“Chờ một chút.” Thiếu niên theo bản năng đứng lên, đuổi theo hai bước liền nhận ra bản thân đang trần trụi, hắn nhanh chóng che đậy bộ phận quan trọng rồi nói, “Được rồi, anh có thể cho tôi mượn ít tiền được không? Anh ta lấy mất quần áo của tôi rồi.”
“Nếu tôi không nhận cậu, Lục Chí Vân sẽ khiến gia đình cậu không thể sống yên ổn ở thành phố này.
Dường như anh trai cậu nói đã bị bắt từ lâu vì tội đánh bạc và tống tiền.
Bây giờ muốn vay tiền? Cậu nghĩ tôi ngốc sao?” Lục Trường An giống như thợ săn nhìn chằm chằm con hồ ly bị vây hãm.
“Bỏ đi, đây là lần đầu tôi gặp một người không có thiện cảm như anh.
Được rồi, anh đi đi, tôi sẽ tự tìm cách.
Và tốt nhất anh nên ngẫm xem làm thế nào để tránh khỏi bẫy của đối thủ.”
“Uy hiếp tôi?”
“Tôn nghiêm của tôi đều nằm trong bàn tay anh, tôi lấy lá gan nào để uy hiếp anh? Đây là tin tức bảo mật, tôi chỉ nói một nửa vậy thôi.
Nếu tin tưởng thì có thể mua cho tôi một ít quần áo, tôi sẽ nói hết cho anh.” Thiếu niên cò kè mặc cả, một bên dùng khăn tắm khách sạn quấn quanh cơ thể.
Lục Trường An nhìn chằm chằm thiếu niên, hắn có chút không rõ ràng về người này nhưng cũng tò mò muốn nghe xem đối phương sẽ nói cái gì, “Lục Chí Vân sẽ ngu ngốc đến mức nói cho cậu biết về những người kia sao? Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín, chứng minh nhân dân của tôi trong tay Lục Chí Vân, chứ không phải tôi ngại không cho anh kiểm tra.” Chàng trai trẻ nhìn thẳng vào mắt Lục Trường An không chút sợ hãi, như thể người vừa quỳ trên đất van nài cầu xin so với bây giờ hoàn toàn khác biệt, “về việc làm sao tôi biết, thì ông chủ lớn có đầu óc của ông chủ lớn, còn tên xã hội đen nhỏ bé như tôi tự có kỹ năng của tên côn đồ.”
“Vậy cậu nói trước một nửa đi.”
“Lục Chí Vân bị những người đó lừa.
Họ đã biết về việc An Nhã thương hóa.
Còn có….” Thiếu niên kéo dài giọng, cúi đầu chăm chú ngắm nhìn móng tay chính mình.
Ngay khi “An Nhã thương hóa” thốt ra, Lục Trường An thu lại ánh mắt nghiền ngẫm và bắt đầu nghiêm túc quan sát móng tay thiếu niên trước mặt.
Thoạt nhìn người này thực sự xinh đẹp, quyến rũ và có chút tinh ranh.
Nhưng bây giờ trực giác nhạy bén của thương nhân mười năm lăn lộn khiến anh cảm thấy tình huống bắt đầu mất kiểm soát.
“Im miệng! Tôi không muốn thêm bất kỳ một ai biết về chuyện này.
Lát nữa sẽ có người mang quần áo đến.”
“Ông chủ Lục đừng khẩn trương như vậy.
Tôi nói nghe này, tôi chỉ là đứa nhóc muốn kiếm cơm.
Thứ trong tay muốn phát huy giá trị nhất định không phải giả, nhưng trao đổi của chúng ta được đặt lên hàng đầu.
Vì vậy tôi nói anh một chuyện, là bọn họ tính toán định thứ ba tuần sau ký hợp đồng.” Thiếu niên thấy mục đích đã đạt, nhếch miệng cười vui vẻ, “Việc này là như thế nào thì tôi không biết, nhưng nhìn phản ứng của ông chủ luc, tin tức này của tôi có giá trị rồi chứ?”
Lục Trường An không phản ứng, cũng không nói một lời mà cúi người cầm điện thoại rồi quay người đi về phía cửa phòng.
“Đừng quên tất và đồ lót nữa.” Thiếu niên vội vàng đuổi theo, lời vừa nói ra liền bị cửa đập vào mũi, “Á, đau đau đau, sao đi nhanh hấp tấp như vậy, có nghe thấy tôi nói không…”
“Mang đến phòng 1003 khách sạn Hạ Hợp một bộ quần áo nam bình thường, cao 1m76, nặng khoảng 65kg, giày cỡ 40.
