Kiệt cứ đứng ngây người ra, đôi mắt vẫn phủ đầy một sự kinh ngạc đến khó có thể tin được."Mày bất ngờ lắm đúng không?"- Hà hỏi bằng một giọng lạnh lùng, tay khẽ đặt khẩu súng ngắn lên cạnh bàn."Tại sao mày lại..."Hà giơ ngón trỏ lên môi "Suỵt" một cái, cắt ngang câu hỏi đang dang dở của Kiệt."Tao biết mày đang muốn hỏi gì"Nói rồi, Hà khoanh tay lại.
Cô bước từng bước thật chậm rãi về phía Kiệt, mỉm cười nói:"Gần 3 tháng trước, khi vụ hối lộ hội đồng coi thi của Quốc Toàn được đăng tải trên trang Hóng Hớt Tin Tức.
Lúc ấy bản thân tao đã thấy là lạ.
Bởi lẽ tại sao phốt của Toàn lại bị phanh phui ra ngay lúc trò chơi "Công Khai Bí Mật" kì lạ ấy xuất hiện? Nhưng tạm bỏ qua chuyện đó đi.
Mày cũng biết trong nhóm tụi mình thì mày và những đứa khác ắt hẳn đều hiểu rõ tao là một người khép kín, ít xài mạng xã hội, tao cũng không quá rành rọt về những trang chuyên đăng tin phốt phiếc của người khác trên Facebook.
Dù trước đó tao có nghe lũ bạn nhắc về trang này, thế nhưng, khi nhìn thấy cái tên Hóng Hớt Tin Tức, thì một cảm giác quen thuộc cứ xộc thẳng vào tâm trí tao một cách lạ thường.
Trang Hóng Hớt này chỉ mới thành lập từ tháng 6 năm ngoái và tăng trưởng mạnh mẽ cho đến tận bây giờ.
Nhưng tao lại cảm nhận được dường như cái tên này tao đã nghe qua từ tận 2-3 năm về trước.
Nhưng có lẽ khi ấy, tao chỉ mãi chú tâm vào câu chuyện của Quốc Toàn, vào những vụ án kinh hoàng mà trò chơi gây ra, nên tao đã không quá để ý đến cảm giác kỳ lạ kia, chỉ nghĩ đơn giản là bản thân bị hoang tưởng mà thôi.
Cho đến khi, phốt của Thư và Duy lại xuất hiện một cách bất thường trên trang Hóng Hớt Tin Tức, điều đó đã làm tao càng cảm thấy hoài nghi hơn cả! Cảm giác quen thuộc kỳ lạ lúc trước lại một lần nữa xâm chiếm lấy tâm trí của tao...!Khi nhóm tụi mình tông cửa vào nhà Thư và chứng kiến những cái chết kinh dị của cả nhà nó đã khiến tao sợ hãi đến ngất xỉu, phải vào trong bệnh viện truyền nước biển.
Khoảng thời gian nằm nghỉ ngơi trong bệnh viện, tao đã dần dần bình ổn lại tâm trí của mình.
Tao bắt đầu truy cập vào trang Hóng Hớt Tin Tức ấy để lướt xem tất cả các bài viết.
Tao cố gắng xem đi xem lại cái tên Hóng Hớt Tin Tức để có thể nhớ ra những mảng ký ức mà mình đã bỏ quên trong tháng năm quá khứ.
Qủa thực trời không phụ lòng người.
Cuối cùng tao cũng đã nhớ ra ngày mưa tầm tã năm đó..."Kiệt vẫn đứng tần ngần ra đấy.
Cậu lắp bắp hỏi:"Ngày mưa...ngày mưa nào?"* Hồi Tưởng*(Vì đây là Hà đang nhớ lại sự việc Hà đã chứng kiến nên trong đoạn này Khánh sẽ dùng ngôi thứ nhất xưng Tôi.
Tôi ở đây là nhỏ Hoa Thu Hà á nha nha nha nhaa:v)Năm 2018...TÙNG TÙNG TÙNG!Tiếng trống trường vang lên ồn ã, báo hiệu cho sự kết thúc của một ngày học đầy căng thẳng.
Tôi cùng tất cả học sinh đứng bật dậy gập người chào cô rồi nhanh chóng mang cặp sách đi nhanh xuống lầu.
