Món Đồ Chơi Trả Thù

CHƯƠNG 22

Giằng co với vở kịch chủ nhân và món đồ chơi gần một tuần, bằng cảm giác của làn da cũng có thể biết khí áp bên người Phương Thụ Nhân ngày càng thấp, có khi còn thấp hơn eo biển Mali. Mỗi lần ta quỳ xuống bưng khay cà phê, cầm quần áo màu sắc thực khủng bố hoặc cung kính dâng báo cho chủ nhân đều có thể cảm nhận được không khí xung quanh bị điện ly, nói ta đang quỳ gối giữa mắt bão cũng không khác là mấy.

Mắt thấy tâm tình Phương Thụ Nhân ngày càng kém, gần tới ranh giới chịu đựng, tâm tình của ta ngày càng tốt. Quỳ gối một chút có là gì a, nói một chút những lời ghê tởm có là gì a, ngược lại, thấy biểu tình của Phương Thụ Nhân càng khiến ta nóng lòng muốn quỳ xuống. Mỗi lần cúi đầu cung kính gọi hắn ‘chủ nhân’ ta đều âm thầm cười đến phát run, họ Phương kia, thà đắc tội quân tử cũng đừng đắc tội tiểu nhân, ngươi tự thể nghiệm hậu quả vì dám nghĩ ta là món đồ chơi đi.

Bảy rưỡi sáng, giữa tiếng chuông đồng hồ kêu điên cuồng, ta ngáp dài rời khỏi giường. Ta cầm cái đồng hồ đang kêu inh ỏi ngây người một chút mới chậm rãi hồi phục tinh thần —— từ khi sống ở nhà Phương Thụ Nhân, bữa sáng có người chuẩn bị, đi làm có xe đưa đón, lâu lắm rồi mới rời giường sớm như vậy, đồng hồ sinh học của ta tuyệt không tiếp nhận thời gian rời giường sớm như vậy.

Lại ngây người hai phút, nếu không lo lắng đến kế hoạch trả thù Phương Thụ Nhân ta nhất định quay về ổ chăn ấm áp. Phương Thụ Nhân, ngươi thật có phúc khí, ta còn chưa từng tự tay làm bữa sáng cho chính bản thân, hôm nay cho ngươi một chút tiện nghi, cho ngươi hưởng thụ một chút săn sóc của món đồ chơi.

Trên đời này, chuyện thống khổ nhất là chui khỏi ổ chăn ấm áp vào mùa đông. Chậm rãi mặc quần áo, rửa mặt xong xuôi, ta xuống bếp. Khi ở nhà trọ thỉnh thoảng còn dùng đến cốc chịu nhiệt nấu mì và vân vân, sau khi dọn về đây thì hoàn toàn cách xa nhà bếp, đến giờ vẫn chưa bước vào bếp nửa bước, lần gần nhất có lẽ là lúc nửa đêm đói bụng nên mò xuống tủ lạnh tìm đồ ăn.

Họ Phương quả thực có tiền, phòng bếp còn lớn hơn phòng trọ của ta trước kia, đương nhiên cũng sạch sẽ hơn phòng của ta. Ta ở trong bếp vòng vo một lượt, mỗi đồ vật đều cầm lên xem qua một chút rồi đặt xuống, từng ngăn tủ đều mở ra xem một lần, cuối cùng cũng nhận ra: nơi này quả thực là thế giới ta không biết một cái gì a. Các loại công cụ quái lạ, còn dán cả nhãn mác kỳ quái bằng tiếng Anh không giống bình thường, nếu chúng nó không có mùi hương của thức ăn ta còn hoài nghi có phải ta vào nhầm phòng thí nghiệm hay không.

Dựa theo tiểu thuyết và TV, hiện ta hẳn phải dùng lò nướng nướng hai miếng bánh, sau đó chuẩn bị thịt lợn muối, chân giò hun khói, trứng tráng, pho mát gì gì đó, sau đó pha cà phê mang đến giường cho Phương Thụ Nhân —— chính là, trong cái đống đồ kỳ quái sáng bóng này thì cái nào là lò nướng bánh a? Cho tìm được thì dựa vào cái tài năng nấu nướng vô dụng của ta mà thành công được sao? Thịt lợn muối là cái gì vậy? Chắc chắn bữa sáng đã nếm qua, bất quá nó nhận ra ta thì ta cũng không nhận ra nó. Pho mai với dầu ăn, ta ngây người tìm trong đống chai lọ dán nhãn tiếng Trung với tiếng Anh, cũng đành phải bỏ cuộc. May mắn trứng gà và dầu ăn cũng tìm được – quả thực cảm thấy rất thân thiết.

Lúc bưng bữa sáng lên lầu, ta cảm thấy chính mình thật sự đã đạt tới cảnh giới thánh nhân —— có người nào khoan hồng độ lượng hoàn toàn không mang thù như ta không? Tuy chịu vũ nhục lớn như vậy nhưng ta tuyệt không hận Phương Thụ Nhân, thật sự, ta một chút cũng không hận hắn. Nghĩ đến biểu tình của hắn khi hưởng thụ sự phục vụ của ta, ta liền cảm thấy khoái trá vô cùng, đáng tiếc ta không thể huýt sao, không có cách nào để biểu đạt sự hưng phấn của ta.

