Thấm thoát đã đến kì nghỉ hè, hôm nay là buổi học cuối cùng của học kỳ, cũng là buổi học kết thúc những năm tháng tiểu học của Tần Hiểu Tinh, cô ngồi ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, giữa một vòng vây những đứa trẻ tầm tuổi.
Dáng vẻ cô có phần điềm tĩnh,chững chạc, yên lặng thưởng thức lời khen của đám nhóc."Tinh Tinh, Cậu giỏi quá! Đứng nhất năm năm liền luôn đó !""Ngưỡng mộ thật đấy!""Nè, nghỉ hè này cậu có định đi đâu chơi không?""Chắc chắn là có chứ! Cậu ấy giỏi như vậy, sợ rằng nếu cậu ấy muốn thám hiểm vũ trụ thì ba mẹ cậu ấy cũng đồng ý thôi.
Phải không Tinh Tinh"Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô, mong đợi.Tần Hiểu Tinh mỉm cười, dù học giỏi thế nào thì đám nhóc này cũng vẫn là một lũ nhóc thích quan tâm đến những điều nhỏ nhặt thôi.
Nhưng không sao, cô rất thích tính cách này, nhẹ nhàng nói "Các cậu quá lời rồi" – Một câu trả lời áp dụng chuẩn công thức, phù hợp cho mọi tình huống.Nghe vậy, đám nhóc lại ồ lên lần nữa, cười nói ríu rít, luôn miệng kêu cô "khiêm tốn rồi, đúng là con nhà người ta của mẹ tớ".
Hửm? "Con nhà người ta" à, cũng ổn nhỉ.
Ở kiếp này, điều kiện sống của cô tốt hơn rất nhiều, toàn tâm toàn ý vào việc học hành, ban đầu chỉ là để cạnh tranh với những cô chiêu cậu ấm khác nhưng càng học, cô càng cảm thấy việc này thực ra cũng rất thú vị, thành tích cũng tốt hơn hẳn, cảm giác chiến thắng lúc nào cũng làm cô thích thú.Đột nhiên, Tần Hiểu Tinh quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt không mấy thân thiện của Hà Thiển Thiển, cô nhóc đứng thứ hai toàn khối.
Có vẻ cô nhóc không thích lắm cảm giác bị cô đè bẹp nhỉ.
Đừng nới trẻ con, người lớn chắc chắn cũng không thích bị thua cuộc.
Nhưng biết làm sao được, đó là nỗ lực của cô, nếu nói cô dựa vào kiến thức kiếp trước thì sai rồi, bởi chương trình học kiếp này hoàn toàn là một đẳng cấp khác, xung quanh cô còn vô số thiên tài nọ thiên tài kia, nhưng cô vượt qua được bọn họ, đấy là thực lực của cô.
Kệ thôi, thành tích của cô, thực lực của cô, nỗ lực của cô, kết quả này không hề làm cô thấy hổ thẹn.
Vậy nên sao cô phải quan tâm cảm nhận của người bị mình đánh bại?Có thể kiếp này cô thừa hưởng gen của cha mẹ mới nên chỉ số thông minh cũng tăng lên chăng? Ừm, có thể lắm chứ! Ha, ông trời ưu ái cô đấy, được thôi, cô phải chăm chỉ hơn để không phí hoài tư chất này mới được, nhất định phải để đám người kia nhìn rõ thế nào là "con nhà người ta".
Mang tâm thế kia cùng vào tiết học, Tần Hiểu Tinh bừng bừng khí thế, bỏ lại ánh mắt không thân thiện của Hà Thiển Thiển lại phía sau.-----Tan học, cô đứng tựa vào gốc cây trên vỉa hè, hai tay ôm chồng bài tập hè cao như anh trai cô, miệng lầm bầm.
Trời thì nóng, cặp sách thì nặng, chồng bài tập còn nặng hơn, chú tài xế lại bị tắc đường...Còn cái khổ nào hơn cái khổ này, cô vừa cảm ơn ông trời xong thì lại thế này.
Haizz, đúng là ông trời không cho ai tất cả mà..."Nhóc con, sao em đứng ở đây thế này?"Tần Hiểu Tinh quay đầu lại nhìn.
Ồ, là một anh trai nhỏ siêu, siêu, siêu đẹp trai luôn.
Nếu anh trai nhỏ siêu đẹp trai này đã hỏi thì cô tất nhiên không ngại trả lời rồi."Em đợi chú tài xế tới đón, chú ấy đang tắc đường"Nói xong, Tần Hiểu Tinh có chút hối hận, sao cô có thể dễ dàng nói ra thông tin cá nhân cho người không quen không biết gì hết vậy.
Chỉ tại cô lỡ u mê cái bản mặt đẹp trai này mà não chưa kịp phản ứng miệng đã chạy trước trả lời.
Cô trong lòng thầm khinh bỉ bản thân tám trăm lần."Nặng không? Sao em không bỏ xuống đất?""Em không thể đặt tinh hoa nhân loại dưới chân mình được." Thấy chưa, em là học sinh ngoan, đừng làm gì em.Cố Kiến Châu bật cười, không nghĩ cô nhóc sẽ trả lời thế này.
Anh vươn tay ra, ôm lấy chồng sách trên tay cô tiện thể đeo luôn chiếc cặp của cô lên vai mình.Tần Hiểu Tinh bị hành động này của anh dọa sợ, vội lùi lại theo phản xạ, hai tay ôm trước ngực.
Cố Kiến Châu cũng vì hành động này của cô làm bật cười lần nữa.
Anh nhướng mày, giọng ngả ngớn không đáng tin:"Yên tâm đi, nhóc à.
Anh không hứng thú với người chưa được m5 như em."Tần Hiểu Tinh xù lông, cảm giác lo lắng hoàn toàn bị câu "người chưa được m5 như em" thổi bay.
Người lạ này có phải có thù oán với cô không? Vừa gặp đã xát muối lên vết thương sâu nhất của cô.
Cô chĩa ánh mắt giận dữ chằm chằm quét lên người anh, đánh giá.
Ba giây sau, cô lại cảm thấy anh hoàn toàn có tư cách nói câu đó, người này rất cao, cô chỉ đứng đến hơn eo anh một chút, làm gì có tư cách ý kiến với chiều cao của anh.Cố Kiến Châu nhìn cô nhóc mới gặp này từ nãy đến giờ sắc mặt cứ liên tục thay đổi như một bộ biểu tượng cảm xúc, cảm thấy vô cùng thú vị.
Anh cười, mắt cong lên, hệt như vầng trăng khuyết, rất cuốn hút:"Nhóc à, em tên gì thế?""Tần Hiểu Tinh ạ.
Còn anh?""Cố Kiến Châu"Ừm, người đẹp, tên cũng đẹp.
Trước khi nhìn thấy anh, cô luôn cho rằng Tần Hạo Thiên đã là đẹp trai lắm rồi.
Nhưng khi nhìn thấy anh, Tần Hạo Thiên á, nhắc tới làm gì cho mất mặt..."Em có quan hệ gì với Tần Hạo Thiên thế?"Tần Hiểu Tinh giật mình, người mình đang nghĩ đến trong đầu lại bị đối phương nhắc đến, không giật mình sao được.
Nhưng tự nhiên nhắc đến Tần Hạo Thiên làm gì? Cô ngửi thấy có mùi nguy hiểm rồi đấy.
Quả nhiên sau đó..."Đó là một người bạn của anh.
Tại anh thấy em rất giống với cậu ấy.
Lúc mới đầu anh còn tưởng cậu ấy đội tóc giả cơ.
Nhìn kỹ mới thấy không phải, cậu ấy không đẹp bằng em, cũng cao hơn em nhiều."Đấy, cô biết ngay mà.
Lại công kích chiều cao tiếp, người nãy cũng thật là...!cô đột nhiên nhớ lại "cậu ấy không đẹp bằng em"...có mắt nhìn?Dù vậy, cô vẫn dứt khoát phủ nhận:"Không, em không quen ai như thế cả?"Cố Khiến Châu nhìn thái độ của cô, cười thành tiếng.
Tần Hiểu Tinh nhìn anh, khó hiểu.
Người này vì cái gì từ nãy tới giờ cười nhiều thế, bộ thấy cô thú vị lắm hả?Nhìn con ngươi thuần khiết của cô nhóc, anh không nỡ vạch trần, chỉ cười tươi "ừm" một tiếng."Có lẽ không quen thật."Chàng thiếu niên thật dịu dàng, cầm cặp giúp cô nhóc, lại ôm sách giúp cô, cúi người nhìn cô cười đầy thích thú.
Cô nhóc anh nhìn chỉ đứng đến eo anh, ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt hình như đang khó hiểu với chàng trai trước mắt.
Ánh nắng hạ nhàn nhạt, gió hạ cũng thế, lặng lẽ lướt qua hai người, tán cây phía trên theo đó là lao xao tạo nên một khung cảnh thơ mộng hệt truyện cổ tích.---HẾT---.