Hôm nay tôi có buổi đi xem hòa nhạc với người chị họ, nhưng trớ trêu thay nay lại đến phiên tôi trực nhật lớp trước khi ra về.
Má ơi, nếu mà lau bảng, rồi thu gom cái mớ giấy tờ hỗn loạn xung quanh lớp học nữa thì trễ mất!Nhưng may mắn thay, Ngọc Anh đã hiểu cho nỗi khổ của tôi.
Nó chịu ở lại thay tôi trực nhật lớp học, điều đó khiến tôi cảm kích vô cùng.
So với hội bạn được gọi là "thân" kia thì quả thực Ngọc Anh tuyệt vời hơn chúng nó gấp vạn lần.
Dù nó chỉ mới chuyển vào cách đây 2 tuần, và tôi cũng chỉ mới quen được nó trong một lần hai đứa ăn cơm chung ở căn tin.
Nhưng mà, tôi thương nó nhiều lắm.Tôi có thể dễ dàng trải lòng tâm sự với nó mọi điều mà trước đây tôi luôn nghĩ rằng sẽ chẳng có ai chịu ngồi hàng giờ liền chỉ để lắng nghe những suy nghĩ xàm xí mà tôi bộc bạch, thổ lộ."Vậy tao đi trước nha sắp trễ giờ rồi, cảm ơn mày nhiều lắm nha baby!"- Tôi cười tít cả mắt ôm chầm lấy nó."Có gì đâu! Nhớ đãi tao một chầu kem là được!"- Ngọc Anh cười xòa, đáp.Sau đó, tôi nhanh chóng chạy như bay xuống lầu.ÀOOO"Trời ơi mưa!!"Một tiếng ào dội xuống xối xả khiến tôi giật nảy mình.
Chết rồi, nếu mưa lớn như vậy thì tôi sẽ trễ mất.
Tôi luồn tay vào cặp lục lọi một hồi thì mới nhớ ra cây dù của tôi vẫn còn treo trên móc cạnh ngăn bàn trong lớp học.
Thế là, tôi lại hối hả chạy ngược lên phòng học."Sao bạn còn chưa về nữa?""À mình muốn giúp Ngọc Anh một tay á mà.
Chứ một mình bạn dọn thì biết chừng nào xong."Ngoài cái giọng thanh thanh, dịu dịu của Ngọc Anh ra thì vẫn còn một giọng nói trầm ấm cất lên khiến tôi có chút hiếu kỳ.
Tôi bèn đứng nép sang cánh cửa, ghé mắt nhìn vào bên trong lớp học để nhìn xem đó là ai.
Tôi ngạc nhiên khi thấy một cậu con trai với mái tóc vuốt ngược, người khoác một chiếc áo khoác blazer sọc ca rô đang đứng trên bục cặm cụi lau bảng, đó không ai khác chính là...Gia Kiệt!?Lúc bấy giờ, một cảm giác khó hiểu bao trùm lấy tâm trí tôi.
Tại sao Gia Kiệt chịu ở lại phụ Ngọc Anh dọn vệ sinh chứ? Bởi lẽ ngày thường, tôi để ý thấy nó và Ngọc Anh cũng chẳng tương tác với nhau quá nhiều trên lớp.
Thú thật, trong nhóm bạn giả tạo của tôi thì chỉ có tôi và Kiệt là "một mình một cõi", chỉ chơimột mình chứ không hề quá thân thiết với ai khác trong nhóm.
Có lẽ so với 8 đứa còn lại, thì Gia Kiệt là người bạn duy nhất mà tôi đánh giá là an toàn.
Dù từ khi chơi chung đến giờ, tôi với Kiệt cũng không chuyện trò qua lại quá nhiều.
Nhưng qua những điệu bộ, cử chỉ và lời nói của Kiệt mà tôi tinh mắt để ý được, thì tôi thật sự cảm nhận được Kiệt không phải là dạng giả tạo, sân si và hùa theo đám đông như những đứa khác.Không hiểu sao ngay lúc này, bản tính tò mò nhiều chuyện trong tôi lại nổi dậy một cách bất thường.
Tôi vẫn tiếp tục phóng tầm mắt của mình qua kẽ hở của khe cửa, quan sát theo dõi toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Ngọc Anh và Kiệt."Ngọc Anh đừng để ý lời của mấy đứa trong lớp nhé! Tụi nó bản tính sân si, thích gây hấn như vậy đấy.