Đẩy ra cánh cửa phòng ngủ ta dùng không quá hai lần, tổng tài đại nhân đang cuộn tròn người ngủ trên giường. Mỗi tối ta đều ngồi trên giường đợi hắn đại giá, mà Phương Thụ Nhân hai ngày đầu trầm mặt như nước phẩy tay áo bỏ đi, ngày thứ ba thì trực tiếp ngủ ở phòng của ta, tặng cho ta cái giường lớn siêu thoải mái ở phòng hắn.

Nhẹ nhàng quỳ gối bên giường hắn, giơ cao cái khay ngang mày —— này có tính là vợ chồng tôn trọng nhau không*? —— Sau đó dùng thanh âm nịnh nọt ôn nhu đến ta cũng thấy buồn nôn gọi: “Chủ nhân, nên rời giường.”

(* do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)

Rất có kiên nhẫn gọi ba bốn lần, Phương Thụ Nhân trở mình, chau mày, rất không tình nguyện mở to mắt. Trong nháy mắt nhìn thấy ta hắn thực ngu xuẩn há to miệng. Hắc hắc, nguyên lai tinh anh xã hội ngủ dậy vào sáng sớm cũng có loại bộ dáng này. Ta cười thầm trong lòng, ngoài mặt thì cung kính dâng cao khay điểm tâm: “Chủ nhân, thỉnh dùng bữa sáng.”

Phương Thụ Nhân ngơ ngác há mồm, nhìn ta, lại nhìn cái khay, tựa hồ dần nhớ ra chuyện hôm qua, sắc mặt lập thức trầm xuống, miệng cũng ngậm lại, rất nhanh hừ một tiếng, xốc chăn lên rồi mặc quần áo. Ta lập tức đặt khay điểm tâm lên cái tủ ở đầu giường, đứng dậy ân cần giúp hắn mặc quần áo: “Chủ nhân, xin để nô tài giúp ngài thay quần áo”. Ân, chỉ cần nhập tâm, lời thoại tiếp theo cũng thật trôi chảy, ta thật có thiên phú diễn kịch nha, có lẽ lúc trước nên đăng kí vào học viện điện ảnh mới đúng.

Phương Thụ Nhân không cự tuyệt vì bình thường giúp hắn phối đồ và sửa sang lại quần áo là nhiệm vụ của ta. Bất quá… thời điểm ta quỳ dưới đất giúp hắn đi tất, mặt hắn liền cứng ngắc, hung tợn cự tuyệt ta. Lúc ta chạy vào toilet làm ấm khăn mặt giúp hắn rửa mặt thì sắc mặt hắn càng khó nhìn, không nói lấy một câu, kiên quyết nhưng không thô bạo đẩy ta khỏi cửa rồi nặng nề đóng cửa lại.

Ta đương nhiên không tức giận, lòng ta ca hát nha, chính là không thể biểu hiện ra ngoài nên có chút nghẹn. Chờ Phương Thụ Nhân ra ngoài, ta lại cầm chén đĩa quỳ xuống thỉnh hắn dùng bữa. Tuy rằng hắn đang bị mây đen quấn thân nhưng ta vẫn thực kiên định, tuy rằng nhìn qua thì mưa bão sắp nổi nhưng chắc chắn không có sấm chớp.

Một đoàn mây đen này miễn cưỡng cầm lấy bữa sáng ta làm, tay trái bưng sữa hâm nóng bằng lò vi ba, tay phải cầm hai miếng bánh mì cũng hâm nóng bằng lò vi ba (ta đặt lên trên một miếng đậu hũ thay cho phô mai), theo đó là trứng luộc nhìn như miếng cao su, hai miếng cải trắng, hai lát cà chua, trong một phút hắn đem tất cả giải quyết xong. Ta không khỏi dùng ánh mắt thực sự sùng bái nhìn hắn, cái gì gọi là ăn phải đau khổ mới là người bề trên a, cái gì gọi là chữ nhẫn đặt trên đầu như một thanh đao a, cái gì gọi là trăm nhẫn thành tiền a, nhìn mặt Phương Thụ Nhân lúc này ngươi có thể khắc sâu đạo lý trên.

“Chủ nhân, nên đi làm.” Thuận tay đưa lên bao công văn, ta hai tay đặt trên trán, lại quỳ xuống: “Cung tiễn chủ nhân.”

“Ngươi không đi cùng ta?”

“Món đồ chơi sao có thể đi cùng xe với chủ nhân? Món đồ chơi tự mình đi, chủ nhân không cần vì một món đồ chơi mà lo lắng.”

Trên đầu có tiếng vang khanh khách, là tiếng nghiến răng của Phương Thụ Nhân sao? Bất quá, với tài sản của hắn thì đem cả mồm đổi thành răng kim cương cũng không thành vấn đề. Chính là, không có răng, không phải biến thành kẻ vô sỉ chân chính sao? Nhưng thật ra rất hợp với hắn. Ta tiếp tục duy trì tư thế dán mặt trên đất, tưởng tượng bộ dáng Phương Thụ Nhân cười lộ ra một đống kim cương, cười đến thiếu chút nữa thì nội thương, cơ hồ không nghe thấy tiếng đóng cửa khi hắn ra ngoài.

Ra khỏi cửa thì chạy như điên năm phút đồng hồ, thở hổn hển như trâu gọi một cái taxi, rút ra một tờ tiền lớn mới kịp giờ làm. Tiền xe mấy ngày nay thực nhiều quá đi, bất quá… để Phương Thụ Nhân thể nghiệm hậu quả làm ta tức giận thì khó tránh khỏi phải trả giá, ta hiểu rõ. Bất quá ngày mai vẫn phải gọi Phương Thụ Nhân sớm một tiếng thôi, như vậy cho dù hầu hạ hắn ăn xong bữa sáng cũng có thời gian bắt xe bus.

