Hà giơ cánh tay chỉ về hướng tấm rèm đỏ sau lưng của Kiệt."Câu trả lời mà mày cần, nằm ở sau tấm rèm đó!"Theo hướng chỉ tay của Hà, Gia Kiệt từ từ xoay đầu lại nhìn.
Trước mắt cậu là một tấm rèm màu đỏ thẫm đang phủ kín cả một bức tường to lớn.
Dường như, ẩn sau tấm rèm ấy là một thứ gì đó mà Kiệt chẳng thể nào nhìn thấy được nếu không giở tấm rèm ấy lên."Mày...mày không đùa tao chứ?"- Kiệt tỏ vẻ nghi hoặc"Mày không tin thì cứ đi tới rồi giở tấm rèm lên thì sẽ hiểu..."-Dù có chút hoài nghi, thế nhưng Kiệt vẫn rảo bước về phía tấm rèm đỏ thẫm ấy.
Mỗi bước chân của Kiệt như hằn sâu ngàn vạn nỗi sầu chất chứa suốt mấy năm qua.
Từ khi Ngọc Anh ra đi, thế giới của Kiệt như sụp đổ hoàn toàn.
Cái cảm giác này, ắt hẳn Kiệt cũng không quá lạ lẫm.
Bởi lẽ trước khi Ngọc Anh chuyển vào lớp, thì cuộc sống của Kiệt cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Cậu ít nói, cô đơn lắm.
Dù chơi chung trong nhóm, thế nhưng Kiệt chẳng thật sự thân thiết với ai cả.
Thế giới của Kiệt và bọn họ quá khác nhau.
Kiệt không thích sân si, không thích hùa theo lũ bạn để châm chọc, tẩy chay người khác.
Cậu lại càng không thích sống ảo hay khoe khoang những món hàng hiệu bóng loáng đắt tiền.
Cuộc sống của Kiệt cứ lững lờ trôi qua một cách vô nghĩa như vậy cho đến khi Ngọc Anh xuất hiện.
Ngọc Anh tựa như là một tia sáng hi vọng của cuộc đời Kiệt.
Cả hai người đã trải qua những khoảnh khắc tuy ngắn ngủi nhưng lại rất đỗi yên bình.
Từ dọn dẹp vệ sinh trong lớp cùng nhau, cho đến hẹn nhau đi ăn, đi dạo công viên một cách riêng tư, lãng mạn.
Đó cũng chính là lần đầu tiên Kiệt hiểu được cảm giác yêu thích một người là như thế nào.
Cậu yêu say đắm Ngọc Anh, thế nhưng lại chẳng dám bày tỏ với cô.
Những lời hăm dọa của lũ bạn cùng sự tẩy chay kinh tởm của cả ngôi trường dành cho Ngọc Anh đã khiến Kiệt như bị gông xiềng trói chặt...Cậu chỉ có thể âm thầm nhắn những mẩu tin an ủi cho Ngọc Anh với hi vọng cô sẽ có đủ sức mạnh để vượt qua biến cố đau khổ này.
Ấy vậy mà...Ngọc Anh đã không thể chống lại sức ép của dư luận.
Cái chết của Ngọc Anh đã dằn xé tâm can của Kiệt trong suốt những tháng năm qua, khiến cậu không có nổi một phút bình yên trong tâm trí.
Kiệt tức giận trước 3 tên súc sinh Khải Đạt, Triều An và Cao Phúc đã thay nhau hãm hiếp Ngọc Anh, nhưng cậu càng căm phẫn nghìn lần vạn lần kẻ đã đăng đoạn clip nóng đó lên Facebook, khiến Ngọc Anh bị dồn đến bước đường cùng, phải treo cổ tự vẫn để giải thoát cho bản thân mình.
Kiệt luôn cố gắng điều tra danh tính của kẻ tàn độc ấy, và khả năng cao nhất chỉ là trong số 9 người bạn trong nhóm của cậu.
Bởi lẽ, chúng chính là những người căm ghét Ngọc Anh nhất và luôn bêu rếu những tin đồn xấu xa về Ngọc Anh cũng như dẫn đầu trong phong trào tẩy chay Ngọc Anh của trường, nên chỉ có chúng là có nhiều động cơ nhất mà thôi!Đứng trước tấm rèm dài đỏ thẫm, cả người Kiệt bất giác run lên từng cơn ớn lạnh.