Bạn cứ giả mù giả điếc, cố gắng tập trung việc học thôi."- Kiệt vừa cặm cụi lau bảng vừa nói.Ngọc Anh đang đứng bên dưới, cúi người nhặt nhạnh từng mảnh giấy vụn trong các góc bàn, bèn nở nụ cười tươi tắn đáp:"Mình biết rồi, mình sẽ không để ý mấy lời đó đâu.""À mà..."- Ngọc Anh ngập ngừng đôi chút rồi cất tiếng hỏi."Mình thấy bạn với Thu Hà dường như không thân thiết với nhóm lắm nhỉ?"Kiệt gãi đầu chốc lát rồi đáp:"Ừ đúng rồi.
Tụi mình nói là một nhóm vậy thôi chứ toàn chơi tách lẻ.
Mình với Hà dù không thân thiết nhưng có một điểm chung là tính cách khá độc lập, khép kín.
Vả lại tính mình cũng chẳng thích sân si, hùa theo tụi nó để nói xấu, mỉa mai người khác nên mình chọn cách chơi một mình cho khỏe thân!"Ngọc Anh ồ lên một tiếng rồi lại tiếp tục thu dọn giấy vụn.
Tôi để ý thấy Kiệt tay vẫn cứ lau bảng, nhưng mặt thì có vẻ bối rối lắm.
Dường như Kiệt đang cố tìm ra đề tài để có thể tiếp tục trò chuyện với Ngọc Anh.
Im lặng một lúc thì Kiệt cũng lên tiếng hỏi:"Ngọc Anh nè?""Hả?""Bạn...ờ thì...ước mơ của bạn là gì nhỉ?""À ừm...!mình thích ca hát lắm, mình muốn trở thành một ca sĩ nổi tiếng trong tương lai á!""Wow, ước mơ hay đấy! Vậy...khi nào Ngọc Anh muốn, Kiệt sẽ giúp Ngọc Anh được nhiều người biết đến hơn nhé? Như vậy thì con đường trở thành một ca sĩ của bạn sẽ thuận lợi và sớm đạt được thành công hơn!""Kiệt giúp Ngọc Anh bằng cách gì á?"- Ngọc Anh tròn xoe mắt nhìn Kiệt.Tôi thấy mặt Kiệt dần đỏ ửng lên, trời đang mưa tầm tã mà trán cậu ta cứ lấm tấm mồ hôi, trông thật kỳ lạ.
Kiệt đứng trân ra đó, nhìn chằm chằm vào ánh mắt long lanh của Ngọc Anh, rồi bất chợt Kiệt lãng tránh ánh nhìn sang chỗ khác, miệng lắp bắp đáp:"Đúng...đúng rồi! Cái này mình chỉ nói với Ngọc Anh thôi nhé! Nhà mình đang trong quá trình chuẩn bị thành lập 1 trang trên Facebook chuyên đăng những tin tức sốt dẻo của giới nghệ sĩ, hay những tin giật gân trong cuộc sống hàng ngày.""Trời, nghe thích thế! Mà trang ấy tên là gì thế Kiệt?""Hóng Hớt Tin Tức á!"Mắt Ngọc Anh sáng lên, tôi cảm nhận được có một niềm vui khó tả đang trào trực trong ánh mắt ấy."Được Kiệt tận tình giúp đỡ như vậy thì còn gì bằng! Ngọc Anh cảm ơn Kiệt nhiều lắm nha!""Không có gì đâu, Ngọc Anh vui là được rồi!"- Kiệt cười tít mắt.Sao tôi thấy lạ quá! Từng câu từng chữ mà Kiệt nói ra với Ngọc Anh tựa như ẩn chứa một sự quan tâm ấm áp đầy ngọt ngào.
Đặc biệt, tôi để ý thấy Kiệt cứ loay hoay, khuôn mặt đỏ bừng lên như quả cà chua, trông vừa lạ mà vừa tức cười thế nào ý!Ơ! Trời tạnh mưa mất rồi.
Tôi đưa mắt nhìn vào lớp học, thấy Ngọc Anh và Kiệt đã gần như dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.