Buổi sáng không có gì hay để nói, lấy danh nghĩa thông báo lịch công tác mà chạy đến phòng Phương Thụ Nhân vài lần, ở công ty đương nhiên không thể khoa trương như vậy, nếu không có người ta liền cúi người 90 độ, miệng gọi ‘chủ nhân’ khiến sắc mặt Phương Thụ Nhân xanh như tàu lá mới lui ra ngoài. Nếu có người ngoài, ta bày ra thái độ tuyệt đối là thuần túy giải quyết việc chung, rõ ràng chiếu cáo thiên hạ ta và tổng tài đại nhân có quan hệ mới lạ – ta đối với tổng tài đại nhân là tôn kính nhưng e sợ. Chiêu này rất hữu hiệu, đến giữa trưa Phương Thụ Nhân cũng không đến kiểm tra qua khiến ta có chút mất mát, ta còn vô số chiêu chưa sử dụng đâu.

Làm ta ngạc nhiên chính là Từ Vận Tiệp cư nhiên gọi điện đến, đối với quan hệ của ta với tổng tài thời gian này không tốt lắm đặc biệt quan tâm lo lắng, cũng thay mặt tất cả đồng sự hướng ta ân cần hỏi thăm, dạy ta phải lấy cách mạng lấy quần chúng làm trọng, phát huy đầy đủ tinh thần: một – không sợ khổ, hai – không sợ chết, ba – không biết xấu hổ, bốn – không biết nhục nhã, mau chóng khôi phục quan hệ với lãnh đạo, tránh cho tổng tài đại nhân sinh ra hiểu lầm với phòng ban cũ của ta, cho rằng bọn hắn không có môi trường tốt để nuôi cấy nhân tài và vân vân.

Ta nghe vào tai trái liền cho ra tai phải, tiếp tục sắp xếp lịch tiệc tùng của ta, cuối cùng nói với hắn tinh thần không sợ khổ không sợ chết không biết xấu hổ không biết nhục nhã của ta hiện đang được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, không đợi hắn có phản ứng liền tắt điện thoại. Rõ ràng hiện tại ta chiếm thế thượng phong, ngẫm lại thế nào thì Phương Thụ Nhân phải tìm cách khôi phục quan hệ của chúng ta mới đúng, vì e ngại nên không thể nói rõ lại bị bọn người kia giáo dục, thực khiến người khác buồn bực.

Điện thoại lại kêu, lần này cư nhiên là Thượng Huyền Nguyệt. Ta không có tâm tư để ý nàng, lầm bầm nói: “Em nha, có chuyện gì không?”

“Đương nhiên đương nhiên, tìm anh buổi tối hẹn hò nha.” Nghe ra âm thanh nàng thực hưng phấn.

“Tôi? Bạn tôi đâu? Cô đối với tôi thế nào không liên quan, tôi cảnh cáo cô, cô dám đối Lâm Hoa bội tình bạc nghĩa, giao tình chúng ta chấm dứt từ đây.”

“Anh thôi đi, lời này anh nói với bạn anh cũng chẳng khác lắm đâu.”

“Sao lại thế? Em bị hắn bội tình bạc nghĩa? Em yên tâm, anh là người luông theo đạo lý không giúp người thân, cho dù hắn là anh em ruột của anh, dám làm ra chuyện trái đạo lý diệt ước mơ anh sẽ không tha cho hắn.”

“Cái gì trái thiên lý diệt ước mơ, ít dùng loạn từ ngữ đi. Cho dù hắn bội tình bạc nghĩa cũng không tới phiên anh ra tay, em sẽ vì xã hội mà trừ hại.”

“Nói như vậy hai người vẫn chưa chia tay nha?”

“Ta phi! Họ La kia, rốt cuộc hôm nay ngươi có ra hay không?”

Thấy cô nãi nãi phát hỏa ta vội vàng nói: “Em cũng phải để anh tra xem tối nay có lịch hay không nha.”

“Ngươi từ khi nào thì vội như vậy? Có thư kí giúp ngươi làm lịch công tác sao?”

“Không phải đang giữ lịch trống cho ngài đây sao?” Buổi tối dường như không có việc của ta, lại đang chiến tranh lạnh với Phương Thụ Nhân: “Được rồi, tối nay mấy giờ, ở đâu?”

“Anh hẳn là 5 giờ tam tầm đi? Về thì qua đây chờ em.” Nàng nói ra địa chỉ ngân hàng.

“Này này, như vậy thật sự được sao? Các đồng sự của em sẽ không hiểu nhầm em bắt cá hai tay này nọ chứ?”

“Có nam nhân tốt đưa đón còn vinh quang hơn cả chuyện lái xe thể thao quý giá, không giẫm nát mấy cái thuyền thì không chứng minh được mị lực của em, để các nàng ghen tị đi thôi.”

“Vậy Lâm Hoa đâu? Em không bồi cậu ta? Cậu ấy có biết hôm nay em tìm anh không?”

“Hắn có thời gian bồi em, em sẽ không tới tìm anh – đêm nay hắn cùng lão Đại nhà anh tiếp khách ăn cơm bàn sinh ý. Em hỏi rõ mới tìm anh gặp mặt. Yên tâm, em không nói cho hắn đâu.”

