Ở bệnh viện chăm sóc người mẹ đang hôn mê một buổi trưa, sáng sớm ngày hôm sau, Giang Vãn đi tới tập đoàn Thịnh Kinh báo danh.
Ở thành phố lớn phồn hoa như thành phố Kinh Hải này, tòa nhà văn phòng của tập đoànThịnh Kinh chiếm cứ hơn phân nửa khu thương nghiệp.
Dưới bầu trời này, đại khái ai ai cũng biết tới tập đoàn Thịnh Kinh.
Tập đoàn Thịnh Kinh không chỉ đứng đầu về lĩnh vực bất động sản, còn đứng đầu ở vương quốc giải trí này.
Mà Lệ Mạc Sâm là người đứng đầu ở vương quốc đó.
Đi vào quầy đăng ký xong, Giang Vãn được nhân viên quản lý phòng nhân sự tự mình dẫn vào thang máy.
Thang máy vẫn luôn hướng lên trên.
Nữ quản lý thiện ý nhắc nhở nói: "Trợ lý của minh tinh vốn không dễ làm, Tô Ni tiểu thư có tiếng là tính tình ngạo mạn, cô chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, đừng tự chuốc lấy phiền toái thì sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Giang Vãn gật đầu, cảm kích nữ quản lý này.
Cô sẽ cố gắng, vì mẹ, cô cần kiếm tiền để chi trả viện phí cho bà.
Thang máy dừng ở tầng 23.
Cửa thang máy mở ra, xộc vào mũi chính là hương nước hoa, trên người phụ nữ mới có mùi nước hoa này, các loại hương nước hoa hỗn tạp quyện vào nhau.
Riêng một tầng này đều là khu hóa trang, đi vào bên trong, Giang Vãn kinh ngạc thấy một minh tinh.
Xô nhớ rất rõ, 5 năm trước minh tinh này diễn một bộ phim tiên hiệp nam số 2, có chút tiếng tăm, hiện tại cũng không biết có còn nổi tiếng hay không.
Sau khi tỉnh lại cô còn không có thời gian xem tin tức giải trí.
Đi vào cửa một gian phòng hóa trang, quản lý nhân sự gõ gõ cửa.
"Vào đi!" Một giọng nữ trầm ổn vang lên.
Quản lý đẩy cửa đi vào, thân thiện nói: "Bạch tỷ, tôi lại đưa người tới cho cô."
Bạch tỷ tên đầy đủ là Bạch Lệ Bình, khoảng 50 tuổi, tóc ngắn, giỏi giang, đang khoanh hai tay đứng ở bên cạnh một cô gái, nghe tiếng liền quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lướt qua quản lý, trực tiếp dừng ánh mắt ở trên mặt Giang Vãn.
Giang Vãn hôm nay mặc quần jean và áo thun trắng, vừa nhìn liền biết giá thành rất rẻ lại trang điểm mộc mạc.
"Lần này người đưa tới cũng không tệ lắm." Bạch tỷ gật gật đầu, xem như đã nhận người.
Cứ như vậy, Giang Vãn trở thành trợ lý của nữ minh tinh Tô Ni.
Cô đi theo người đại diện của Bạch tỷ ad WeChat, sau đó Bạch tỷ đưa cho cô một cái địa chỉ, nói cô đi cái tới địa chỉ này lấy một cái váy.
"Tôi mặc kệ cô gọi taxi hay là ngồi tàu điện ngầm, trong vòng một giờ, nhất định phải đem váy được tới đây!"
"Được."
Cầm chìa khóa trong tay Giang Vãn xuất phát.
Trên đường, cô dùng Baidu để tìm hiểu về Tô Ni.
Về sau phải vì Tô Ni mà phục vụ, tìm hiểu nhiều một chút là cần thiết, để tránh làm ra chuyện gì sai lầm.
Thông tin hiện lên, Tô Ni sinh năm 2000, năm nay qua Thất Tịch mới tròn 18 tuổi.
Giang Vãn giật mình, mới 18 tuổi đã có dáng người gợi cảm như vậy.
Nhìn mấy tấm ảnh trên Baidu của Tô Ni, cô cảm thán một câu, Tô Ni thật sự trời sinh là đương đại minh tinh.
