Mộng Ảo [bts]

***Không đọc chương này khi các bạn chưa đọc hết câu chuyện. Nói thẳng ra là đọc cái này thì không cần đọc truyện nữa đâu. Spoiler alert!

Xin chào, chúng ta đã đi tới cuối chặng đường rồi. Mong là các cậu thích câu chuyện! ^^ Và chương này mình sẽ dành ra để kể lể phân tích các thứ. Hơi lộn xộn chút vì mình nhớ được cái nào mình sẽ phân tích cái đó trước, mong các cậu thông cảm.

Đầu tiên thì mình đã lên ý tưởng cho truyện từ hồi tháng 9, 10 gì đó năm ngoái. Nhưng từ lúc đấy cho đến tận khi bắt tay vào viết thì vẫn còn nhiều thiếu sót hay lỗ hổng lắm. Plot đời đầu mình đã bàn với bạn mình - người đã giúp đỡ trong khâu chuẩn bị rất nhiều và cả beta những chương đầu tiên nữa, cảm ơn mày nhiều nhé. Thực sự đấy TT

Ví dụ như cây đàn guitar ấy, nó không phải là được tìm ra ở chỗ-mà-ai-đã-đọc-thì-sẽ-biết-là-chỗ-nào đâu. Ban đầu mình còn định là hung thủ hành sự xong sẽ vứt nó vào bãi rác để rồi cây đàn sẽ bị đưa đến nhà máy phế liệu cơ, rồi sau đó Taehyung sẽ nhờ Yoongi điều vài người đi tìm. Thậm chí mình còn dành ra một buổi tối để tra xem guitar là rác tái chế hay không, hay có ngày nào mà xe rác không hoạt động không, rồi cả túi rác... Nói chung mà bỏ cả vì phi logic. Mà may là bỏ chứ không mình toang mất. Mình ghét plot hole lắm yê.

Rồi cả hung thủ. Thực ra hung thủ mình đã xác định từ đầu rồi, nhưng tự nhiên hồi viết đến chương 15 16 gì đó mình lại nảy ra: À cũng có thể Kim Namjoon là hung thủ nhỉ? Nghĩ mà xem, ảnh vừa am hiểu về xác chết, lại còn nắm rõ thời gian biểu của viện pháp y, còn nhận được sự tin tưởng đến từ mọi người nữa. Nhưng đấy là mình nghĩ vui vui thế thôi chứ không có khai triển theo hướng này ^^ chứ nếu không đã có một màn tòe não rồi.


Ban đầu mình cũng không nghĩ về hướng dev NamJin, kể cả Yoongi cũng nằm ngoài dự tính. Nhưng nhờ chị beta-er xinh đẹp mà 3 người lại có vai trò quan trọng trong truyện, và cũng dài ra kha khá.

Ngoài ra thì còn cả cái kết của fic nữa. Ban đầu mình tính theo hướng SE, nhưng chị beta-er đã sửa thành OE, vừa đỡ buồn vừa có ý nghĩa, lại cho mỗi người một cách nhìn riêng về cái kết. Cá nhân mình không đọc OE bao giờ nhưng khi viết thì lại thấy OE tuyệt vời phết.

Trong khi viết thì mình luôn lồng vào những chi tiết, biểu cảm và cả hint về hung thủ và cho cả cú twist cuối cùng, đến mức có lần chị beta còn bảo mình là em định làm lộ hết đấy à? =)) Để bây giờ mình ngồi phân tích nhé không mình ngứa ngáy không chịu đượcc.

Ở chương đầu chúng ta có giấc mơ 'tiên tri' của Jungkook, và ngoài ra thì có cả những biểu hiện kỳ quặc của Taehyung nữa. Chi tiết nhỏ hơn thì có việc Jungkook không nhớ gì về những người khác, hoặc là chiếc hộp thư trống rỗng - được thêm vào chỉ để liên hệ đến tít sau này. Jungkook có hỏi Taehyung về lý do ảnh tới nhà cậu, nhưng sau cùng thì Taehyung chưa bao giờ trả lời thật sự cả.

Khi nghe kể về giấc mơ của JK, Taehyung siết chặt bàn tay trong túi áo. Nếu lo lắng hay sợ hãi thì không ai siết tay cả, mà là tức giận. Văn phòng của Taehyung tớ đã mất kha khá thời gian để tả, sao cho các cậu có thể liên tưởng được vì nó có liên quan đến sau này.

Chi tiết phòng tập nhảy không có camera, cũng như nhật ký của Hoseok ghi lại về việc Jimin là người cuối cùng ở phòng tập cũng chỉ để gợi nhớ về lời nói nhỏ tẹo ở chương 3, rằng:

Đấy thực ra từ đây cũng lờ mờ đoán được rồi, nhưng mà nó không nổi bật, cộng với việc tận mấy chương sau mình mới nhắc đến camera và nhật ký nên chắc kèo khó nhớ.

Ý định bái bai thế giới của Taehyung mình đã đề cập ở chương 4. Và vì anh không những gần gũi với hồn ma mà lại còn có ý định tự kết thúc cuộc đời mình nên khả năng tâm linh của anh mới ngày càng mạnh lên.


Ở cuối chương đó cũng có nói đến việc Jungkook quên không hỏi tại sao Taehyung biết cậu không quen Jimin rồi bỏ đó luôn, nhưng có lẽ bây giờ cái này dễ hiểu rồi.

Mẹ của Jimin cũng chỉ chào Taehyung khi mở cửa mà thôi. Thậm chí anh còn cắt ngang lời chào của Jungkook. Ngoài ra thì khi đi qua cổng soát vé ở công viên, Taehyung cũng đã nhanh chóng dắt tay Jungkook đi qua đó nữa. Dĩ nhiên là để tránh lôi thôi.

Chi tiết quả quít thì ban đầu đơn thuần là mình với bạn ngồi cãi lộn xem màu tóc Jimin giống quít hay hay đào hơn thôi, mà bằng một cách nào đó thì sau này lại đóng vai trò quan trọng trong việc xác định độ pH của đất, cả sở thích của Jimin nữa. Không phải cây nào cũng cần được trồng trong đất axit đâu, và cây quít may mắn nằm trong số đó =))

Jimin nhảy lầu chỉ là một chú deathflag cho sau này thôi, để các cậu biết rằng hồn ma không chết vì những thứ như thế. Ngoài ra, mình xây dựng tính cách ban đầu của Jimin chill phết, có chút bất cần đời vì căn bản là ảnh không còn có bạn bè người thân hay ước nguyện gì, vậy thì cũng chỉ là một cái vỏ trống rỗng thôi. Dần dần về sau nhớ lại cũng như có thêm trải nghiệm cũng như mong muốn, con người ta mới biết nuối tiếc. Một pha xử lý khá cồng kềnh và đại trà, nhưng mình thích nó.

Anw đồ ăn của những hồn ma trong câu chuyện các cậu có thể hiểu nôm na là dạng đồ cúng đó =)) Họ ăn được, nhưng vật chất thì vẫn còn tồn tại.

Đôi khi có những phân cảnh đọc thì bình thường, nhưng nếu những con chữ của mình đủ khả năng giúp các cậu tưởng tượng được thì thật tốt. Giả như khi Taehyung ngồi ăn với mọi người và cười đùa vui vẻ ấy, nhưng thực chất nếu là người khác nhìn vào thì chỉ thấy ảnh đang ngồi trước những chiếc ghế trống và tự nói chuyện một mình thôi. Cả cảnh đi dạo trên biển cũng vậy.


Mình đã nhắc đến hung thủ khá nhiều. Như lúc Taehyung lái xe ra khỏi cổng viện pháp y, anh liền nhìn thấy cậu ta. Mà cậu này ở đây làm gì? Để tìm hiểu thời gian biểu của viện pháp y, tìm cách trộm xác bạn Quýt. Nói chung, Taehyung đã nghi người này từ trước đó rồi nên mới có kiểu "nheo mắt, chẹp miệng" ấy. Có lẽ là nghi từ đợt xem tay cậu ta.

Nhắc đến chuyện Taehyung cười với đôi mắt hoe đỏ khi đang ngồi trên đu quay khổng lồ với Jungkook, đó không chỉ là do anh buồn khi nghĩ đến việc những hồn ma ở bên mình sau này rồi sẽ biến mất, mà còn là vì anh đã hứa với Jungkook rằng sau khi xử lý hết công việc còn tồn đọng, anh sẽ đưa người nhỏ hơn về Busan chơi ở đây, nhưng chưa kịp thực hiện lời hứa thì cậu đã bị giết hại rồi.

"Đây có phải điều cậu mong muốn không?"

Jimin đã hỏi như vậy với Taehyung trước khi anh đi gặp mặt hung thủ. Tại sao lại hỏi như vậy? Bởi Jimin biết Jungkook không thuộc về thế giới này, giống như Jimin vậy - Taehyung đã kể cho người bạn đồng niên của mình rồi. Liệu Taehyung có thực sự muốn giấu Jungkook tất cả mọi chuyện chỉ để cậu được tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng còn lại (vì anh chẳng hề hay biết chính anh là chấp niệm của cậu - ai nói mà biết?) để rồi cậu sẽ tan biến mà chẳng hiểu tại sao lại vậy. Và nếu muốn giấu, hiển nhiên Taehyung không thể đối xử với Jungkook như trước nữa cho dù anh có nhớ cậu và muốn làm vậy đến mấy, cũng chẳng thể nói cậu nghe về những lời hứa giữa hai người được.

Nhưng rồi Jimin vẫn để Jungkook tới tìm Taehyung. Jimin là bạn của cả hai người, vậy nên cậu không thể mong muốn hạnh phúc chỉ được giành cho một phía được - cậu không muốn thấy Taehyung phải chịu đựng, phải kiềm nén mọi tâm sự trong lòng và giữ chúng đến tận lúc chết đi. Jimin cũng không muốn để Jungkook mãi vô tư và chẳng biết gì như thế, người nhỏ nhất sẽ ra sao nếu biết tất cả những thứ mà Taehyung đã làm chỉ vì cậu, biết rằng Taehyung đối với cậu quan trọng vô cùng nhưng mọi ký ức liên quan đến anh đều đã bị xóa sạch? Như vậy, cậu có thể ra đi thanh thản không? Đây là quyết định của riêng Jimin, không phải do ai ép buộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận