Lê Nhật dùng ý chí cuối cùng kích phát năng lượng tế bào, bóp chết một nửa dị vật ngoài hành tinh bên trong não bộ.
Phút chốc mọi thứ mơ hồ, ánh sáng trắng xóa tràn ngập tâm trí.
Như người đang mơ thức giấc, sự mụ mị và cả cảm giác gánh nặng như chiếc gương mỏng manh vỡ tan.
“Sao lại như vậy, ta không chết? Ngược lại còn cảm thấy sảng khoái và tràn trề lực lượng.”
Lê Nhật cảm thán, bừng tỉnh, tưởng như sẽ chết chắc, nhưng không, chỉ cảm thấy sức nặng lên ý chí như được cởi bỏ.
Cả người nhẹ nhàng, khoan thai kỳ lạ.
Mở mắt ra chỉ thấy mình đang trong thân xác ma thần, một nửa thân thể đang bằng cách như tan chảy mà tách đôi.
Trong đầu vẫn còn vang lên âm điệu quái gỡ:
“Nhân loại đáng hận.
Là ngươi ép ta.
Ta không hiểu, vốn dĩ ta có thể cho ngươi rất nhiều thứ, chỉ cần cho ta một nơi trú thân.
Tại sao ngươi phải làm đến mức này?”
“Loài vô tính như ngươi làm sao hiểu được, nhân loại chúng ta không chỉ sống mà còn phải sống thật ý nghĩa.”
“Ý nghĩa? Ý nghĩa gì, chẳng phải mục đích của tồn tại chính là đi lên đỉnh cao của tất cả sao? Ngươi, một giống loài chỉ mới xuất hiện vài triệu năm lại dám nói đến ý nghĩa sự sống với ta?”
“Đó chính là sự khác biệt giữa ta và ngươi, ngươi có chủ kiến của ngươi ta có lối đi của riêng ta.
Sống không có nghĩa chỉ là tồn tại.”
Giờ thì Lê Nhật đã hiểu, cơ bản hắn không hề bị gánh nặng ý chí nào khi điều khiển thân xác khổng lồ cả, não bộ của hắn thừa sức làm chuyện đó.
Tất cả chính là âm mưu quỷ kế của dị vật ngoài hành tinh, ngay từ lúc thả nó ra một nửa, chính nó là kẻ thủ ác đã từ từ thần không biết quỷ không hay đầu độc tâm trí ký chủ.
Khiến cho Lê Nhật cứ có cảm giác nặng nề, tâm trí mụ mẫm dẫn đến đuối sức mà bị nó cướp quyền khống chế.
Mãi cho đến lúc Lê Nhật quyết định cùng chết với nó thì mới vỡ lẽ ra, lúc này cảm thấy bản thân như một trò đùa.
Nhưng đã muộn, bàn tay hắn đã nhuốm máu hàng triệu đồng loại, không cách nào cứu vãn.
“Ngươi không chết?”
“Ta làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được.
Ta sẽ giết hết tất cả các ngươi, giết, giết hết.”
Đó là lời nói cuối cùng của dị vật ngoài hành tinh.
Thân thể ma thần chia làm hai, một bên vẫn là màu đỏ pha lẫn kim loại, bên kia nhanh chóng biến thành màu đen hắc ám.
Các sợi cơ không ngừng chuyển động, bên đỏ bị tách ra tự quấn lấy nhau có cảm giác như kết dính chặt chẽ, bên đen thì tan chảy thành một loại dịch nhầy quái dị, sôi lên sùng sục, rồi đông cứng lại dần dần thành hình hài.
Tràn cảnh lúc này vô cùng oái oăm, một nửa cơ thể bị dị vật ngoài hành tinh tách rời, trở thành quái thú với sáu chi khỏe mạnh, cái mõm dài với nhiều răng sắc nhọn và vô số vũ khí trên lưng, phần còn lại thì hóa ngược trở lại hình dạng chiến sĩ với thanh trường thương, đôi cánh sau lưng.