Tôi biết hai người sắp ra về nên tôi cũng mặc kệ cây dù, lén chuồn ra khỏi trường thật nhanh để không bị phát hiện.***"Mày...thì ra mày đã nghe hết tất cả cuộc trò chuyện giữa tao và Ngọc Anh??"Kiệt há hốc mồm kinh ngạc, cậu không ngờ ngày hôm ấy Hà lại quay trở lại phòng học để lấy đồ và vô tình nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện thân mật giữa cậu và Ngọc Anh.Hà khẽ đưa tay vuốt mái tóc, rồi mỉm cười đáp:"Phải! Lúc ở bệnh viện, khi tao nhớ ra toàn bộ câu chuyện ngày mưa hôm ấy thì tao đã liên kết lại với hai vụ phốt của Thư-Duy và Toàn.
Cộng thêm hôm ở trên sân thượng, hung thủ đã gửi hình ảnh tin nhắn giữa tài khoản con Dương và Hóng Hớt Tin Tức cũng như giữa tài khoản con Thảo và trang Hóng Hớt ấy, thì tao đã chắc chắn 90% mày là kẻ tạo ra trò chơi, đứng sau tất cả mọi chuyện! Trang Hóng Hớt thuộc quyền quản lý của mày, nên mọi tin nhắn cá nhân giữa trang ấy và những người khác mày đều có thể nắm trong lòng bàn tay! Tao nói đúng chứ?"Không để Kiệt giải thích, Hà tiếp tục nói lên những suy luận của mình:"Tiếp theo là về cây bút lông vũ màu nâu của mày.
Cái cây bút đó ai cũng chê sến sẩm, lỗi thời, nhưng chỉ riêng tao là thấy đẹp.
Do thích quá nên tao đã chụp hình lại để về ngắm.
Mày nhớ chứ?""N...Nhớ...""Cũng trong hôm ở bệnh viện.
Khi hay tin tao ngất xỉu phải nhập viện thì ba mẹ đã đến thăm tao.
Rồi sau đó đến chú 3, một người họ hàng bên nội cũng ghé sang thăm.
Điện thoại của tao chắc do lúc ở nhà con Thư tao ngã xuống nên nó va đập mạnh xuống nền đất, thành ra bị nứt màn hình đôi chút và còn bị lag nữa chứ.
Trùng hợp thay, chú 3 tao lại là kĩ thuật viên sửa chữa điện thoại nên tao liền đưa máy cho chú xem.
Chú hí hoáy một lúc thì cũng thành công sửa được điện thoại cho tao.
Chú bèn vào thử thư viện ảnh để lướt xem điện thoại có mượt trở lại hay chưa thì bất chợt mặt chú co rúm lại vì kinh ngạc.
Tao hỏi thì chú bèn mở tấm ảnh tao chụp cây bút lông vũ của mày cho tao xem.
Chú nói tháng trước chú có ghé thăm nhà của một anh bạn dân khảo cổ ở tận Đà Nẵng.
Anh ấy là dân sưu tầm cổ vật lâu năm, có cả một căn phòng chứa đầy những món đồ quý hiếm đắt tiền.
Sát góc cuối phòng anh ta có một chiếc hộp trong suốt với tấm đệm lót màu đỏ trông hoa lệ lắm, bên trong là chính xác là chiếc bút màu nâu mà mày sỡ hữu đó Kiệt!...Chú tao thích thú quá nên đã hỏi anh ấy về lai lịch và xuất xứ của chiếc bút lông này thì được biết rằng nó là cổ vật quý hiếm dành cho vua chúa hay quan lại quý tộc thời nhà Thanh của Trung Quốc sử dụng.
Cả thế giới hiện nay chỉ mới tìm ra được 5 chiếc bút còn sót lại.
Nó trở thành một trong những món đồ quý hiếm được trưng bày trong các buổi triển lãm cũng như được tổ chức đấu giá hàng năm trong các phiên đấu giá của những tay săn cổ vật.
Với giá trị lên đến hàng tỉ đồng một cây cũng như phải trải qua biết bao quá trình pháp lý nhập nhằng phức tạp thì quả thực để sở hữu được chiếc bút này phải là một người không hề tầm thường chút nào!"Hà ghé sát vào tai Kiệt, thì thầm:"Những tư liệu và hình ảnh, lai lịch về chiếc bút ấy hầu như xuất hiện rất ít trên Google.
Ngoài những tay săn cổ vật kì cựu và những nhà khảo cổ lâu năm ra thì dường như chả ai biết gì về cây bút lông quyến rũ này.