Đi vào tiểu khu "Thịnh Thế Hoa Đình", Giang Vãn tìm một lúc mới tìm được nhà của Tô Ni, thời gian gấp gáp, cô không kịp thưởng thức giá trị của căn phòng xa xỉ ở đây, đi qua phòng khách cô liền thấy được phòng cất quần áo.
Bạch tỷ nói, váy ở phòng cất quần áo lớn.
Phòng cất quần áo to như vậy, các loại hàng hiệu cùng giày dép rực rỡ muôn màu.
Lần lượt kéo cửa tủ ra, rồi lại lần lượt lại đóng lại, lại đi mở ra một cái tủ khác, thời gian sắp không còn kịp rồi, Giang Vãn thực sự lo lắng rằng mình sẽ muộn, sẽ làm cho Tô Ni bất mãn.
Cô không thể mất đi công việc này.
Tìm kiếm thanh âm cũng không nhanh, cô không hề nghe được có người dùng chìa khóa mở cửa.
Cuối cùng, Giang Vãn cũng tìm được một cái túi giấy màu trắng ở tủ trong phòng quần áo, mặt trên có logo Dior, cô lấy ra xem, bên trong quả thật là một cái váy đỏ, xác nhận không có sai, cô cầm lấy rồi đi.
Vừa quay đầu lại đụng phải một thân hình rắn chắc của đàn ông.
Một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô.
"Bảo bối, anh nhớ em.." Thanh âm trầm thấp gợi cảm từ đỉnh đầu vọng xuống, không biết đã xảy ra chuyện gì Giang Vãn nháy mắt đã bị người đàn ông cao lớn đẩy tới trước cửa tủ, người đàn ông đẩy cô đến trước cửa tủ, cúi đầu liền hôn xuống.
Đôi môi anh ta lạnh lẽo dừng ở cái cổ trắng nõn của cô.
Đây là cái tình huống gì?
Bạn trai Tô Ni sao?
Chỉ là Tô Ni mới 18 tuổi, hiện tại mới vừa thành niên.
Năm đó cô cùng Lục Vĩ Đình yêu đương, ngay cả nắm tay cũng đều đỏ mặt cả ngày.
"Thực xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi!" Giang Vãn toàn thân giãy giụa, lớn tiếng nhắc nhở đối phương.
Môi người đàn ông vừa mới hôn môi người phụ nữ, tinh tế ngửi cổ nhỏ dọc theo cổ hướng lên trên, muốn hôn miệng người phụ nữ, nghe một giọng nói to vội vàng này, anh ta bỗng dưng dừng lại.
Giang Vãn rốt cuộc có thể thở dốc, hai tay chống ở trước ngực người dàn ông để làm điểm tựa, cô cảm giác được người này đã say khướt đến mất đi lý trí, giống như đột nhiên tỉnh táo lại.
Một chút ánh mặt trời chiếu vào, cô ngẩng đầu, liền thấy được một cảnh tượng làm đại não cô chớp mắt đã dừng trên gương mặt nọ.
Ánh nắng trong căn phòng trở nên vô cùng chói mắt, mặc dù nhiệt độ có là 26 độ cũng trở nên lạnh đến thấu xương, vài giây lại thêm vài giây, Giang Vãn cảm thấy thế giới của chính mình tối sầm một mảng rất lớn.
Ở trong phòng Tô Ni, Lục Vĩ Đình thường ôm cô ấy như vậy đem cô ta ấn lên cửa tủ điên cuồng hôn môi.
Anh ta cho rằng cô là Tô Ni..
Khoảng cách gần như thế, gần đến mức đều có thể cảm nhận được hô hấp đối phương, Lục Vĩ Đình năm đó phong lưu phóng khoáng, giờ đây biến thành bộ dạng người đàn ông trước mắt này, tây trang áo sơmi người đầy mùi rượu.
"Tôi..
Tôi tới giúp Tô Ni tiểu thư lấy váy." Giang Vãn phản ứng lại ngay sau đó chỉ nói một câu này.
Nói xong câu này, thì lập tức rời đi.
Nghe thấy tiếng hấp tấp đóng cửa vang lên, Lục Vĩ Đình một bàn tay còn chống ở trên cửa trắng của tủ quần áo, một cái tay khác đang nâng lên, đột nhiên cảm giác có chút nghẹn ở cổ nên nới lỏng cà vạt, người đàn ông đó sắc mặt tôi sầm lại, yết hầu nhấp nhô, anh ta không nhìn lầm, người đó là Giang Vãn.
.