Như thế nào càng nói càng cảm thấy ta và Thượng Huyền Nguyệt giống như ra ngoài yêu đương vụng trộm? Ngắt điện thoại, ta ôm cánh tay thận trọng tự hỏi thật tốt, vẫn quyết định không đem chuyện này nói cho Lâm Hoa, nếu hắn hỏi ta với Huyền Nguyệt ra ngoài gặp riêng để làm gì thì ta nói thế nào? Càng không thể nói cho hắn, Huyền Nguyệt đối với chuyện tình cảm của ta và lãnh đạo trực tiếp có hứng thú đặc biệt được.

Vừa làm việc vừa suy đoán Huyền Nguyệt tối nay sẽ tấn công thế nào, nghĩ xem ta nên ứng đối thế nào. Vừa đến 5 giờ ta lập tức thu thập đồ đạc tính toán chạy lấy người. Phương Thụ Nhân lại đẩy cửa đi ra, dùng khẩu khí giải quyết việc chung nói: “La Lâu Lập, chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta tham dự tiệc tối.”

Ta biết tối nay là tiệc sinh nhật, cũng biết có không ít nhân vật máu mặt tham dự, ta đã giúp hắn chuẩn bị lễ vật và thiệp mừng, bất quá, ta không nên tham dự cùng hắn mới đúng: “Phương tổng tài, tôi đã giúp ngài mời bạn gái tốt, lại mang tôi đi thực không thích hợp.”

“Ngươi theo giúp ta đi.” Hắn phụng phịu, loại ngữ khí bướng bỉnh như tiểu hài tử cố tình gây sự, hắc hắc, Phương Thụ Nhân, ngươi cũng có ngày hôm nay.

“Thực xin lỗi, Phương tổng tài, tối nay tôi có hẹn với một người, hơn nữa bữa tiệc này tôi tham gia cũng không thích hợp.”

Sắc mặt Phương Thụ Nhân trầm xuống: “Hẹn ai?”

“Là một người bạn bình thường ngài không biết.”

“Nam hay nữ?”

Này thực giống phỏng vấn phạm nhân, ta trầm mặc không nói, trong lòng suy đoán không biết ta cùng nam nhân ra ngoài hắn sẽ yên tâm hay cùng nữ nhân ra ngoài hay sẽ yên tâm? Có khi nào hắn không nhịn được lại tuyên bố ta là món đồ chơi của hắn, thanh minh quyền sở hữu của hắn với ta, cấm ta buổi tối ra ngoài? Nếu như vậy ta phải thật sự cầu hắn không chết quá sớm, chậm rãi hưởng thụ sự tra tấn của ta.

Không chiếm được đáp án của ta, sắc mặt Phương Thụ Nhân thực sự âm lãnh, đứng bất động nửa ngày cư nhiên nói một câu: “Về sớm một chút”, sau đó quay đầu rời đi. Người này coi như không ngu ngốc, biết cùng một chuyện không thể vấp ngã hai lần.

Thượng Huyền Nguyệt dẫn ta đến một quán ăn món cay Tứ Xuyên, trịnh trọng đề cử cho ta món thịt xay đậu hủ và canh thịt bò, chúng ta vừa hít hà vừa dùng bữa và tán gẫu. Nơi này chật kín người, hơn nữa còn có sinh ý đặc biệt thịnh vượng của một nhà hàng nhỏ, mỗi bàn đều đặc biệt náo nhiệt, tất cả mọi người đều thỏa sức gào thét. Ta đoán Huyền Nguyệt là cố ý, muốn giấu một con trâu thì phải giấu vào đàn trâu, muốn nói ra bí mật thì phải chọn nơi ồn ào, ai cũng không nghe thấy chúng ta nói cái gì, ngay cả chính mình cũng không dễ gì mà nghe thấy.

Thượng Nguyệt Nguyệt này thực sự là một nữ nhân tốt, không hề quanh co lòng vòng chút nào, gọi đồ ăn xong quay đầu liền hỏi: “Tình cảm giữa anh và tổng tài của anh tiến triển thế nào rồi?”

Ta thiếu chút nữa đem lá trà nuốt đến khí quản, khó khăn lấy lại khí, lập tức hạ giọng giải thích: “Anh và hắn thì có tình cảm gì.”

“Không có cảm tình? Hai người bắt đầu từ quan hệ thân thể sao?”

Ta quả thực sắp chết ngất, nữ nhân hiện tại, nữ nhân hiện tại,…

Huyền Nguyệt nhìn nhìn sắc mặt của ta, thật cẩn thận nói: “Tức giận?”

Ta cười ha ha: “Không có không có, anh nào dám a.”

“Anh có gì thì nói thẳng đi, em cũng không làm gì anh. Đừng trách em đường đột a, nhưng loại sự tình này anh không thể nói với người nhà, không thể nói với bạn bè, không thể nói với đồng nghiệp, trừ em ra thì anh có thể nói với ai? Hơn nữa em có nhiều năm kinh nghiệm với tiểu thuyết ngôn tình, không những có khả năng năng giúp anh phân tích tâm lý đối phương, còn có thể căn cứ vào tình huống mà bàn mưu tính kế, bất kể anh muốn cải thiện, đột phá hay muốn biết thực tâm của hắn, em đều có ít nhất mười phương pháp để anh lựa chọn…”

Nàng lúc đầu còn nói đứng đắn, lúc sau liền nói như bọn thầy bói ngồi ở công viên nhỏ ngay được. Bất quá ngẫm lại việc này, ta quả thực ngoài nàng ra không có cách nào nói với người khác, nàng nói cũng có chút đạo lý. Chính là, phải bắt đầu từ đâu? Đầu tiên, nàng vì cái gì lại gọi điện tới? Nhất thời không nhớ ra. Chơi đùa một trận với Phương Thụ Nhân thật là vui, đều quên vấn đề đầu tiên là gì.