Mày nghĩ tao và tất cả mọi người đều ngu muội nên đã sơ suất thản nhiên để tao chụp được tấm ảnh này.
Nhưng mày không ngờ chính tấm ảnh này có một ngày nó lại trở thành bằng chứng kết tội mày là hung thủ giết người, đúng chứ?""Mà đặc biệt là..."- Hà tiếp tục nói."Vụ cả nhóm hùn tiền lại đưa cho Dương để nó đi mua phốt của Thảo từ tay bé Ly.
Mày đã mạnh tay chi hẳn 40 triệu đưa cho Dương mà không chút lưỡng lự gì.
Hành động đó lại càng khiến tao chắc chắn hơn mày chính là kẻ đứng sau tất cả mọi việc này!"Đôi chân của Kiệt dường như không thể đứng vững được nữa, cậu ngã khuỵu xuống nền đất, ấp úng:"Tao...tao..""Dù ngay trong những ngày ở bệnh viện, tao đã gần như chắc chắn về việc mày chính là hung thủ giết người và cũng là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện.
Nhưng khi nghe Dương kể lại việc mày và nó bị một tên sát nhân tấn công và suýt chết thì tao đã bị khựng lại vì rối rắm.
Nhưng theo như suy nghĩ của tao, thì phải chăng vụ tấn công ấy cũng do một tay mày dàn dựng? Rõ ràng chỉ cần tên sát nhân xuất hiện tấn công mày và Dương, và sự việc này được Dương kể lại cho nhóm, thì chắc chắn tất cả mọi người dù có nghi ngờ nhau thì cũng sẽ loại trừ mày ra khỏi vòng nghi vấn, đúng chứ?""Phải..."- Kiệt ậm ừ chốc lát rồi nói"Tao đã thuê sát thủ chuyên nghiệp, phối hợp với hắn diễn một màn kịch hay để khiến tụi bây loại trừ tao ra khỏi vòng nghi vấn...vụ Dương suýt bị kẻ sát nhân tấn công lúc đi gọi chú Nghiệp bảo vệ cũng là do tao dàn dựng để đánh lạc hướng tất cả mọi người..."Hà thở hắt ra một hơi rồi nói bằng một giọng lạnh lùng:"Qua cử chỉ, ánh mắt và lời nói của mày dành cho Ngọc Anh ngày hôm đó, cùng đoạn clip nóng của Ngọc Anh được đăng tải trong group Công Khai Bí Mật thì tao chắc chắn rằng mày đã yêu thầm Ngọc Anh từ rất lâu, cũng như mày tạo ra trò chơi này để trả thù cho cái chết đau thương của Ngọc Anh năm xưa, đúng không?""ĐÚNG!"- Kiệt hét lên, giọng lạc đi vì chua xót.Mắt Kiệt đã nhòe đi từ bao giờ.
Mỗi lời nói của Hà thốt ra tựa như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của Kiệt.
Mỗi khi nhắc đến cái tên Ngọc Anh, thì trong lòng Kiệt lại gợn lên những đợt sóng đau thương đến xé nát cõi lòng..."Tao thật sự rất yêu, rất yêu Ngọc Anh.
Tao và cô ấy đã có một mối lương duyên với nhau từ thuở nhỏ...""Lương duyên?"- Hà trố mắt hỏi."8 năm về trước, khi ấy tao chỉ mới là một cậu bé vừa tròn 10 tuổi.
Tao mê xe đồ chơi lắm nên thường được ba mẹ dẫn ra đầu đường chơi.
Tao còn nhớ rất rõ hôm ấy là một buổi chiều, lúc đó ba mẹ tao đang đứng chào hỏi với cô hàng xóm, còn tao thì cứ mãi mê điều khiển chiếc xe đồ chơi nhỏ bé chạy rong ruổi xung quanh.
Do tao bất cẩn quá nên điều khiển chiếc xe ra giữa lộ.
Lúc đó tao hoảng lắm, vội gạt cần số liên tục để nó quay trở về, nhưng xui thay lúc đó cần số tự nhiên lại bị hỏng.
Thấy chiếc container đang chạy về hướng chiếc xe đồ chơi, tao hoảng quá nên liền chạy như bay ra giữa lộ để nhặt nó về.
Khi tao đứng dậy thì đã thấy chiếc container sắp lao về phía tao.
Tao chỉ kịp hétlên thất thanh rồi bỗng có một lực rất mạnh từ đằng sau đẩy mạnh tao sang bên kia đường...""Rồi...rồi sao nữa??"- Hà toát hết mồ hôi, chăm chú lắng nghe lời kể của Kiệt."Tao nằm sóng xoài ra đất, tay không ngừng xoa xoa lấy chân vì đau.
Tình huống quá bất ngờ khiến ba mẹ tao phát hoảng lên, vội chạy sang bên kia đường đỡ tao đứng dậy.
Khi tao đã ổn định lại tinh thần thì mới biết tao được cứu bởi một cô bé tóc đen đang đứng cạnh bên nhìn tao với vẻ mặt đầy lo lắng.
Vì cứu tao mà cả người cô bé trầy xước hết chân tay, trông tội nghiệp lắm.
Dù tao vẫn còn bé, nhưng ở độ tuổi khi ấy cũng đủ để tao nhận thức được cô bé ấy đã cứu mình thoát nạn.
Tao muốn cảm ơn cô bé ấy, nhưng trong người lúc này lại không có gì.
Chợt nhớ ra miếng ngọc bội tao được ông bà ngoại tặng cho vào dịp Tết năm ngoái, nên tao đã lấy ra dúi vào tay cô bé...""Cô bé ấy...chính là Ngọc Anh?"- Hà nuốt nước bọt.Ánh mắt Kiệt bỗng nhiên dịu đi đôi chút, sự phẫn nộ tột cùng khi nãy phút chốc gần như tan biến hết khi cậu nghĩ về những giây phút ngọt ngào với Ngọc Anh..."Phải!..."- Kiệt ngập ngừng"Ba mẹ tao cảm kích Ngọc Anh lắm! Hỏi ra mới biết, gia đình Ngọc Anh mới chuyển về khu phố tao sống được hơn 1 tuần rồi.
Sau ngày hôm ấy, tao và Ngọc Anh đã rất thân thiết với nhau.
Gần như tao đã bỏ qua mấy cuộc hẹn đua xe điều khiển với lũ nhóc hàng xóm để đi chơi cùng với Ngọc Anh.
Tụi tao đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ với nhau.
Thế nhưng...""Sao...sao vậy mày?"- Hà sốt ruột.Giọng Kiệt trầm đi hẳn:"Một ngày kia, khi tao qua nhà Ngọc Anh chơi thì thấy nhà đóng cửa.
Tao kêu mãi kêu mãi mà vẫn không thấy cô ấy xuất hiện.
Ba mẹ tao bảo rằng do ông nội của Ngọc Anh ở dưới quê bị bệnh nặng không ai chăm sóc, nên cả gia đình phải chuyển đi gấp.
Do sự việc diễn ra quá bất ngờ nên cả gia đình tao cũng không thể xin số điện thoại của ba mẹ Ngọc Anh trước khi họ đi mất.
Kể từ ngày hôm đó, tao và Ngọc Anh cũng không còn có thể liên lạc với nhau được nữa...Dần dần tháng năm ròng rã trôi qua, tao đã trưởng thành hơn rất nhiều, sẵn sàng bước chân vào cấp 3 với biết bao ước mơ, hoài bão.
Giữa học kỳ năm lớp 10, cô chủ nhiệm của tụi mình thông báo rằng có một bạn học sinh chuyển vào.
Cô bạn với mái tóc dài thườn thượt cùng đôi mắt to tròn thanh khiết khiến trái tim tao rung động ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Nhưng lúc ấy, tao vẫn chưa hề nhận ra điều gì.
Mãi đến khi tao tình cờ thấy được miếng ngọc bội tròn với gam màu trắng tinh khôi đang nằm trong hộp bút của cô bạn thì tao mới nhận ra người con gái ấy không ai khác chính là Ngọc Anh!""Ê khoan! Nhỡ đâu đó chỉ là sự trùng hợp thì sao mày? Vì trên đời này có hàng nghìn miếng ngọc bội màu trắng chứ đâu phải chỉ có mỗi miếng của mày?"- Hà thắc mắcKiệt khẽ lắc đầu, đáp:"Không! Miếng ngọc bội tao tặng Ngọc Anh cũng là một trong những món đồ quý hiếm mang nhiều giá trị nghệ thuật mà ông bà ngoại tao đã sưu tầm được.
Miếng ngọc có khắc hình đóa sen rất tinh xảo ở giữa.