Dị vật đã tách khỏi thân xác chung, không biết nó đã dùng cách gì nhưng dường như phải trả một cái giá rất lớn, nếu không ngay từ đầu nó đã làm, không cần đợi đến lúc này.
Bản thân Lê Nhật cũng cảm thấy không ổn, một nửa cơ thể đồng hóa với dị vật ngoài hành tinh, giờ đây tên kia tách khỏi hắn tất nhiên còn mang theo máu thịt của hắn.
Nhưng tình hình không cho phép suy nghĩ nhiều, bên dưới trận hình nhân loại hình thành, rất nhiều đạn pháo công kích đến, tấn công cả hai.
Quái vật ngoài hành tinh vì vậy mà rống lên, vũ khí trên lưng liên tiếp huy động.
Mặc dù Lê Nhật đã phản ứng ngay nhưng không kịp, chúng vẫn kịp xiên qua rất nhiều xe cơ giới và cả nhân loại.
Cú nhào tới ngăn cản của Lê Nhật khiến cho cả hai lăn cù, va chạm làm tung lên từng lớp bụi đất.
Kích thước bị chia đôi vì vậy tính linh hoạt, nhanh nhẹn cũng tăng tiến.
Trường thương trong tay, mũi thương không ngừng xoay như mũi khoan, đâm thủng đầu quái vật.
Ngược lại hàng loạt vũ khí trên lưng nó cũng đang cắm vào ngực Lê Nhật.
Cảm giác đau đớn truyền đến đại não, dấu hiệu này khiến hắn khẳng định một điều, cơ thể nhân loại của hắn đang bị đồng hóa với xác thịt như ma thần kia.
Quái vật bị đâm nát cả đầu loạng choạng lùi lại, xúc tu nhanh chóng dò tìm kim loại để đồng hóa.
Biết được điểm này, Lê Nhật không thể để nó đạt được ý đồ, trường thương bẻ đôi lại biến thành song kiếm, bén ngọt cắt đứt gần hết số xúc tu.
Dù vậy vẫn có một số ít thành công thu gom được xác xe cơ giới, thoáng cái đã hình thành lại cái đầu.
Lê Nhật liếc nhìn về phía trận doanh nhân loại, vẫn đang tấn công bằng thứ bom đạn không có mấy sát thương đó.
Lê Nhật sử dụng khả năng biến hóa, cố gắng hình thành khoang miệng, muốn bảo bọn họ rút lui nhưng không được.
Hắn chưa thành thạo đến mức có thể hình thành những thứ chi tiết, tỉ mỉ như thế.
Khả năng đồng hóa là của dị vật, giờ chỉ là tạm thời mượn dùng, chưa biết lúc nào lại mất linh.
Lúc này ở bên trong căn cứ bí mật của SHARK, Tommy vừa sung sướng hưởng thụ mỹ vị trần gian vừa quan sát tình hình chiến đấu qua màn hình ảo.
Cả người vẫn trần truồng, ôm ấp tấm thân trắng như bông bưởi của Eun Ji, không ngừng vuốt ve.
Cuộc gọi ảo đến và hắn lãnh đạm bắt lấy, mặc kệ Eun Ji ngượng ngùng nắp vào chăn.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành thưa ngài.”
Đó là giọng của Trần Cận Nam, trên màn hình ảo hắn đang ở một nơi trong có vẻ như là phòng thí nghiệm bí mật nào đó.
Khói lửa và xác người vẫn còn nằm la liệt, chứng tỏ vừa xảy ra chiến đấu.
“Tốt lắm, mang Pandora về địa điểm tập kết chờ lệnh của chủ tịch.”
“Đã rõ.”
Tommy tắt cuộc gọi, giở chăn ra, bé thỏ nhỏ đáng yêu của gã đang nâng niu thứ ở giữa hai chân.
Miệng không ngừng thổi phì phì, vẻ mặt Tommy biểu cảm dâng trào ham muốn, chính là biểu cảm sẽ lôi Eun Ji ra hì hục thêm mấy hiệp mới thôi.
Trở lại trận chiến tại trung tâm Spatium, quái vật ngoài hành tinh liên tiếp bại lui, càng lúc càng bị đẩy về hướng Bắc.
Lê Nhật cũng không có nhiều lựa chọn, đó là hướng nhanh nhất đưa thứ quái dị này ra khỏi nơi tập trung dân cư.
Vừa đánh hắn vừa phải bảo vệ đoàn quân lính phía sau, không ít lần đã phải dùng cả thân thể đỡ lấy công kích.
Nhân loại cũng dần dần nhận ra hắn không phải kẻ địch, chuyển hướng đạn pháo hoàn toàn về con quái vật.
Vì vậy thoáng cái đã thành thế liên kết vô cùng chặt chẽ.
Dị vật ngoài hành tinh điêu đứng, xúc tu của nó bị cắt đứt ngày một nhiều, ngược lại vết thương trên người Lê Nhật lành lại nhanh chóng mà không cần đồng hóa.
Dị năng khôi phục đang khiến cho thể trạng của Lê Nhật trở nên mạnh mẽ và gần như bất khả chiến bại.
Bất ngờ trên bầu trời, cũng từ hướng Bắc, hai ba chiếc máy bay phản lực tối tân xuất hiện.
Chúng vốn thuộc đội Chim Ưng được cử đi để truy sát con khủng long vàng khổng lồ, không biết vì sao lại quay về chỉ có hai chiếc.
Hawka vẻ mặt căng như dây đàn, hét lớn:
“Chim Ưng báo cáo tình hình.”
Đội Chim Ưng không trả lời, dường như bọn họ đã bị vấn đề nào đó khiến hệ thống liên lạc không thể kết nối.
Nhưng sau lưng họ, bóng dáng khổng lồ của một vật thể không xác định đang đuổi theo.
Nó như quả núi khổng lồ đáp xuống giữa Lê Nhật và quái vật ngoài hành tinh, chấn động rung chuyển mặt đất, làn sóng không khí thổi cho mọi thứ xung quanh nghiêng nghiêng ngả ngả.
Đó là một quái vật kỳ dị, đôi cánh màu vàng rất gợi nhớ đến con khủng long nhưng giờ nó to hơn và có nhiều gân như dây leo cổ thụ, nổi cộm lên rất ghê rợn.
Nó có đến ba cái đầu, một như đầu ve sầu làm Lê Nhật nhớ đến quái vật Cordyceps.
Hai cái còn lại một cái rõ ràng là đầu khủng long và cuối cùng thì là thịt nhão, không ra hình dạng gì chỉ thấy nó không ngừng phì phò làn khói tím.
Cả ba cái đầu cùng rống lên tạo thành chấn động như ma quỷ, lại thêm con quái vật ngoài hành tinh như không chịu thua, cũng gào rú cùng lúc.
Phút chốc nhân loại Spatium được nghe một bản giao hưởng có một không hai, bản giao hưởng vừa kinh dị, quái gỡ lại đinh tai nhức óc.
Cuộc tam đấu diễn ra ngay lập tức, thể tích quái vật ba đầu là lớn nhất, nó lại đứng giữa, dễ dàng trở thành đối tượng bị công kích chính.
Vô hình trung Lê Nhật và quái vật ngoài hành tinh cùng công kích nó.
Nhưng lợi thế thể hình khiến cho nó gần như không hề hấn gì.
Chiếc đầu ve sầu kêu lên âm thanh rùng rợn, chấn động không khí khiến động tác Lê Nhật phải chậm lại.
Đầu khủng long thì táp lấy quái vật ngoài hành tinh, quật qua lại khiến nó bị va đập liên tục.
“Không ổn rồi, nếu còn chiến đấu thế này, Spatium sẽ tan nát mất.”
Lê Nhật thầm nghĩ, muốn kéo trận chiến ra bên ngoài căn cứ nhưng lực bất tòng tâm.
Thể trọng của hắn là nhỏ nhất, ước tính chỉ khoảng 70.000 tấn, nếu chỉ có một con quái vật kia thì có thể dùng cách khiêu khích rồi bỏ chạy, lừa cho nó đuổi theo.
Giờ ở đâu ra lại thêm một con khủng bố hơn nữa, trong đầu suy nghĩ liên tục vẫn chưa tìm được cách gì.
Tình hình chiến đấu vì thế mà giằng co trong cảnh hỗn loạn.
Spatium đã cho sơ tán khẩn cấp vào các đường hầm, căn cứ bí mật dưới lòng đất, dù vậy thiệt hại cũng quá lớn.
Tính đến thời điểm này, số người chết đã lên đến hơn mười triệu, bị thương vô kể, vô số cơ sở hạ tầng bị phá hủy.
“Đau quá, đội ngũ y tế đâu mau qua đây.”
“Qua đây trước, biết ta là ai không, lũ hạ đẳng chúng mày nép sang một bên.”
“Được rồi, bọn ta không tranh nữa, của ngươi tất.”
“Làm ơn, có ai không, người khỏe mạnh phụ tôi với.
Gia đình tôi vẫn còn bên trong đóng gạch đá.”
“Mẹ ơi mẹ đâu rồi.”
Những đứa trẻ bơ vơ, lạc lõng giữa cảnh hỗn loạn, gào khóc tìm kiếm cha mẹ.
Một số may mắn được những người tốt bụng ôm chặt, đưa đi tìm nơi trú ẩn, trong khi số khác bị cuốn vào dòng người hỗn loạn, mất tích trong đám đông.
“Có ai thấy con tôi đâu không, làm ơn, tôi bị lạc mất con rồi.”
Những người mẹ không ngừng hoảng loạn đi tìm con, gặp ai cũng níu lại, khóc lóc thảm thiết cầu xin.
Thời khắc hoạn nạn, nhân tính là thứ được đem ra đong đếm.
Xa xa là vài tóp người không ngừng đào bới nhằm tìm kiếm sự sống dưới nhiều lớp bê tông.
Họ kêu gọi không ngừng nghỉ, nhưng rất ít người chịu nán lại giúp đỡ.
Ngược lại bên này thì dòng người chạy trối chết, mặc tất cả, dù cho phải giẫm đạp bất kỳ ai bên dưới cũng muốn tìm chỗ an toàn mà núp.
Hàng loạt cảnh tượng tranh giành cơ sở y tế diễn ra khắp nơi, người người than khóc, giờ thì kể cả sơ cứu cũng quá tải, tê liệt hầu hết các chức năng cứu chữa.
Cảnh tượng hỗn loạn như địa ngục trần gian, tang thương và thảm liệt quá độ.
Spatium chưa từng nghĩ sẽ đối mặt với thảm họa dạng này, vì thế không đủ chỗ để sơ tán bên dưới lòng đất.
Đa số là tự phát, mạnh ai nấy chạy, tự chiếm lấy một chỗ an toàn.
Không tính các căn cứ bí mật của các thế lực thì các hầm mỏ khai thác lúc này là sâu nhất, cũng là nơi đông người nhất, sau đó đến các đường hầm của tàu điện ngầm.
Mấy đường hầm kiểu đó chỉ cách mặt đất từ 10 đến 30 mét, vô cùng nguy hiểm khi mà ba con quái vật khổng lồ tạo ra những chấn động liên tiếp không khác gì động đất cấp 12.
Quân đội lúc này cũng đang bất lực, cuộc chiến quá mức khốc liệt, không có chỗ cho họ chen vào.
Chỉ có thể hình thành một vòng đai bảo vệ bên ngoài, đạn pháo bắn ra đã lên con số ngàn vạn.
Cuộc tam đấu khiến cho mục tiêu trở nên vô cùng khó nhắm trúng, vì họ biết trong ba con quái vật có một là phe nhân loại.
Quái vật ba đầu vượt trội cả về kích thước lẫn mức độ sát thương.
Mỗi lần đôi cánh khổng lồ vung lên, nó tạo ra chấn động không khí như cuồng phong, bão tố.
Sức mạnh vượt trội khiến nó dễ dàng áp đảo cả Lê Nhật lẫn quái vật màu đen sáu chi.
Lê Nhật cấp tốc vỗ cánh bay lên cao, song kiếm trong tay ánh lên ánh sáng sắc bén, lượn qua lại chém nhiều nhát vào quái thú ba đầu, mục tiêu là cặp cánh to lớn kia.
Ánh kiếm sát phạt qua không khí, hình thành những đường cong nhanh như tia chớp, va chạm với da thịt quái thú ba đầu chỉ để lại những vết rách nhỏ.
“Đôi cánh của nó quá mức khủng bố, nếu không mau chóng hạn chế sợ là sẽ thổi bay cả Spatium.”
Nghĩ vậy, Lê Nhật đáp xuống trên lưng quái thú ba đầu, song kiếm điên cuồng chém xối xả.
Không biết đã bao nhiêu cú chém chỉ trong vài hơi thở, keng một tiếng, cả hai thanh kiếm cùng gãy, cũng là lúc hắn bị cái đầu khủng long táp trúng, cú quật như địa chấn khiến cho Lê Nhật thoáng chốc gần như bất tỉnh.
Khi Lê Nhật gục ngã trên nền đất, hình ảnh trận chiến khốc liệt dần nhạt dần trong tầm mắt của hắn.
Cảm giác đau đớn và mệt mỏi bao trùm lấy hắn, từng cơn chấn động khiến tim hắn đập rộn ràng.
Trong khoảnh khắc đó, sự hỗn loạn bên ngoài như đang bị mờ đi, nhường chỗ cho một bức tranh thảm khốc khác đang hiện ra trước mắt hắn.
Những âm thanh ầm ĩ dần trở nên lặng lẽ, thay vào đó là tiếng khóc than thảm thiết và cảnh tượng tang thương của Spatium.
Chấn động làm đổ nát hàng loạt nơi trú ẩn bên dưới lòng đất, tận sâu hơn mười mét vẫn sập lún, vô số người lại vạ lây.
Tiếng khóc than thảm thiết vì vậy mà được Lê Nhật cảm nhận rõ ràng.
Lê Nhật cảm thấy như toàn bộ Spatium đang gục ngã dưới sức nặng của cuộc chiến.
Những cảnh tượng thảm khốc đang diễn ra ở mọi nơi, nỗi đau của con người đang không ngừng gia tăng.
Hắn cảm thấy không còn gì ngoài sự thất vọng và sự buồn bã sâu thẳm.
Mỗi tiếng khóc, mỗi tiếng kêu cứu dường như đang đè nặng lên tâm trí hắn, khiến hắn không còn khả năng phân biệt giữa sự sống và cái chết.
Lắc đầu cảnh tỉnh, cú quật khiến hắn bay xa đến tận xác của người máy TITAN-01 không đầu, để lại trên nền đất một vệt vết sâu hoắm, da thịt cấu tạo thành từ sợi cơ giữa xác quái thú và kim loại theo đó mà vươn vãi.
Lê Nhật nhìn về phía con quái thú ba đầu đang bị chọc điên, cắn xé tan nát dị vật ngoài hành tinh, rồi lại nhìn về phía xác của TITAN-01.
Một ý tưởng táo bạo chợt lóe lên trong đầu.
Xúc tu đỏ như máu từ thân xác, lẫn lộn với kim loại bên trong vươn dài, thoáng cái đã lôi kéo xác TITAN-01 về phía hắn.