Nhóm Lê Nhật đến phòng của huấn luyện viên và nhận được hướng dẫn về giáo trình của đặc khu, ở đây việc huấn luyện được chia làm hai phần cơ bản là lý thuyết và thực chiến.
Riêng lý thuyết chia làm các bài học về sử dụng vũ khí nóng, vũ khí lạnh, võ thuật tay không, tâm lý học trong chiến tranh, tiềm hành ẩn nắp… Trong đó tâm lý chiến tranh là môn học đặc biệt hữu ích, vì dù sao đi nữa đây không phải huấn luyện quân lính bình thường, mỗi học viên ở đây đều là trong trăm ngàn người có một, năng lực chiến đấu xét về phương diện nào cũng là mạnh nhất trong nhân loại.
Thực chiến chỉ có hai phần là quyết đấu lôi đài và tác chiến tổ đội.
Đặc khu cho phép thách đấu lôi đài diễn ra mỗi ngày, khuyến khích các học viên cạnh tranh nhau, cược điểm số, là một hình thức kích thích ý chí chiến đấu.
Người đứng đầu bảng điểm lôi đài sẽ được thưởng 100 điểm mỗi tuần, trong khi hoàn thành các bài học lý thuyết chỉ được 5 điểm trên mỗi môn.
Nhóm Lê Nhật được hướng dẫn đến lớp học Tâm Lý Chiến Tranh, đó là một giảng đường to lớn hình xoắn ốc trũng xuống ở giữa, có một vị huấn luyện viên tóc bạc đang diễn giải.
Vị này phát hiện có học viên mới thì dừng lại nói bằng một giọng nghiêm nghị:
“Xem nào, hôm nay chúng ta có năm người mới.
Các em tự chọn chỗ ngồi đi.
Giờ lặp lại câu hỏi nào.
Vẫn giá cũ, 10 điểm cho người trả lời đúng.
Quan trọng nhất khi ra chiến trường là gì?”
Năm người Lê Nhật chọn lấy hàng ghế trên cùng ngồi xuống, lúc này hơn ngàn người bên dưới đồng loạt đưa tay xin trả lời, một bầu không khí cực kỳ tích cực.
Vị huấn luyện viên ngó một vòng gật đầu, nói to:
“Ưu tiên người mới nào.”
Điều này khiến cho toàn bộ học viên cùng nhìn về phía năm người Lê Nhật, vẻ ngơ ngác không khỏi hiện lên trên mặt mỗi người.
Nhưng rất nhanh Chúc Ly đã đứng dậy, ánh mắt tự tin trả lời:
“Quan trọng nhất khi ra chiến trường chính là lòng tin.”
“Ồ!!!” Cả ngàn học viên cùng ngạc nhiên trước câu trả lời của Chúc Ly, sau đó không ít người cười lên rõ to.
“Ngươi chiến đấu bằng niềm tin à?”
“Chọc cười chết người rồi, haha.”
“Thử chiến đấu với ta bằng niềm tin của ngươi xem.”
Làn sóng cười cợt không ngớt, đại đa số học viên ở đây đều là người có năng lực đặc biệt, bọn họ rất tự mãn với chính mình nên không hề e ngại điều gì, phỉ báng, cười nhạo người khác khiến họ cảm thấy mình như rất giỏi.
Không khí vì vậy sôi trào, nhưng Lê Nhật nhìn lại Chúc Ly không có vẻ gì là ngượng ngùng.
Vẫn với ánh mắt tự tin và vẻ mặt lạnh băng, thần thái chỉ có thể nói là mười điểm.
“Im lặng!”
Đó là tiếng gầm của vị huấn luyện viên, ông ta có vẻ không hài lòng một chút nào với toàn bộ học viên ở đây.
Đợi một giây sau mọi người đã im lặng, ông ta liền hỏi:
“Tại sao em cho rằng khi ra chiến trường lòng tin là quan trọng nhất?”
Chúc Ly không hề có biểu hiện lo sợ, trả lời vẫn với giọng điệu lạnh băng, cao ngạo như một nữ thần:
“Lòng tin của một người lính chính là vũ khí to lớn nhất.
Cho dù bản thân có sức mạnh đến đâu đi nữa thì cũng chỉ như là tiểu binh tiểu tốt, sức mạnh không có người chỉ huy thì không phát huy được tác dụng.
Mà lòng tin chính là đại tướng chỉ huy sức mạnh.”
“Nói rất hay!” Vị huấn luyện viên khen ngợi.
“Trong chiến tranh nếu không có niềm tin vào thắng lợi, không tin bản thân, không tin đồng đội thì chính là một phế vật.
Các em cười cái gì? Ngu ngốc cho rằng chỉ cần mạnh mẽ là có thể tất thắng hay sao? Ta lấy ví dụ cụ thể.
Đứng trước cơn lũ xác sống đang ập đến, các ngươi sẽ kề vai sát cánh thề chết bảo vệ nhau hay mạnh ai nấy chạy? Con người khi đối mặt với thứ vượt quá khả năng của mình sẽ sinh ra cảm giác bất lực, lúc đó chỉ có niềm tin tuyệt đối mới có thể giúp các ngươi vượt qua tâm lý mà chiến đấu.
Trên chiến trường mất lòng tin nghĩa là chết.”
Mỗi lời nói của vị huấn luyện viên như kim chỉ nam soi sáng đầu óc của hơn ngàn người ở đây, nhất là những kẻ lúc nãy đã cười nhạo Chúc Ly, lúc này bọn hắn không cần ai chỉ trích cũng tự thấy nhục.
Chúc Ly không vì vậy mà tự mãn, cứ với một nét mặt lạnh như tiền, khiến cho nhiều người không khỏi tự hỏi cô nàng đang nghĩ gì trong đầu.
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào, mới đến ngày đầu tiên đã thành công gây sự chú ý.
Đám Lê Nhật ngồi kế bên vì vậy cũng vô tình bị soi mói.
Giảng đường rộng rãi với thiết kế trên cao dưới thấp, ánh sáng từ đèn điện rõ như ban ngày, mang lại cảm giác vừa thoáng đãng lại trang trọng.
Lê Nhật như con nai vàng ngơ ngác, quy mô thế này hoàn toàn là một đẳng cấp khác so với lúc còn là sinh viên.
Không khỏi hồi ức trở lại, giá như mà cái ngày tồi tệ đó không đến chắc hẳn giờ hắn vẫn đang miệt mài nai lưng ra học hành.
Bài học sau đó là về tinh thần kỷ luật quân đội.
Không khác gì một người lính bình thường, lính có khả năng đặc biệt thì cũng là lính, mà đã là lính kỷ luật phải được đặt lên hàng đầu.
Xong giờ học Tâm lý chiến tranh là màn thách đấu lôi đài, cả ngàn người đã tập trung xung quanh mười lôi đài.
Đây là màn được rất nhiều người chờ đợi, bọn họ một mặt muốn thể hiện chính mình, một mặt để thỏa mãn tâm lý hiếu thắng.
Các huấn luyện viên ở đây cũng không quản thúc nhiều luật lệ, chỉ cần đánh cho đối phương rớt khỏi lôi đài hoặc nhận thua là xem như thắng.
Học viên tự do cá cược điểm thưởng.
Aram hớn hở nhìn xung quanh, vỗ vỗ vai Lê Nhật nói:
“Người anh em có muốn lên thử sức một chút không?”
Lê Nhật đắn đo một lúc, thật sự cũng muốn biết sức chiến đấu của bản thân hiện tại đến đâu, liền háo hức nói:
“Cũng được.
Nhưng toàn bộ lôi đài đều đã có người thi đấu.”
“Không sao cứ để tôi lo.”
Aram nói xong liền kiếm một lôi đài gần đó, vừa có một người rớt xuống.
Hắn không do dự nhảy lên lôi đài, đáp xuống như một pho tượng lực lưỡng, dõng dạc nói:
“Tôi là Aram mới đến hôm nay.”
“Đã bước lên lôi đài của tao thì chỉ có một cái tên thôi… bại tướng.”
Người đàn ông da trắng cao to nói xong cũng là lúc lao người đi, tốc độ rất nhanh, nắm đấm tung ra hướng đến mặt của Aram.
Aram mỉm cười, không có vẻ như đang thi đấu.
Hắn nắm chặt nắm đấm, vung lên mạnh mẽ, không khí xung quanh như bị xé toạc.
Đối phương lao tới với tốc độ như một viên đạn, nhưng cú đấm của Aram đã chặn lại ngay trên không trung, tạo nên một tiếng nổ như sấm.
Hai cú đấm giao nhau, tiếng xương gãy vang lên, người kia bị một lực lượng khổng lồ cuốn bay ra khỏi lôi đài.
Aram đứng đó, hiên ngang cười nói:
“Cảm ơn đã nhường nhé.”
Nhân viên y tế lập tức chạy ra, tiến hành sơ cứu cho gã to con da trắng đó, hắn đang ôm lấy cánh tay gãy lăn lộn trên nền đất.
Việc như thế này xảy ra như cơm bữa, với kỹ thuật tiên tiến của Spatium thì việc chữa trị thương tổn của học viên sẽ rất nhanh chóng.
Chỉ cần không mất mạng thì không đến hai ba ngày sẽ cứu khỏi, lành lặn như ban đầu.
Nên các trận đấu trên lôi đài đều rất ác liệt, nhưng cũng không phải ai cũng có thể gây ra thương tích nặng như vậy cho người khác.
Vốn dĩ Aram chỉ muốn đánh bại đối phương nhưng không ngờ ra tay quá nặng tạo thành thương tích cho gã đó, chuyện đã lỡ hắn cũng không cảm thấy áy náy.
Ngay lập tức hai người bạn của gã da trắng vừa thua, một nam một nữ phóng lên lôi đài của Aram.
Lê Nhật cười khổ, xem ra không đến lượt hắn lên lôi đài rồi.
“Này này, định hai đánh một hay sao chứ?” Aram cười nói tự tin, hắn cũng nhìn Lê Nhật nhúng vai tỏ ý như bất đắc dĩ.
Một nam một nữ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, cô gái nhẹ gật đầu rồi đi xuống nhường lôi đài lại cho người nam.
Đó là một người đàn ông lực lưỡng như đô vật, da trắng, râu ria rậm rạp, nhìn thôi đã biết sức mạnh kinh người rồi, so với Aram còn dọa người hơn.
“Tao là Leonard, mày vừa đến đã đả thương bạn của tao.
Tao sẽ thay hắn nắn xương mày, yên tâm tao sẽ làm rất chậm.” Người đàn ông cao lớn tên Leonard hâm dọa.
Aram thoạt nhìn như hoảng sợ nhưng cũng bình tĩnh trả lời: “Vậy thì mày cũng nên cẩn thận đấy.”
Bên dưới lôi đài, Lê Nhật và Chúc Ly quan sát mọi người xung quanh, không khí có thể nói là náo nhiệt, đâu đâu cũng là một màn như Aram đã tạo nên.
Ngươi đánh bạn ta, ta lên đánh ngươi.
Trong lúc như xem hội thì một cô bé tiến đến gần bắt chuyện với Chúc Ly và Lê Nhật.
“Xin chào, em là Saori… Saori Himoji, anh chị là người châu Á phải không ạ?”
Cô nàng này chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, vóc người nhỏ bé, cử chỉ khép nép lại thêm cặp kính cận thì nhìn không khác gì mọt sách.
Trong bộ quân phục Spatium, Saori Himoji trong khá ốm yếu, không hiểu cô bé sẽ chiến đấu như thế nào với thể chất như thế này.
Như thường lệ, Lê Nhật là người trả lời.
Chúc Ly rất ít khi giao tiếp với người lạ.
Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua nét mặt có phần ngại ngùng của cô bé, nói:
“Chào em, Anh là Lê Nhật, còn đây là Chúc Ly.”
Saori Himoji có mái tóc ngắn ngang vai, túm trọn khuôn mặt nhỏ làm cho lúc nào cũng có vẻ như đang trốn tránh gì đó.
Nhưng ánh mắt thì rất sáng, thỉnh thoảng còn ánh lên một nét thông tuệ, bẽn lẽn nói:
“Vâng ạ, lúc nãy em thấy anh chị mới đến hôm nay.
Ở đây rất ít người châu Á.”
“Đúng vậy, còn nhiều thứ bọn anh chưa làm quen được.” Lê Nhật cười đáp.
“Không sao ạ, em sẽ hướng dẫn cho anh chị.” Saori Himoji cười nói, da mặt ửng hồng, cô bé nhìn nhìn xung quanh rồi bắt đầu giới thiệu.
“Lôi đài này được làm bằng vật liệu rất cứng rắn, chịu được hầu hết các tác động do con người tạo ra nên trong khi chiến đấu hoàn toàn không xảy ra vấn đề hư hao.”
“Ồ thì ra là vậy.” Lê Nhật nói, thông tin này hình như hắn không quan tâm lắm nhưng cũng lấy lệ trả lời.
“Người đang đấu với bạn anh tên là Leonard, năng lực đặc biệt của ông ta là biến cơ thể thành kim loại.
Mặc dù lôi đài hạn chế năng lực đặc biệt, nhưng những năng lực liên quan đến thể chất đều không bị cấm sử dụng.”
Đây mới là thông tin Lê Nhật muốn biết, hắn xem mọi người thi đấu nhưng năng lực của họ không phải ai cũng lộ ra nên rất khó đoán.
Hắn quay sang cô bé hỏi:
“Saori Himoji em có vẻ rất hiểu biết về mọi người ở đây nhỉ.”
“Vâng ạ, năng lực của em là phân tích… Những người em nhìn thấy em đều có thể phân tích ra năng lực và thể chất của họ.
Như nhìn anh em thấy năng lực của anh là tự hồi phục, thể chất loại A+.
Ở đây rất ít người thể chất A+, thể chất không giống năng lực, phải rèn luyện rất vất vả mới có thể tăng lên.” Saori Himoji nói với một vẻ hết sức cởi mở, ánh mắt không ngừng bừng lên vẻ tự hào, như một đứa trẻ khi được cha mẹ khen vậy.
Chúc Ly nghe vậy thì có phần không tin, đôi mắt đẹp đa nghi đánh một vòng khiến Saori Himoji đang khép nép lại như bị soi mói, cả người gần như là co rúm lại.
Chúc Ly lanh lảnh hỏi:
“Vậy xem chị thế nào?”
Saori Himoji xem xét cẩn thận xong mới nói:
“Năng lực của chị là khống chế lửa, thể chất loại B+.”
Chúc Ly cũng ngạc nhiên trước độ chính xác của Saori Himoji đưa ra, thầm nghĩ rồi nói:
“Hừm, xem ra không những em có năng lực phân tích, mà còn có năng lực của một hacker nữa nhỉ?”
Saori Himoji hoảng hồn, giật bắn người như có ai đó vừa tóm được bí mật của mình, cắn môi lí nhí nói:
“Làm sao chị biết ạ?”
Lê Nhật chen ngang nói như chém đinh chặt sắt:
“Hừ, cũng đơn giản thôi.
Đánh giá thể chất là một thông tin mật, mỗi người chỉ có thể nhận được kết quả của mình khi kiểm tra thể chất.
Làm gì có năng lực nào cho phép em nhìn thấy kết quả đánh giá thể chất...!chỉ có thể kết luận em đã xem trộm thông tin mật.”
Chỉ riêng thần thái tự tin của hắn thôi cũng đủ làm cho Saori Himoji phải thừa nhận.
Khuôn mặt vốn dĩ bình thường lúc này lại có nét tinh anh, đây mới thật sự là con người thật của hắn.
Chỉ là Chúc Ly lần đầu mới thấy mà thôi, cũng tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
Lê Nhật để lại ấn tượng ban đầu khá kém, khiến cho lúc này nhận thức về hắn của cô có phần tương phản.
Nhưng cũng không quên mới bị cướp lời, liền trừng mắt một cái, không vui bảo:
“Chỉ giỏi tài lanh.”
Lê Nhật cười phá lên bảo:
“Đúng mà.
Bà chị không cần làm cho cô bé sợ vậy chứ.
Chỉ là một vài suy luận đơn giản thôi.”
“Anh chị làm ơn đừng nói chuyện này với ai!” Saori Himoji mặt tái xanh, mím môi năn nỉ.
“Đúng vậy… năng lực của em tuy có thể nhìn thấy tiêu chuẩn thể chất của một người, nhưng đánh giá xếp loại là em… xem trộm.”
Lê Nhật gật đầu, ẩn hiện vẻ đồng ý, nghe cô bé nói vậy thầm tự đánh giá.
Có thể năng lực của Saori Himoji tương tự như một máy quét.
Khi cô bé nhìn thấy một người nào đó các thông tin về cơ bắp, chiều cao, cân nặng, nhóm máu, độ hoạt tính tế bào… lần lượt được sắp xếp gọn gàng vào não bộ.
Từ đó cho phép cô bé phân tích ra năng lực đặc biệt của họ và tình trạng thể chất.
Tuy nhiên thể chất mỗi người mỗi khác, Saori Himoji chỉ thấy họ khỏe hay không, mạnh hay yếu, còn để phân loại theo cách của Spatium thì chưa làm được.
Mặc kệ Aram trên đài uy dũng vừa đánh bay đối thủ tiếp theo, bên dưới Lê Nhật, Chúc Ly và Saori Himoji thì tám chuyện trên trời dưới đất.
Suốt cuộc trò chuyện sau đó Saori Himoji chỉ tập trung vào Lê Nhật, liên tục hỏi hắn đã ăn uống gì chưa? Có cần cô bé giúp đỡ gì không? Như thể hắn là người trong mộng của cô bé vậy.
Lê Nhật ngượng ngùng đáp lời, cũng cảm thấy rất khó hiểu về cô bé Saori Himoji bí ẩn này.
Cho đến khi đã rời khỏi khu vực lôi đài, cô bé vẫn cứ bám riết theo hắn, luôn miệng bảo: “Anh Lê Nhật, có việc gì cần em giúp cứ nói nhé!”
Có cảm giác cô bé này cố tình tiếp cận mình và Chúc Ly, Lê Nhật thoáng hiện lên sự tò mò.
Ở đây có rất nhiều người, cũng không phải duy nhất bọn hắn là người châu Á.
Một cô bé rụt rè như vậy lại chủ động tiếp cận, có nhiều khả năng là còn ẩn tình bên trong.