Anh chỉ cần treo nó trên tay nắm cửa.” Lục Trường An cúp điện thoại rồi bấm số khác, “Tiểu Hà, thông báo tới tất cả người phụ trách hạng mục sẽ họp lúc 6 giờ, và đặt luôn một vé máy bay đi An Nhã ngày mai.”
An Nhã là đơn hàng lớn nhất trong năm nay.
Thế nhưng gần đây bọn họ luôn tránh thảo luận với anh, tất nhiên việc này khiến anh nghi ngờ.
Vì vậy anh đã nghĩ đến nhiều trường hợp để chuẩn bị kế hoạch từ sớm.
Không ngờ tới một ngày nó thực sự hữu dụng.
May mắn hôm qua có lời nói hữu dụng của tên anh trai ngốc nghếch kia khiến Lục Trường An có dự cảm chẳng lành.
Mặc dù dự án này đã kéo dài 10 ngày nhưng anh cần ký kết hợp đồng càng sớm càng tốt.
Thành phố vào mùa đông như sắp chìm trong bóng tối, Lục Trường An lái xe đến công ty giống như đuổi theo tia nắng cuối cùng.
Chính anh không biết tin tức này, vậy mà thiếu niên đó lại biết được rất nhiều.
Thực sự mà nói thì toàn bộ sự việc đều tràn đầy bí ẩn nhưng Lục Trường An không hiểu sao lại muốn tin lời thiếu niên kia, có thể là vì nụ cười ranh mãnh hoặc lời hứa buồn cười của cậu ta.
Trước mặt Lục Trường An là một kẻ xa lạ đang có ý định tống tiền, sau lưng lại là kẻ thù mà anh đã xác nhận.
Chắc chắn phải đưa ra quyết định để thắng canh bạc này.
Bóng dáng xe của Lục Trường An bị bóng tối nuốt chửng, một khi anh bắt đầu đặt cược thì canh bạc này sẽ bắt đầu.
Nếu điều đó xảy ra, Lục Trường An hy vọng cả đời mình sẽ không bao giờ phải đối diện với con hồ ly kia nữa.
Tại khách sạn Hạ Hợp phòng 1003, chàng trai trẻ nhanh chóng đi tắm nhằm làm giảm tác dụng của thuốc kích thích.
Sau đó hắn mặc quần áo rồi ngồi thoải mái trên ghế sofa uống nước khoáng miễn phí.
“A thật là tuyệt, anh chàng Lục Trường An đó quả là rất đẹp trai.
Mà quên mất không xin chút tiền ăn cơm.”
“Anh Thừa, còn bên trong đó không?” Trong căn phòng rộng lớn vang lên tiếng gõ cửa cẩn thận.
Thiếu niên nghiêng tai nghe, sau một hồi lâu cuối cùng xác định có người đang gõ cửa.
Sự lười biếng lập tức biến mất, thiếu niên nhanh chóng cầm chiếc gạt tàn trên bàn cà phê lên, thử cảm giác độ nặng rồi rón rén đi về phía cửa.
Đầu hơi cúi xuống, thiếu niên nhỏ giọng hỏi, “Anh là ai? Muốn tìm người nào?”
“Tôi là Viên Tử Khoái, đến tìm Giản Anh Thừa.”
Cánh cửa mở ra một tiếng vù, một cánh tay chàng trai Viên Tử Khoái thò vào.
Trước khi người đàn ông chưa kịp phản ứng, Giản Anh Thừa đã túm đầu đối phương kéo vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
“Mau nói, sao cậu tìm đến được nơi này?”
Cổ họng bị một vật lạnh lẽo chạm vào khiến Viên Tử Khoái không chút do dự mà giơ tay đầu hàng, “Anh Thừa, bình tĩnh, bình tĩnh nghe tôi giải thích.
Bởi vì… Wow! Nơi này đẹp quá! Đây là phòng hạng tổng thống à? Ai da, Giản Anh Thừa, ở yên đây đi, còn muốn đi đâu?”
“Đến giờ trả phòng rồi, tôi không có tiền trả ngoài giờ.
Thôi, cậu đãi tôi một nồi lẩu nhỏ, vừa đi vừa nói.” Giản Anh Thừa nhanh chóng thu dọn sạch sẽ đồ đạc vương vãi trong phòng, ngay cả chai nước khoáng rỗng cũng không bỏ qua, sau đó kéo Viên Từ Khoái rời đi.