Thêm nữa khi tao tặng nó cho Ngọc Anh, thì miếng ngọc đã nứt đôi chỗ vì bị va đập mạnh xuống nền đất, nên khi nhìn thấy miếng ngọc bội hoa sen hằn rõ một vài chỗ nứt trong hộp bút thì tao liền nhận ra ngay đó chính là cô bé năm xưa đã cứu mình!"Hà lặng người đi trên chiếc ghế đệm.
Cô thật sự không ngờ giữa Ngọc Anh và Kiệt đã có một mối lương duyên sâu sắc đến như vậy..."Vậy...Ngọc Anh có nhận ra mày không?"- Hà cất tiếng hỏi"Không...cô ấy không nhận ra, và tao cũng không đủ dũng khí để nói cho cô ấy biết...Những phút giây ở bên cạnh Ngọc Anh quả thực là ký ức tươi đẹp nhấttrong cuộc đời của tao.
Tao đã đem lòng yêu Ngọc Anh từ bao giờ.
Tao chợt nhận ra, chỉ khi ở bên cạnh Ngọc Anh, tao mới thực sự cảm thấy thoải mái, tràn đầy năng lượng.
Nhưng đáng thương thay, Ngọc Anh lại bị lũ bạn khốn nạn trong nhóm tụi mình ganh ghét nên bêu rếu, lan truyền tin đồn xấu xa về em ấy cho cả trường nghe.
Từ một nữ sinh được mọi người yêu mến, Ngọc Anh dần bị mọi người quay lưng, xa lánh.
Với tính tình lạc quan của mình thì cô ấy vẫn có thể vượt lên những tin đồn xấu xa kia để có thể tiếp tục cuộc sống của mình.
Nhưng tao không ngờ, ba thằng súc sinh Khải Đạt, Triều An và Cao Phúc đã chuốc say Ngọc Anh trong buổi tiệc đêm Halloween rồi làm nhục cô ấy, thậm chí còn quay clip lại để kỉ niệm..."- Kiệt đấm tay xuống nền đất, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau như bộc lộ một sự căm phẫn đến tột cùng."Khi đoạn clip đó được tung lên mạng thì tất cả học sinh trong trường cùng dư luận độc mồm độc miệng đã chỉa hết mũi dùi về phía Ngọc Anh.
Họ đả kích cô ấy bằng những lời bẩn thỉu, thậm chí còn vẽ bậy lên sổ sách, bàn ghế của cô ấy...Đặc biệt bà cô Vy chủ nhiệm cùng tên hiệu trưởng chó đẻ kia đã một tay phủi sạch hết trách nhiệm, gây áp lực lên gia đình Ngọc Anh, bắt gia đình cô phải chuyển trường trong thời gian nhanh nhất! Khi hay tin Ngọc Anh chuyển trường, tao đã thấy có điềm chẳng lành.
Tao bèn nhắn tin, rồi gọi điện cho Ngọc Anh liên tục nhưng cô ấy không hề bắt máy.
Tao đã phải xin nghỉ học vài ngày để tranh thủ dò hỏi, tìm đến nhà Ngọc Anh.
Theo sự chỉ dẫn của những người dân, tao dần rảo bước vào con hẻm khúc khuỷu.Cuối cùng sau một hồi miệt mài tìm kiếm thì tao đã đến được nhà của Ngọc Anh.
Thế nhưng, hình ảnh đập vào mắt tao lại chính là một cảnh tượng đãám ảnh dai dẳng trong tâm trí tao suốt mấy năm qua: bên trên chiếc bàn thờ là di ảnh của Ngọc Anh với đôi mắt tròn xoe, đang hướng ánh nhìn về phía tao.
Vẫn là ánh nhìn trìu mến thuở nào, thế nhưng giờ đây cô ấy đã không còn trên cõi đời này nữa...""Mày đừng nói nữa!!"- Hà ôm mặt khóc nức nở.
Nỗi đau xót khi mất đi người bạn thân duy nhất của mình đã khiến Hà không thể kìm nén được cảm xúc nữa rồi...Kiệt nấc lên từng cơn, ngập ngừng nói tiếp:"Tao đã nhìn thấy mày đang ôm chầm lấy mẹ của Ngọc Anh mà òa khóc nức nở.
Lúc ấy tao đã hiểu rằng mày thật sự tốt với Ngọc Anh.