Liệu, phía sau tấm rèm có thật sự là câu trả lời mà Kiệt đã tìm kiếm bấy lâu nay hay không? Và ẩn sau tấm rèm bí ẩn ấy là thứ gì? Kiệt nghĩ nát óc mà không thể đoán ra được bất cứ điều gì...Kiệt hít một hơi thật sâu, đưa tay nắm chặt lấy chiếc rèm và giật một phát thật mạnh!XOẸT!"C...CÁ...CÁI GÌ??!"Tim của Kiệt như ngừng đập! Cậu chết điếng cả người khi thấy đằng sau tấm rèm ấy chính là một...TẤM GƯƠNG!Tấm gương trong suốt đang phản chiếu hình ảnh nhân dạng của một con người đang đứng trơ ra giữa căn phòng trống trải, đó không ai khác chính là Tống Gia Kiệt!Thời gian lúc này tựa như bị chững lại vô thời hạn! Tất cả mọi cảnh vật con người xung quanh phút chốc đều tan biến vào cõi u mê vô định nào đó.
Chỉ còn lại dáng hình Kiệt đang trừng mắt thảng thốt đối diện với chính bản thân của mình trong tấm gương cao lớn kia..."KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO! LÀM SAO TAO LẠI LÀ NGƯỜI ĐĂNG CLIP ĐÓ LÊN FACE ĐƯỢC CHỨ? MÀY CHƠI TAO ĐÚNG KHÔNG?? HẢ??"Kiệt không giữ được bình tĩnh nữa, cậu phát điên lên rồi ngay lập tức quay người lại lao nhanh về phía Hà.PẰNG!Hà giơ súng lên không trung bắn một phát, tiếng nổ của súng dường như đã khiến Kiệt thức tỉnh, cậu bất giác khựng người lại, thở hồng hộc."Mày đừng làm khùng làm điên nữa! Bình tĩnh lại đi!...Tao biết chắc chắn mày rất sốc khi nhìn thấy câu trả lời như vậy, nhưng thật sự chính mày là người đã đăng đoạn clip đó lên Facebook! Đó là sự thật không thể nào thay đổi được mày hiểu không??"- Hà gắt lênKiệt lắc đầu lia lịa, lắp bắp chối:"Không không không! Mày đang nối dối, rõ ràng mày đang nói dối! Tao yêu Ngọc Anh say đắm như nào mày biết rõ mà Hà? Làm sao, làm sao tao có thể là người tung đoạn clip đó lên Facebook được chứ? Không thể nào, không thể nào!!"Hà đan hai chặt hai bàn tay vào nhau, lòng cô dâng trào một nỗi trăn trở đến nghẹn ngào:"Đúng thật là mày không còn nhớ nhung gì đến sự việc hôm đó.
Được rồi, nếu mày đã muốn biết đến như vậy, thì tao cũng không thể giấu được nữa..."**(Hồi tưởng)**2 năm trước...Ngày hôm ấy là đúng ngay dịp lễ của trường nên tất cả học sinh sau khi được dự lễ xong thì được ra về mà không cần phải ở lại học.
Tất cả học sinh ùa ra như như đàn ong vỡ tổ.
Hiếm khi có ngày nghỉ như này, nên mọi người ai cũng hào hứng tụ tập lại để đi chơi, hò hẹn với nhau cho thỏa thích trước khi trở lại với guồng quay học tập căng thẳng.
Nhóm bạn của Kiệt cũng không ngoại lệ.
Bay nhảy khắp nơi suốt hàng tiếng đồng hồ, đến khi nhìn lại thì mới chợt nhận ra trời đã dần sụp tối.
Dù đã mệt lả người, thế nhưng tất cả mọi người trong nhóm đều vẫn muốn đi chơi tiếp.
Họ quyết định sẽ về nhà tắm rửa, chuẩn bị đồ ăn thức uống rồi kéo đến nhà Phúc để làm tiệc thịt nướng, ăn chơi thâu đêm cho đến tận sáng hôm sau mới nghỉ.9 giờ tối, cả nhóm dần tập trung lại nhà Cao Phúc.Thảo ngó nghiêng xung quanh thì không thấy Triều An đâu, bèn cất tiếng hỏi:"Ủa thằng An đâu rồi tụi mày? Sao nó chưa tới nữa?"Phúc bĩu môi:"Nó nhắn tao nói đi chơi cả ngày mệt quá, nó không còn sức quẩy nữa nên rút lui rồi!""Trời ạ! Nhìn nó đô con như vậy mà thể trạng còn yếu hơn cả tao, hahahaha!"- Thảo phá lên cười nắc nẻ.Nói chuyện phiếm được một lúc thì cả nhóm bắt đầu bày đồ ra nấu nướng.
Nhìn họ cười đùa vui vẻ như vậy, mấy ai có thể ngờ được rằng nhóm bạn này chỉ toàn là những kẻ giả tạo, hoàn toàn chẳng hề thân thiết như vỏ bọc bên ngoài của họ!Phút chốc, tất cả những món ăn đẹp mắt thịnh soạn đã được bày biện ra trước mắt, trông hấp dẫn vô cùng."1 2 3 DÔ!!""Tao vui quá tụi mày ơii! Hiếm khi mới có dịp nhóm mình tụ tập ăn chơi nhiều đến như vậy."- Phúc nốc cạn ly bia, nói."Cái thằng quỷ An này tự nhiên nghỉ ngang hông, làm mất hứng ghê á!"- Thảo cười trừ.Cả nhóm cứ luyên thuyên những câu chuyện trên trời dưới biển với nhau.
Từng lon bia cứ thế mà cạn dần.
Kiệt ngày thường tuy ít nói, thế nhưng khi uống bia vào thì cậu lại lảm nhảm liên tục đến nhức cả đầu."Tụi mày ăn đi, tao đi toilet cái!"Kiệt nói rồi lảo đảo đứng dậy, bước về phía sau nhà.
Gần cuối cầu thang nhà Phúc có một chiếc máy vi tính, kế bên là chiếc máy in.
Ba mẹ Phúc hay dùng nó để in ấn biên nhận, thủ tục tư liệu của khách hàng.
Trong không gian có hơi tối, ánh sáng từ màn hình vi tính phát ra như chiếm trọn sự chú ý của Kiệt, khiến cậu tò mò nhìn vào màn hình.
Kiệt nheo mắt, hỏi với ra phía phòng khách:"Ủa Phúc? An nó mới nhắn cho mày 1 đống link gì nè!"Nghe Kiệt hỏi, Phúc cười đáp, tay vẫn cặm cụi nướng thịt:"À, mấy clip đi chơi của tụi mình chứ gì.
Thằng An nó cắt ra thành 5-6 video rồi đăng hết lên kênh của nó, coi như là lưu giữ kỉ niệm á mà!"Kiệt có vẻ phấn khởi lắm, cậu ngồi vào ghế rồi đưa tay click vào link xem thử video."Nhưng mà sao tất cả các clip đi chơi mà An gửi nó toàn để chế độ "Không công khai" hết vậy?"- Kiệt tiếp tục hỏi, vẻ mặt nghệt đi khó hiểu.Thảo nhăn nhó kêu lên:"Trời ơi vậy mà mày cũng hỏi! Mày quên sáng giờ tụi mình đi chơi khắp nơi, trong đó có cả quán bar đồ nữa.
Đánh bài, nói tục chửi thề rồi có nói xấu mấy ông thầy bà cô trong trường.
Đã vậy tụi mình dự lễ xong là đi liền nên đứa nào đứa nấy đều mặc đồng phục của trường.
Mấy clip này mà đăng công khai chắc tụi mình bị túm cổ đuổi ra khỏi trường mất!""Ối giời ơi cái thằng này, xỉn xong lú luôn rồi hahahaha!"- Đạt cười phá lên."Cũng đúng ha..."- Kiệt gãi đầu."Mà nếu nó để chế độ "Không công khai" thì những ai có đường link của video mới xem được, không thì bó tay.
Dù An nó gửi link vào nhóm chat của nhóm mình, nhưng mà nhóm mình cũng hay nhắn vô mấy cái link bài tập, như vậy lúc kiếm lại mệt lắm.
Vậy thôi để tao mượn máy mày mấy đường link đăng qua facebook tao nhé, để mỗi lần muốn coi thì tiện hơn, khỏi phải nhắn tin cho mày xin từng cái link mắc công lắm!""Ừ vậy khỏe hơn.
Nhưng mà mày đăng link thì nhớ chỉnh chế độ "Riêng tư" nhé.
Dù Facebook mày ít bạn bè nhưng cũng phải hết sức cẩn thận đó!"- Toàn dặn dò."Mày say bét nhè rồi đó, coi chừng..."- Hà thấy Kiệt say mèm thì có chút lo lắng."Ê đừng thoát Facebook của tao ra nha.
Tao đang gửi tài liệu cho ông anh mà không hiểu sao nó load chậm quá.
Mày muốn thì vào Cốc Cốc rồi đăng nhập nick của mày á!"- Phúc nói"Tao hiểu rồi mà! Yên tâm đi!"- Kiệt phẩy phẩy taySau đó, Kiệt đường link mỗi video rồi dán qua bài đăng trên nick Facebook của mình.
Vì An đã gửi hết tất cả các link cho Phúc nên Kiệt chỉ cần thao tác một chút là xong.