Thượng Huyền Nguyệt còn nói: “Bắt đầu bằng quan hệ thể xác thì không dễ dàng tiếp tục… anh không phải muốn buông tha tình cảm, chính là sợ hắn chỉ chơi đùa mà thôi? Hoặc là anh bị thế lực áp chế không thể không theo, kỳ thực trong lòng vẫn hướng tới tự do? Vẫn nói anh đồng thời bị hai vị tổng tài theo đuổi, đã say đắm với loại cường thế này, lại rơi vào sự ôn nhu của hắn, khó xử không thể lựa chọn?” Nàng càng nói mắt càng sáng: “Có việc gì khó xử cứ nói, việc khác em không dám nói, chuyện tình cảm em cam đoan nói chỉ có chuẩn —— tốt xấu gì em cũng viết hơn bảy tám chuyện tình cảm.” Nàng bày ra bộ dáng hào khí ngất trời, vì giúp bạn bè mà không tiếc cả mạng sống.

“Cái kia… tiểu thuyết và ngoài đời phải khác chứ?”

“Không hẳn, hiện thực là cơ sở để viết tiểu thuyết, tiểu thuyết là sự chắt lọc từ hiện thực, đều giống nhau, đều giống nhau. Anh nói đi, em chăm chú lắng nghe, muốn em cho ý kiến em liền cho ý kiến, không muốn em nói em tuyệt giữ im lặng. Về vấn đề bí mật anh càng có thể yên tâm, em có thể dùng danh dự để đảm bảo.”

“Em còn có danh dự sao? Còn tưởng em là bà tám có đẳng cấp…”

“Được, tùy anh nói gì cũng tốt.” Huyền Nguyệt bày ra bộ dánh nhẫn nhục.

Thứ nhất, chuyện này có lẽ trốn không thoát. Thứ hai, chuyện này giữ một mình có chút buồn, có khi thật sự muốn tìm một người để tâm sự, ta rốt cuộc nhớ ra ngày đó gọi cho Huyền Nguyệt vì chuyện của Chứ Thanh, vì thế nói: “Gần đây hắn hình như có người khác…”

“Có người khác?” Thượng Huyền Nguyệt càng hưng phấn, nghiêng người, dựa vào thật sự gần, nói: “Anh có gặp qua tình địch không? Bộ dạng như thế nào? Thuộc loại hình nào? Đoán xem bọn họ tiến triển đến mức nào rồi? Thái độ của Phương Thụ Nhân với anh và hắn có gì khác nhau không? Anh cảm thấy họ Phương đối với ai tốt hơn? Có thể là hiểu lầm không? Nếu không thì dứt khoát anh bị chứng vọng tưởng?

Ta nghiêng người sang một bên: “Cô nãi nãi, nói thì đã nói, cô dựa gần như vậy làm gì, nếu Lâm Hoa thấy tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không chứng minh được sự trong sạch.”

“Ai nha, cái kia không liên quan, em tùy tiện nhỏ nhẹ một chút là giải quyết xong hắn rồi… vẫn nói chuyện của anh đi.”

Lâm Hoa rốt cuộc có phát hiện ra bản chất của cô nãi nãi này không a? Người anh em, nếu ngươi bị nàng ăn sạch, thỉnh tha thứ, không phải lỗi của ta.

“Tình địch nha…” Ta nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra từ gì để hình dung: “Thoạt nhìn thực thoải mái, ta ngắm còn cảm thấy động tâm… cao cao gầy gầy… bộ dáng thực… thực… thực tuấn tú, tuy rằng ăn mặc có chút kì dị… nhưng do hắn làm nghệ thuật mà thôi, muốn làm nghệ thuật chắc chắn phải có điểm khác thường nhân… nói chuyện rất thong dong… ăn mặc bình thường thoạt nhìn rất có khí chất.”

Thượng Huyền Nguyệt hết sức chăm chú lắng nghe, nghe đến hết, đạp bàn thở dài: “Ai nha… em thích nhất kiểu tiểu thụ như vậy a…” Đột nhiên lại bắt lấy tay ta, thành khẩn nói: “Anh yên tâm, mặc kệ hắn có phù hợp với sở thích của em thế nào em cũng dốc toàn lực để giúp anh! Em cũng không phải loại người thấy sắc quên bạn!”

Ta nhanh chóng rút tay ra, nam nữ thụ thụ bất thân, đặc biết đối phương đã là vợ của bằng hữu nên càng không thể: “Nói không chừng cô vừa thấy hắn đã đem tôi quẳng ra sau đầu.”

“Cho dù gặp hắn em cũng không phản bội anh! Anh cũng là kiểu tiểu thụ em thích a! Huống chi anh còn tới trước, phúc lợi của hắn em sẽ tính sau…”

“Này này, cô nghĩ chính mình là nguyệt lão hay thần tình yêu a?”