Mày cũng như tao, cũng vì bị tất cả mọi người hăm dọa, ép buộc nên mới share clip nóng của Ngọc Anh rồi giả vờ tránh xa cô ấy...!Kể từ ngày đó, hình ảnh Ngọc Anh cứ xuất hiện trong giấc mơ của tao.
Cuộc sống của tao như tối sầm lại vì mất cô ấy.
Giá như, giá như lúc ấy tao không hèn nhát, cố gắng đứng lên để bảo vệ Ngọc Anh thì có lẽ cô ấy đã không rơi vào bước đường cùng đến mức phải tự sát như vậy...""Cuối cùng, tao đã quyết định lập kế hoạch trả thù từng đứa trong nhóm mình.
Tao phải tìm cho ra kẻ nào đã tung đoạn clip rác rưởi ấy lên mạng, khiến Ngọc Anh bị đẩy vào bước đường tuyệt lộ đầy tang thương đau khổ đến như vậy!!"Hà cúi gầm mặt.
Từng câu từng chữ của Kiệt như chạm vào tận đáy nỗi đau trong tâm hồn của cô.
Là một người bạn thân, hơn ai hết Hà luôn muốn bảo vệ người bạn của mình hết lòng.
Thế nhưng, trong hoàn cảnh éo le đó, cô chỉ đành bất lực.
Hà chỉ có thể lén lút nhắn những dòng tin an ủi gửi cho Ngọc Anh với hi vọng cô sẽ có để sức mạnh để vượt qua.
Đáng tiếc, Ngọc Anh vẫn không thể chịu được sự đả kích kinh hoàng của miệng lưỡi thế gian, đành chọn cái chết để có thể giải thoát cho chính bản thân mình...Hà từ từ đứng dậy, đôi mắt vẫn ướt đẫm.
Cô nói trong nước mắt:"Chính vì thương Ngọc Anh, nên khi biết mày là hung thủ thì tao vẫn không hề tố cáo mày cho cả nhóm biết.
Vì hơn ai hết chính bản thân tao cũng rất muốn xẻo thịt lột da từng đứa một trong số tụi nó để trả thù cho người bạn đáng thương của mình..."Hà lau nhẹ những giọt nước mắt đang lăn dài trên má:"Khi tao nhìn thấy đoạn clip nóng của Ngọc Anh trong group, thì cuối cùng tao cũng biết được câu hỏi mà mày khắc khoải suốt mấy năm qua là gì rồi! Tao nghĩ chắc chắn chỉ có một mình tao biết được đáp án chính xác nhất cho câu hỏi của mày mà thôi...""Mày...mày thật sự biết ai là người đăng clip sao??"- Kiệt hỏi dồnHà khẽ gật đầu, đáp:"Phải! Tao thật sự biết được ai chính là kẻ tung clip nóng của Ngọc Anh lên Facebook khiến nó phải tự vẫn! Đó là lý do vì sao mà tao đã giả vờ bệnh để ở lại đây chuẩn bị mọi thứ để giải đáp cho câu hỏi của mày.
Ban đầu Dương nó muốn ở lại để săn sóc tao, nhưng có nó ở bên thì tao sẽ không thể chuẩn bị mọi thứ được nên tao phải kêu nó đi theo để theo dõi mày.
Khi mọi việc đã đâu vào đấy, tao bèn nhắn tin lừa Thùy Dương về đây trước, sau đó là nhắn kêu mày về để tụi mình có thể dễ dàng xử lý nó cho êm chuyện.
Bởi lẽ, lúc mày ra tay với Duy thì nó đã chứng kiến được rồi!""Mày đừng nói dông dài nữa, mau cho tao biết đứa nào đã đăng clip của Ngọc Anh lên mạng đi!!"- Kiệt như mất hết sự bình tĩnh mà quát lên."Mày thật sự muốn biết chứ?"- Giọng Hà đanh lại"Mày nói gì vậy? Đương nhiên là tao muốn biết rồi! Đó là lý do mà tao đã đổ biết bao nhiêu tiền bạc và công sức để kiếm tìm lời giải trong suốt mấy năm qua, để có thể đòi lại công đạo cho Ngọc Anh đó!"- Kiệt nói bằng một giọng chắc nịch."Được rồi, nếu mày đã muốn biết thì tao cũng không dài dòng nữa..."....