Khi đã dán những đường link qua bài đăng của mình, Kiệt định chuẩn bị chỉnh bài viết về chế độ "Riêng tư" thì bất chợt bên Facebook của Phúc có tin nhắn được gửi tới."Lại là thằng An nhắn?!"Bản tính tò mò trỗi dậy, Kiệt liền mở Facebook của Phúc lên đọc thử tin nhắn mà An gửi."Còn đây là kỉ niệm sướng nhất của tụi mình này! Lâu lâu mở ra xem lại nhưng phải giữ cẩn thận nha mậy.Đừng để ai khác biết đấy! Link này tao đã gửi sau cùng để không thôi mày nhầm lẫn với mấy cái trên thì chết toi cả lũ."Kiệt khẽ đọc lên những dòng tin nhắn mà Triều An gửi cho Phúc.
Dưới dòng tin nhắn ấy, An còn gửi kèm một link."Ủa đường link này là...Mà gửi link thôi có cần dặn dò chi tiết vậy không trời?"- Kiệt lẩm bẩm thắc mắc"Mà thôi kệ, chắc cũng là clip đi chơi của nhóm thôi!"Kiệt không nghĩ ngợi quá nhiều, cậu chỉ nghĩ đơn giản đường link ấy cũng là những đoạn clip cả nhóm đi chơi với nhau mà thôi.
Kiệt thậm chí còn không buồn ấn vào đường link để kiểm tra thử xem nó có thật sự là clip cả nhóm đi chơi với nhau hay không.
Trong cơn ngà ngà say, Kiệt điều khiển con trỏ chuột một cách loạng choạng và click vào nút "Đăng" để đăng bài viết của mình lên...Xong xuôi, Kiệt rẽ vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn rồi trở lại phòng khách, tiếp tục cuộc vui với lũ bạn."Này Hà! Tao nói rồi đó, mày tốt nhất nên tránh xa con Ngọc Anh đó ra đi.
Bộ mày không thấy trong trường đang đồn ầm lên nó làm gái, cặp đại gia này kia hay sao?"- Thảo hất hàm nóiNghe xong, khuôn mặt Hà nhăn lại, hằn rõ sự khó chịu trước câu nói của Thảo.
Cô bèn đáp cho qua chuyện:"Ờ tao biết rồi..."Đạt đặt mạnh ly bia xuống bàn khiến cả nhóm giật mình."Biết rồi biết rồi! Tao toàn thấy mày nói chứ đã bao giờ mày thực hiện đâu? Chả hiểu con nhỏ đó có gì tốt lành mà mày cứ day vô hoài!"Không khí bỗng nhiên chùn xuống bởi câu quát tháo của Khải Đạt.
Dương ngồi cạnh thấy tình hình đang ngày một căng thẳng hơn, cô bèn lên tiếng:"Thôi thôi tự nhiên đang vui mà nói mấy chuyện này làm gì?!""Đúng...đúng rồi! Lâu lâu mới có dịp cả nhóm vui chơi thỏa thích như vậy.
Đừng làm tình hình căng thẳng thêm nữa.
Chuyển chủ đề khác đi tụi mày!"- Kiệt nhanh nhảu chêm lời.Dường như do đã say bí tỉ nên Phúc không thể kiểm soát được lời nói của mình.
Phúc nhoẻn miệng cười khúc khích, đáp:"Đúng rồi bỏ qua hết đi...nhưng mà phải công nhận là nó ngon kinh khủng hahahaha!""NGON? NGON GÌ VẬY ANH?"- Thư quay ngoắc sang nhìn Phúc, cáu lênPhúc chỉ chỉ tay tay về phía Thư, miệng vẫn không ngừng cười.
Giọng nói của Phúc như bị kéo dài ra vì say xỉn:"À thì...bữa anh dí thằng An, thằng Đạt đã ch..."Xoảng!!Tiếng ly thủy tinh bị vỡ vang lên khiến cả nhóm giật bắn mình hét lên."Trời ơi ly bia của tao vỡ rồi.
Xin lỗi làm tụi mày giật mình nha!"- Khải Đạt vội nói, chả hiểu sao mặt cậu ta lúc này đỏ ửng lên, trán lấm tấm rất nhiều mồ hôi."Làm tao hú hồn hà!"- Thảo cười xòaTừ lúc lũ bạn nhắc đến Ngọc Anh, thì tâm trạng của Hà đã khó chịu hẳn ra.
Một người bạn thân thiết của mình bị đem ra giễu cợt bàn tán như vậy thì làm sao Hà có thể vui vẻ cho được.
Nhưng có tức giận cỡ nào thì cô cũng chỉ có thể ậm ừ cho qua chuyện chứ không thể lên tiếng bênh vực được..."Tao đi vệ sinh tý nhé!"Hà nói rồi nhanh chóng đứng bật dậy, đi vào nhà vệ sinh mà chẳng buồn quan tâm đến những ánh mắt khó chịu của Thảo và lũ bạn đang chỉa về phía cô.Ngồi trong nhà vệ sinh chẳng có gì làm, Hà bèn lấy điện thoại ra lướt Facebook để giết thời gian.Vừa mở Facebook lên thì cô đã thấy bài viết lưu những đường link của Gia Kiệt vừa được đăng tải lên Facebook vào 5 phút trước.
Điều khiến Hà hoang mang là bài viết ấy đang được chỉnh ở chế độ "Bạn Bè"."Chết rồi sao nó lại để chế độ "Bạn Bè", lỡ đứa nào chơi xấu rồi tuồn mấy clip đó ra ngoài thì đời mình coi như xong quá."- Hà lo lắng.Ngay lúc này, tay của Hà bỗng vô tình ấn đại vào một đường link cuối cùng trong bài viết.
Đường link ấy dẫn cô đến một video trên kênh youtube của Triều An.
Sau 3-4 giây, thì những hình ảnh từ video ấy dần hiện ra một cách rõ nét.
Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt Hà.
Nó không đâm chém, không máu me nhưng lại ẩn chứa một sự kinh tởm đến tột độ mà có lẽ cả đời này Hà cũng sẽ không bao giờ quên được...Đập vào mắt Hà chính là khuôn mặt đang say mèm của Ngọc Anh.
Cả cơ thể của Ngọc Anh trần trụi phơi bày ra trước ống kính.
Không một mảnh vải che thân, không một sự giúp đỡ nào, cả thân hình cô đang bị ba con quỷ dữ thỏa sức làm nhục.
Chúng ma mãnh, khốn nạn đến nổi chỉ quay phần cơ thể của Ngọc Anh.
Còn những khuôn mặt của từng con quỷ dữ đó đều đã bị che lại một cách đầy kín đáo.
Tiếng cười thỏa mãn cùng tiếng thở hổn hển của chúng khiến Hà như ghê tởm đến buồn nôn.
Mặt Hà lúc này như bị trét ngàn lớp vôi, cô cứng hết cả họng, không thể thốt lên một thanh âm nào nữa."Ng...Ngọc Anh? Tại sao...tại sao lại như vậy??"Hà tái xanh mặt mày, tay run rẩy như không thể cầm vững được chiếc điện thoại trong tay nữa.
Hà căng mắt xem đi xem lại cô gái trong đoạn clip với một tia hi vọng lẻ loi rằng có lẽ cô chỉ đang nhìn lầm mà thôi.
Thế nhưng, cô gái trong đoạn clip ấy không ai khác vẫn chính là Võ Ngọc Anh- người bạn mà Hà yêu thương nhất đang rên rỉ lên từng cơn trong vô thức..."Rốt cục chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao...sao trong bài viết của thằng Kiệt lại có đường link này? Chẳng lẽ nó có liên quan đến vụ này hay sao??"Thế nhưng, suy nghĩ ấy của Hà nhanh chóng bị bác bỏ khi cô dần sực nhớ ra Kiệt đã sao chép tất cả những đường link này từ tin nhắn mà An gửi cho Phúc.Hà như đã ngờ ngợ ra điều gì đó, cô vội đi vệ sinh thật nhanh rồi tiến lại phía máy tính của Phúc.
Hà run run đưa mắt nhìn về phía phòng khách dò xét.
Thấy tất cả mọi người vẫn mải mê say sưa với bia rượu, Hà liền với tay cầm lấy con chuột, cô muốn xem đoạn tin nhắn giữa An và Phúc để thử điều tra xem có phát hiện được manh mối gì đáng ngờ không."May quá, Phúc nó chưa đăng xuất Facebook..."Cách vài giây, Hà lại quay sang nhìn ra phía phòng khách.
Cả người cô co rúm lại vì sợ bị Cao Phúc phát hiện.
Hà đưa mắt nhìn một dọc các đường link mà An gửi cho Phúc." Còn đây là kỉ niệm sướng nhất của tụi mình này!...!Đừng để ai biết đấy..."- Hà khẽ đọc lên dòng tin nhắn mà An gửi cho Phúc.Cảm nhận được sự kì lạ bất thường trong lời nhắn của An, Hà liền ấn thử vào đường link cuối cùng phía dưới tin nhắn.
Đúng như linh cảm từ trước của mình, đường link ấy chính xác là đoạn video Ngọc Anh bị làm nhục!!***.