“Không không” Huyền Nguyệt khiêm tốn nói: “Em chỉ là sinh vật tối khủng bố —— một hủ nữ mà thôi.”

Ta có chút không hiểu từ ngữ nàng nói nhưng ta cũng không muốn hỏi, phỏng chừng hiểu càng rõ càng chịu nhiều đả kích: “Kỳ thật anh cũng không sao hết, hai người họ thoạt nhìn cũng thực xứng đôi.”

“Sao lại có thể vì người khác mà hủy đi chí khí uy phong của mình, anh và họ Phương kia cũng rất xứng đôi đó thôi! Cho dù không xứng cũng không liên quan! Trong tay hủ nữ chúng ta không gì là không thể!” Xem chừng nhiệt huyết của sinh vật tối khủng bố bắt đầu sôi sục rồi: “Anh tiếp tục nói, anh tiếp tục nói.”

“Ừm… quan hệ của bọn họ, anh cũng cũng không biết tiến triển đến mức nào rồi, bất quá Phương Thụ Nhân đã mua cho hắn một căn hộ…”

“Căn hộ, nga nga, ừm, nhất định đã lên giường… đừng lo, chuyện này cũng không thể chứng minh điều gì… số lần các anh ở trên giường còn nhiều hơn một chút, hơn nữa anh còn ở chung với hắn.”

“Cái gì!? Ai ở chung với ai?!”

Này này này này này này này này này không phải giọng của Lâm Hoa sao!!!!! Ta hóa thạch. Lâm Hoa sao lại ở chỗ này! Chẳng lẽ Huyền Nguyệt bán đứng ta? Ta liếc sang Huyền Nguyệt, nàng thật sự là thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của ta, đứng lên hỏi: “Lâm Hoa, sao anh lại tới đây? Không phải anh nói hôm nay muốn bàn chuyện không thể ăn cơm cùng nhau sao?” Chuyện này chắc chắn là hướng ta chứng minh nàng trong sạch.

“Khách hàng đang chịu tang chồng, phải về nhà ăn cơm, cho nên anh mang lão Đại tới đây ăn thịt xay đậu hủ với canh thịt bò.”

Huyền Nguyệt a Huyền Nguyệt, không có việc gì ngươi dẫn ta đến nhà hàng bọn họ đề cử làm gì, bị bắt quả tang rồi. Ta thật muốn che mặt chạy trốn, đáng tiếc Ngũ lão Đại và Lâm Hoa đã một trái một phải ép ta và giữa.

“Hảo tiểu tử, cậu thành thành khai báo, vừa mới nói cậu với ai ở chung? Cư nhiên cẩn thận như vậy, cậu tính toán đoạn tuyệt tình nghĩa huynh đệ sao?”

Ta chỉ biết Ngũ Hữu Kì chắc chắn không cho qua việc này: “Lão Đại, không thể nói như vậy… tôi là có nỗi khổ riêng…” Đồng thời trong lòng nhanh chóng lướt qua mấy trăm ý tưởng trong đầu, mưu cầu trong thời gian ngắn nhất có thêt nghĩ ra một câu chuyện cũ.

Lâm Hoa xuất ra nắm đấm xã hội đen, mặt xanh lét gầm lên: “Nỗi khổ riêng cái rắm! Chúng ta đã ước định có cơm cùng ăn có áo cùng mặc có mỹ nữ cùng ngắm, ngựa của lão Đại sau khi chúng ta đồng ý mới truy kích, ngựa của ta ngươi còn gặp trước, hiện tại ngươi cùng người ta ở chung, chúng ta cư nhiên không biết, hơn nữa người biết đầu tiên cũng không phải chúng ta! Họ La kia, ngươi sờ lại lương tâm rồi nói xem, ngươi không làm… chúng ta thất vọng sao?”

Ta sờ sờ người rồi nói: “Ai nha, lương tâm của tôi hôm nay không mang, quên ở nhà.”

“Hôm nay không mang, trước kia cũng không mang?”

“Tôi luôn không mang theo, hiện tại đời không yên ổn, mang ra nếu bị trộm thì không tốt a, thật thà hiện nay rất khó kiếm.”

“Ít lằng nhằng, hiện tại ai phải có lương tâm a, mất còn không kịp đâu.” Thái độ Lâm Hoa hung dữ, chỉ tiếc không thể đập vỡ chai bia rồi cắt cổ ta: “Hiện tại mau thẳng thắn chúng ta còn cho ngươi toàn thây, NÓI!”

Ta nhanh chóng chuyển sang Ngũ Hữu Kì: “Lão đại, luật pháp khai ân, luật pháp khai ân, tôi cái gì cũng nói.”

Thanh thanh giọng, ta bắt đầu bậy bạ, trong lòng cầu nguyện Huyền Nguyệt không cần bốc hơi: “Kỳ thật… ừm, chúng ta bắt đầu chưa lâu, muốn chờ quan hệ phát triển, xác định rõ một chút thì nói với các cậu.” Ta cười lấy lòng với bọn họ: “Cũng không thể tùy tiện ai cũng mang đến phiền các cậu đúng không? Vốn tính toán… giới thiệu cho các cậu, chính là…” Ta liều mạng chậm chậm nhả từng từ, lấy cớ để nghĩ sẵn trong đầu: “… cảm tình này… nhân tố để xác định không nhiều lắm… ta gần đây… liền cảm thấy… hình như có chút không thích hợp… này… ta nghĩ a, Huyền Nguyệt là con gái, khẳng định hiểu rõ tâm lý con gái, cho nên… đã nghĩ hỏi cô ấy trước… nếu có thể thành đương nhiên tốt, nếu như mỗi người một nơi cũng không cần hai vị lo lắng cho ta đúng không?”

