoàng sẽ ồn, sẽ ảnh hưởng tới Tây Bảo làm bài tập.
Giang Vãn nghe tiếng máy khoan điện nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định qua đi nhắc nhở một chút.
Vì thế, cô từ trong phòng bếp đi ra, mở cửa đi ra ngoài, đang có công nhân chuyển nhà dọn các loại nội thất xa hoa đi vào, Giang Vãn nhìn nội thất sang quý xa xỉ, tức khắc có chút kinh ngạc, rốt cuộc là ai dọn tới trong tiểu khu này?
"Xin chào? Xin hỏi chủ hộ có ở đây không?" Giang Vãn hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn nhìn Tây Bảo đang ở phòng khách làm bài tập, vẫn quyết định nhắc nhở một chút.
"Nơi này ồn quá, các anh có thể ngày mai ban ngày làm không?" Giang Vãn xin lỗi mà cười: "Trong nhà có trẻ con làm bài tập."
"Cô chờ một lát, tôi nói với chủ hộ một chút." Công nhân trang hoàng tỏ vẻ mình cũng không phụ trách, liền xoay người đi gọi người.
Giang Vãn đành phải ở cửa chờ, nào ngờ, lúc người đàn ông bên trong quần áo hợp quy tắc đi ra, Giang Vãn lại ngây ngẩn cả người.
Anh một thân tây trang thủ công sang quý, áo sơmi cùng quần dài thẳng tắp, mặc dù là ở trong hoàn cảnh cũ kĩ như vậy, cũng hoàn toàn không có thể ảnh hưởng đến vẻ tôn quý cường đại khí tràng trên người anh.
Giọng nói anh trầm thấp dễ nghe, khuôn mặt là trước sau như một mà anh tuấn: "Xảy ra chuyện gì?"
Là Lệ Mạc Sâm!
"Lệ Mạc..
Lệ tổng, ngài ở chỗ này làm cái gì?" Giang Vãn bị dọa đến nói lắp.
"Chuyển nhà." Lệ Mạc Sâm hơi hơi nhướng mày, đôi mắt thế nhưng cất giấu chút thâm trầm ý cười, phảng phất đang nói mọi chuyện rõ ràng như thế cô nhìn không ra sao?
Giang Vãn nháy mắt liền minh bạch, trách không được ngày hôm qua Lệ Mạc Sâm đồng ý nhanh như vậy, hóa ra là như thế này!
Cô tức khắc cảm thấy Lệ Mạc Sâm làm người thật là gian trá!
Không buôn bán không gian dối!
Cũng quái lạ cô ngày hôm qua dễ dàng liền tin Lệ Mạc Sâm như thế!
"Vậy ngài về sau chuẩn bị ở chỗ này thường trú?" Giang Vãn khiếp sợ nhìn công nhân chuyển nhà đi đi lại lại, nội thất nghiễm nhiên đều là hoàn toàn mới, liền màng bọc đều không có mở ra!
"Về sau Tây Bảo ở chỗ này, tôi liền ở chỗ này." Lệ Mạc Sâm ý vị thâm trường mà chọn môi: "Giáo dục con cái không thể khuyết thiếu tình thương của cha."
Giang Vãn nhất thời cạn lời, thế nhưng không biết nói cái gì, cô bị chọc tức không được, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Mà Tây Bảo ở phòng khách che miệng trộm cười, daddy quả nhiên nói chuyện giữ lời, như thế đã sớm chuyển nhà tới đây.
Tây Bảo mắt vừa chuyển, chạy vào phòng bếp, đem muối mommy nấu cơm trộm bỏ vào chính cặp sách của mình.
Giang Vãn đóng cửa, vừa thấy cậu bé ý ho khan vài tiếng, mới từ trong cặp lấy vở bài tập ra, tức khắc liền bừng tỉnh đại ngộ --
Thì ra Tây Bảo cũng đã sớm biết!
Còn cô chính là một con thỏ ngốc!
Giang Vãn tức khắc có một loại cảm giác vô lực vì bị hai cha con hợp lực lừa gạt, cô vẫn là đi vào phòng bếp, không quên dặn dò: "Tây Bảo, ngoan ngoãn làm bài tập, mommy đi nấu cơm, không có mommy cho phép, không được mở cửa."
"Vâng." Tây Bảo nghe lời gật đầu, nhìn mommy đi vào phòng bếp bắt đầu nấu ăn, cậu bé nhìn nhìn thời gian, mím môi trộm cười.
Giang Vãn vào phòng bếp, sắp xếp đồ ăn lúc sau phát hiện muối ăn trên bàn như thế nào đều tìm không thấy, cô đành phải từ trong phòng bếp đi ra, thay giày: "Tây Bảo, ngoan ngoãn ở nhà chờ một lát, mommy xuống lầu mua túi muối, năm phút liền đi lên."
"Vâng!" Tây Bảo gật đầu như đảo tỏi.
Giang Vãn lúc này mới thay quần áo đi ra ngoài.
Nào ngờ, Giang Vãn chân trước mới đi, Tây Bảo liền buông bút trong tay xuống, vội bước nhanh chạy tới mở cửa, cậu bé từ kẹt cửa vươn đầu ra, ngó phía đối diện nhỏ giọng mà kêu: "Daddy, daddy --"
Lệ Mạc Sâm vốn dĩ liền chờ ở phòng khách nhà mình, liền chờ cậu bé ám hiệu, nghe thấy được thanh âm, Lệ Mạc Sâm đi ra, mắt nhìn hàng hiên không có người, anh lúc này mới kéo của nhà Giang Vãn đi vào.
Lệ Mạc Sâm vừa lòng ôm ôm cậu bé, cha con hai người nhìn nhau cười, Lệ Mạc Sâm sờ sờ đầu Tây Bảo: "Tiếp tục làm bài tập đi."
"Vâng."
Giang Vãn mua muối ăn, nhà đối diện trang hoàng còn chưa kết thúc, Giang Vãn lòng có chút loạn -- chẳng lẽ về sau, Lệ Mạc Sâm thật sự muốn ở nơi này sao?
Anh ta ở Lệ gia biệt thự cao cấp không được, vì cái gì một hai phải tới cái tiểu khu cũ nát này, còn mua phòng ở đối diện?
Tiểu khu này tuy rằng rất cũ rồi, nhưng là bởi vì ở vào trung tâm thành phố, chung quanh còn có mấy cái trường học, thuộc về học khu phòng, cho nên nơi này giá nhà không có 150 vạn là mua không được phòng ở..
Giá trị con người Lệ Mạc Sâm, hẳn là mua phòng ở đi? Xem ra hôm nay đều bắt đầu trang hoàng chuyển nhà..
Giang Vãn trong lòng tự hỏi, một mặt lấy ra chìa khóa mở cửa, nào ngờ cô chân trước mới vừa rảo bước tiến tới, giây tiếp theo liền ngây ngẩn cả người.
Lệ Mạc Sâm đang ngồi ở trên sô pha nhà cô, Tây Bảo ở bên cạnh anh viết tác nghiệp!
"Anh..
Như thế nào lại vào đây?" Giang Vãn trong tay cầm theo muối ăn, lại bị anh dọa sợ!
"Trong nhà điều hòa hỏng rồi." Lệ Mạc Sâm trả lời như là đương nhiên.
Giang Vãn nhìn thoáng qua Tây Bảo chuyên tâm làm bài tập, cũng liền hiểu ra là Tây Bảo mở cửa.
"Tây Bảo..
Mommy không phải nói cho con không được sự cho phép không cần mở cửa sao?" Giang Vãn hít một hơi thật sâu: "Nhỡ đâu là người xấu làm sao bây giờ?"
"Nhưng, đây là daddy a..
Daddy không phải người xấu." Tây Bảo chớp chớp mắt: "Hơn nữa daddy nói, ba không có biện pháp ăn cơm.."
Giang Vãn lại không biết chính mình còn có thể nói cái gì, hai cha con này, quả thực hợp nhau hỏa tới khi dễ cô!
"Vậy, Lệ tổng, anh cơm nước xong liền về nhà anh đúng không?" Giang Vãn lần này cảnh giác, để ngừa Lệ Mạc Sâm lại nói cái gì nhà dọn nhà không thể ở.
"Ừm, nếu cô muốn cho tôi ở tại đây? Cũng có thể." Lệ Mạc Sâm bên môi treo lên một tia nghiền ngẫm tươi cười.
"Đương nhiên không được!" Giang Vãn quyết đoán cự tuyệt: "Tôi bây giờ đi nấu cơm, sau khi Lệ tổng ăn xong, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Lệ Mạc Sâm cũng không có đáp lại.
Giang Vãn đành phải vào phòng bếp, làm cơm thêm một người.
Lệ Mạc Sâm ngồi ở phòng khách, từ góc độ của anh nhìn qua, Giang Vãn trên người chỉ ăn mặc một cái váy ngủ rộng thùng thình, tóc dài bị cô túm túm mà buộc lên, một cái dây buộc tóc đơn giản, vài sợi tóc dài nghịch ngợm rũ xuống dưới, phác họa ra một chút ôn hinh cùng hơi thở lười biếng.
Lệ Mạc Sâm nhìn chằm chằm Giang Vãn đang nấu ăn ở bên trong, trong lòng có chút mềm mại, người phụ nữ này, cũng thật thích hợp làm một người mẹ.
"Daddy, ba có thể không đi hay không?" Tây Bảo đột nhiên ngẩng đầu nhỏ lên, mắt trông mong nhìn Lệ Mạc Sâm, đè thấp thanh âm, cùng Lệ Mạc Sâm nói nhỏ.
"Hửm?" Lệ Mạc Sâm chớp chớp mắt.
"Chính là..
Daddy có thể lưu lại nơi này hay không?" Tây Bảo do dự một hồi, mới mở miệng nói.
"Như thế nào? Muốn cho daddy lưu tại nơi này?" Lệ Mạc Sâm ra vẻ có chút khó khăn: "Nhưng mẹ con vừa mới nói không phải sao, sau khi ăn xong bảo daddy đi."
"Daddy, ba nghĩ tìm cách đi, con giúp ba!" Tây Bảo xoay tròn mắt to, để sát vào Lệ Mạc Sâm: "A, daddy, bằng không, một hồi ba cứ như vậy.."
Lệ Mạc Sâm vừa nghe, cong môi cười.
Sau khi ăn xong, Giang Vãn tiễn Lệ Mạc Sâm đi, cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô thu sọn xong cái bàn, liền chuẩn bị đi tắm rửa, lần này, Giang Vãn không quên dặn dò: "Tây Bảo, không được mở cửa cho bất kì ai."
"Vâng." Cậu bé lại gật gật đầu.
Giang Vãn vào tắm vòi sen, đi như thế nào đều cảm thấy có chút bất an, cô tô lên sữa tắm lúc sau, lại nghe thấy cửa như là vang lên một tiếng, Giang Vãn vội đóng vòi sen, lớn tiếng kêu: "Tây Bảo --"
Không có nghe thấy Tây Bảo đáp lại.
Giang Vãn vội lau khô thân mình, tùy tiện bọc một cái khăn tắm đi ra, ngay sau đó, cô liền thấy Lệ Mạc Sâm cầm nhà chìa khóa nhà cô mở cửa tiến vào!
Hai cha con nhà này chuyện gì cũng có thể!
Giang Vãn dặn dò không được mở cửa cho Lệ Mạc Sâm, cậu bé trực tiếp đem chìa khóa cho Lệ Mạc Sâm! Giang Vãn bọc khăn tắm, nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở phòng khách, khuôn mặt nhỏ đỏ lên quả thực muốn lấy máu!
.