Ngũ Hữu Kì chậm rãi mở miệng: “Vừa mới nghe thấy hai người nói, có người mua nhà cho cô rta? Xem ra khả năng cạnh tranh của cậu không quá cao a.”

Lâm Hoa vẫn tùy tiện, chém tay xuống: “Cái loại nữ nhân thấy tiền liền sáng mắt, anh sớm quên đi! Đúng rồi, hai người kết giao bao lâu rồi?”

“Ba tháng…”

“Ba tháng đã lên giường a, tiểu La, tôi thế nào trước kia không thấy cậu nguyên lai đang ở độ tuổi chơi bời đâu.”

“Tôi đây cũng bơi theo thủy triều thôi…”

Lâm Hoa lại gấp gáp chen vào: “Đừng đổi đề tài. Nghe tôi nói, dù sao hai người cũng chỉ kết giao ba tháng, thừa dịp tình cảm chưa sâu thì chấm dứt đi…” Hắn đột nhiên dừng lại, suy nghĩ trong chốc lát, nhăn mày lại. Lông mày Lâm Hoa đậm, chau lại đặc biệt có áp lực: “Tôi nói, không đúng nha? Anh có bạn gái thì việc gì phải tìm Huyền Nguyệt giả làm bạn gái?

“…” Ta mồ hôi thi nhau chảy, xong rồi, ta quyên mất chuyện này.

Huyền Nguyệt ở bên cạnh giúp ta che lấp: “Chuyện này hắn đã giữ bí mật với mọi người, hai người nghĩ nha, ngay cả các anh cũng không biết thì trên đời này không có người biết…”

Ngũ Hữu Kì hoài nghi nhìn ta: “Thà tìm một người giả dạng cũng không chịu nói? Tiểu la, cậu đừng gạt tôi, cậu không phải mọi chuyện đều thuận lợi sao, đồng thời chuẩn bị hai bạn gái, không phải định chơi chán rồi chuyển người chứ?”

“Đúng vậy đúng vậy. Anh nói đi, vì cái gì mà anh phải tốn nhiều công sức tìm bạn gái giả?”

Nói dối một lần liền dùng nhiều lời nói đói để bù lại, cổ nhân không nói ta cũng phải nói: “Cái này… tôi… tôi… tôi gặp chuyện khó nói…” còn chưa nghĩ ra, đương nhiên khó nói.

Hai người đồng thời quay qua Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt vẻ mặt vô tội: “Em đến tối nay mới biết, nếu sớm biết hắn có bạn gái em sẽ không đáp ứng chuyện giả mạo đâu, đỡ cho ngày nào đó bị người ta tại a xít cũng không hiểu vì sao.”

Tốt, cái phao này vô dụng, cố gắng tự cứu mình đi…

“Tiểu La, cậu nói thật đi, cậu sẽ không trêu chọc nữ nhân chứ?”

“Tôi…” Tin tưởng đầu ta hiện tại bay còn nhanh hơn phi cơ, xoắn ốc còn hơn trực thăng, nhưng cũng không nghĩ ra chủ ý gì a. Trời ạ, trời ạ, đều nói trời không tuyệt đường người, người mở cái đường đấy ra cho ta xem đi?”

Huyền Nguyệt hưng trí bừng bừng nói: “Tình nhân của lão đại xã hội đen sao?”

Đang muốn nói ta còn chưa đến nông nỗi đấy đâu, trong đầu đột nhiên bừng sáng, tỏ vẻ kịch liệt đau khổ nói: “Cô ấy là bạn gái tổng tài của tôi, cho nên tôi không dám nói với Từ Vận Tiệp, nếu rơi vào tai tổng tài, tôi nhất định phải chết.”

Thượng Huyền Nguyệt trợn tròn mắt, thật thích hợp mà nói: “Quả nhiên…”, lại chưa nói hết, ta nghĩ nàng chắc chắn muốn gõ nhịp tán dương ta nghĩ ra chủ ý tốt như vậy.”

Ngũ Hữu Kì liên tục thở dài: “Tôi nói cậu tuổi trẻ bồng bột, cậu còn để thủy triều đánh dập đầu, hồi đại học năm sáu người vây quanh cậu cũng nhất quyết không làm tiểu ong mật giữa bụi hoa, còn tưởng cậu phẩm chất đoan chính, nguyên lai lại câu dẫn bạn gái của lãnh đạo a.”

Lâm Hoa lại thêm một câu: “Một thanh niên tốt, thuần khiết đầy hứa hẹn, như thế nào lại bị hủy dưới tay tư bản chủ nghĩa…” Nói xong còn liên tục lắc đầu: “Bị hủy, bị hủy.”

Ta cúi đầu nhận tội: “Tôi biết sai rồi, tôi trở về liền chia với cô ấy. Tôi cũng thấy rõ, cô ấy là nhàn rỗi không có việc gì nên chơi đùa tôi mà thôi, cũng không phải thật tình. Hai người yên tâm, sau này nếu tôi còn qua lại với cô ấy tôi liền… tôi liền…” Nghĩ không ra nên thề độc thế nào, thập phần tiếc hận giờ này không có hồng nhan hiểu chuyện liếc mắt đưa tình nhấc tay ngọc nhẹ đè lại miệng ta, nũng nịu nói: “Đừng nói nữa, em tin anh mà.”

Cũng may tuy rằng không cần thề độc Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa cũng tin ta, còn cho rằng ta bị tổn thương bởi sự bất công, Lâm Hoa còn muỗn đi giáo huấn ‘nữ nhân kia’ một chút, bị ta bày ra bộ dáng ‘thà nàng phụ ta chứ ta có chết cũng không phụ nàng’ cản trờ về. Chờ đến lúc bắt đầu dùng bữa mới cảm thấy trên lưng lạnh một mảng, đều bị mồ hôi làm ướt sũng, cầm chiếc đũa mà tay như muốn nhũn ra, trận này không có khói thuốc súng nhưng thật hao tổn trí lực.

Bởi vì sợ Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa tiếp tục truy vấn chi tiết nên ăn xong ta liền lấy cớ có việc chạy trối chết, dọc đường còn soạn tốt một câu chuyện tình hoàn mỹ sau đó bị vứt bỏ, phỏng chừng hỏi thế nào cũng không bị bại lộ, trong lòng rất đắc ý, nguyên lai ta không chỉ diễn rất tốt, ngay cả biên kịch cũng là thiên tài.

Lúc về nhà Phương Thụ Nhân mới có tám giờ tối, hắn cư nhiên đang ngồi ở phòng khách đọc báo, ta hưng trí bừng bừng hướng hắn chào hỏi: “Sớm như vậy đã về? Tiệc tối xong rồi sao?”

Phương Thụ Nhân từ tờ báo ngẩng đầu lên nhìn ta, biểu tình thập phần cổ quái, là hỗn hợp của sự kinh ngạc, không dám tin, vui mừng, hoài nghi còn có chút mong đợi: “Ngươi… ngươi không tức giận ư?”

“A?”

Vẻ mặt của hắn đột nhiên trở nên phi thường vui mừng, ta nhất thời nhớ đến cái kế hoạch báo thù đê tiện vô sỉ kia… đều bị ta tự tay hủy diệt rồi. Vừa cười tủm tỉm chào hỏi hắn xong sao còn mặt mũi nào quỳ trên đất miệng gọi chủ nhân đây?

Đang tính toán xem độ vô sỉ của mình đạt đến trình độ nào thì trước mắt đột nhiên tối sầm, Phương Thụ Nhân đem ta ôm vào trong ***g ngực, dùng sức như muốn đem ta tiến vào thân thể hắn: “Ngươi cuối cùng cũng không tức giận… ngươi cuối cùng cũng không tức giận…”

Ta bị ôm chặt đến lè lưỡi trợn mắt, chờ hắn thả lỏng ta đã muốn còn nửa cái mạng, chỉ có thể vù vù thở, nhất thời cũng không thanh minh với hắn ta còn tức giận.

Phương Thụ Nhân giữ chắc ta, đột nhiên dường như hạ quyết tâm, cắn cắn răng một lúc, gian nan nói: “Lần trước… ngày đó là ta không đúng… ta không nên nói như vậy. Ta chỉ nhất thời tức giận nói vậy, ta cam đoan sau này tuyệt đối không nói như thế nữa…” Hắn vừa nói vừa lo lắng quan sát sắc mặt: “… Bất quá, ngươi cũng phải cam đoan, sau này mặc kệ như thế nào cũng không làm như vậy nữa.”

“Cái gì như vậy như vậy, ngươi thật sự có phúc không hưởng, ta rõ ràng cho ngươi hưởng thụ lạc thú làm chủ nhân…” Ta còn chưa nói xong hắn đã vội càng cắt ngang: “Ta không cần! Nếu ngươi giận ta liền đánh ta là tốt rồi, ta cam đoan không đánh trả. Dù thế nào ngươi cũng không thể làm như vậy nữa!” Hắn đem tay của ta lắc qua lắc lại nhanh muốn chết, vội vàng nhìn ta: “Ngươi cam đoan với ta.”

Người này, cho tới giờ ta cũng chưa nhìn thấy hắn nhận sai, cũng chưa thấy qua hắn ăn nói khép nép thẳng thắn như vậy, ta gãi gãi đầu, có chút không chống đỡ được ánh mắt khẩn cầu của hắn, lần này, ta cứ như vậy tha thứ hắn sao? Mở miệng, đột nhiên cái mũi cảm thấy chua xót, ánh mắt liền mơ hồ, vội vàng làm bộ như lo lắng cúi cầu, dùng sức đem nước mắt nuốt xuống. Thật là, hắn cầu ta, không phải ta thắng rồi sao, có gì phải khóc chứ. Từ khi cùng họ Phương một chỗ, tuyến nước mắt của ta hình như phát triển hơn.

Phương Thụ Nhân còn nắm lấy ta của ta chờ đợi, ta thật vất vả ngăn nước mắt lại, tận lực dùng âm điệu bình thường nói: “Là ngươi nói a, đánh không đánh lại.”

Ánh mắt Phương Thụ Nhân kiên định: “Đánh không đánh lại!”

Tối hôm đó, ta nằm một mình trong phòng riêng, ôm một chút cảm giác mơ hồ vu vơ cười trộm cả nửa buổi, ngươi muốn hỏi ta cười cái gì, haizz, kỳ thật ta cũng không biết. Cứ cho ta khùng khùng một chút đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui