Mộng Ảo [bts]

"Vậy đầu tiên, tôi muốn hỏi cậu có nhớ chút gì về khoảnh khắc trước khi chết không?"

Taehyung ngồi xuống giường, cẩn trọng đặt câu hỏi, tránh tổn thương hết mức có thể. Nhưng có vẻ Jimin không quá bài xích việc ấy, bằng chứng là việc cậu thản nhiên trả lời:

"Có, nhưng chỉ một chút thôi, ký ức của tôi đứt quãng nhiều lắm. Tôi đã vật lộn với hung thủ, rồi bị hắn đánh đến ngất xỉu. Khi tỉnh lại thì bản thân đã nằm dưới hố rồi. Sau đó thì tôi trở về nhà đây, dưới dạng một hồn ma, chừng vài ngày sau vụ việc thì phải. Chà, tuy người ta hay nói về việc ma báo thù, nhưng việc bị xóa gần sạch trí nhớ làm tôi không nhớ nổi mặt hắn nữa."

Jungkook ngạc nhiên. "Anh đánh nhau với hung thủ ạ? Anh có bị đâm không?"

Jimin cố gắng hồi tưởng một lúc lâu, rồi thở hắt ra. "Có thể anh nhớ sai vài chỗ, nhưng chắc chắn là anh không bị đâm. Chỉ có, ừm, bị đập vào đầu thì phải? Cái gì đập vào đầu nhỉ?" Cậu tỏ ra bối rối.

"Đúng là bị đập đầu. Trong bức ảnh được cho là của hung thủ chụp lại, tóc cậu dính đầy máu. Đây này." Nói rồi, Taehyung lấy tấm ảnh chụp xác Jimin ra cho chính Jimin xem, thầm mong mình không làm người kia sốc.

"Eo. Ai chụp mà xấu trai thế." Jimin bĩu môi, trái với dự đoán của Taehyung.

Thấy phản ứng như vậy, Taehyung không khỏi ngạc nhiên: "Cậu... thật sự không cảm thấy buồn gì hả?"

"Không hẳn. Tôi đâu có nhớ gì về hồi còn sống, từ các mối quan hệ đến mấy kỷ niệm đáng quý. Thế nên tôi cũng không cảm thấy quá tiếc nuối. Mà tất nhiên là phải quên rồi, nếu nhớ được thì không biết có bao nhiêu hồn ma không chịu rời đi nữa. Quyến luyến thế giới này mãi đâu có được."

Không khí trong căn phòng bỗng chùng hẳn xuống. Jungkook bối rối, muốn cứu lấy cuộc trò chuyện đang dần đi đến ngõ cụt.


"Vậy sao anh vẫn còn ở đây thế ạ? Ý em là, chưa siêu thoát được?"

Jimin bật cười. "Chắc là do anh cũng muốn tìm ra hung thủ. Nói gì thì nói, bị giết một cách vô lý, rồi thiếu ký ức thực sự rất khó chịu. Biết đâu hồi còn sống anh còn việc gì dở dang chưa hoàn thành thì sao? Lúc đấy anh sẽ bẻ cổ hung thủ." Nói rồi liền bẻ tay kêu cái rắc.

"Mà sự việc có vẻ khác hẳn giấc mơ của em luôn ấy." Jungkook sực nhớ ra, liền quay sang nói với Taehyung, trông anh cũng hoang mang không kém.

"Giấc mơ?" Jimin thắc mắc.

"Vâng, thì em cũng mơ bị chôn sống như vậy, nhưng mà không phải bị đánh mà là bị đâm."

"Lạ nhỉ... Mong đó không phải là báo mộng. Tốt nhất việc này không nên tiếp tục xảy ra trong tương lai nữa."

"Nếu cậu lo lắng như vậy, cậu có muốn tham gia điều tra cùng chúng tôi không?" Taehyung đứng dậy đề nghị. "Ít nhất cậu cũng sẽ có người để trò chuyện cùng, cũng không mang tiếng đi ám nhà chính mình. Nhỡ đâu người thân cậu thấy cái bánh bay lơ lửng trong không trung thì sẽ thế nào nhỉ?"

"Ủa hồn ma cũng cần ăn hở anh?" Người nhỏ tuổi nhất hỏi.

"Tất nhiên rồi. Ma cũng chỉ là một dạng tồn tại, vẫn cần năng lượng để duy trì chứ. Tuy nhiên thì vì không chết được, nếu thiếu năng lượng quá nhiều, lũ ma sẽ phải nhập vào đồ vật." Anh thám tử cười cợt. "Em đã bao giờ thấy mô hình trong phòng làm việc tự dưng di chuyển rồi đúng kiểu "Anh đang làm gì thế" chưa? Phải đề phòng đấy nhé."

Jimin rên hừ hừ, ôm lấy người mình rồi than vãn: "Đang đẹp trai vầy mà phải làm mấy cái tủ thì thật sự không thể tưởng tượng được."

"Cậu nhập vào mấy cái ô tô đồ chơi là vừa rồi. Tủ thì quá cao."

"Tôi ám cậu đến già đấy. Đây là một con ma có kinh nghiệm."

- - -

Đến cuối cùng thì Jimin cũng đồng ý tham gia với hai người kia, đổi lại là phải cho cậu chỗ ăn ở đàng hoàng, vì ma không thể đạp xe ra đường đi lại được. Sau một màn thuyết phục hết lời, cả ba sẽ ngủ ở nhà Jungkook vì vẫn còn thừa phòng. Taehyung sẽ phụ trách mua đồ ăn ba bữa mỗi ngày (vì theo Jungkook nói thì "Anh tiết kiệm được ối tiền điện ở văn phòng mà, nên bao mọi người đồ ăn đi chứ!").

Taehyung đã hỏi Jimin xem cậu còn giữ vật gì có thể giúp cho việc điều tra hơn không, kiểu như nhật ký chẳng hạn. Nhưng Jimin chỉ lắc đầu, rằng điện thoại là vật duy nhất dùng để lưu trữ thông tin thì mất tích cùng với cái xác luôn rồi, còn vật dụng cá nhân thì có vẻ hầu hết bị chôn chung với quan tài. Ngoài ra thì Jungkook cũng nói rằng anh có thể trồng cây ở sân nhà cậu, và Jimin đã vui mừng nhảy nhót xung quanh căn phòng, không ngừng nói: "Thật hả? Cảm ơn em nhiều lắm!". Dù sao đó cũng là một trong số ít sở thích mà Jimin còn nhớ.

Bây giờ thì cả ba đang chuẩn bị xuống phòng khách, nói chút chuyện với mẹ Jimin trước khi quay về.


"Cháu chào bác, cũng đến lúc cháu phải đi rồi ạ." Taehyung mở lời, làm người phụ nữ nọ quay lại. "Cho cháu hỏi bác còn giữ dụng cụ và hạt giống cây của Jimin không ạ? Cháu thực sự muốn tiếp tục việc đó thay cậu ấy."

"Cái thực sự đấy nghe buồn cười quá bây ơi. Diễn sâu quá." Jimin ở đằng sau nín cười, cố gắng không làm cho Taehyung phải ngoái lại và cãi nhau với "bức tường".

"Ồ được chứ." Mẹ Jimin mỉm cười, rồi cả ba người theo bà đi về phía nhà kho. "Xẻng thì thằng bé dựng ở góc vườn kia kìa, còn hạt giống ở trong này. Dù sao nhà bác cũng không còn ai dùng đến chúng nữa, cháu có thể lấy bao nhiêu tùy thích."

"Cháu cảm ơn bác ạ." Taehyung lễ phép nói, thầm thì hỏi Jimin: "Có lấy luôn xẻng không?" và nhận được cái gật đầu từ cậu bạn đồng niên.

"Trông hai anh như kiểu đi ăn trộm nhà người ta ấy." Jungkook bình luận.

"Nhà Jimin chứ nhà ai, em cứ lo." Nói rồi, theo chỉ dẫn của Jimin, Taehyung lấy một túi hạt giống cùng cái xẻng con con nọ.

"Mất đâu cái xẻng to rồi." Trong lúc đó, Jimin lúi húi tìm khắp nơi, nhưng có vẻ không thấy thứ mà cậu cần tìm.

"Chắc là xuống mồ rồi, kệ đi, ở đây có một cái rồi mà. Cậu muốn mẹ cậu đánh giá tôi kỳ cục khi cứ thì thầm một mình như này không?" Taehyung càu nhàu, tay thì vẫn giả bộ lựa hạt giống.

Cuối cùng thì cho dù kể cả Jungkook cũng đã hợp sức cùng đi tìm mà vẫn không thấy đâu cả, mà khi Taehyung hỏi mẹ Jimin thì bà cũng nghĩ là có lẽ người nhà đã chôn cùng quan tài rồi, nên cả ba đành rời đi, không quên cảm ơn người mẹ tận tình. Jimin có vẻ khá tiếc, nhưng nghĩ lại thì bản thân cũng chẳng ở thế giới này lâu nên đã chấp nhận chỉ dùng chiếc xẻng con, cho dù nó sẽ hơi mệt một chút. Nhưng vui là được.

---

Extra:

"À tiện thì anh nên ngủ ở đâu vậy?" Jimin chồm người lên từ phía ghế sau xe hỏi Jungkook, làm Taehyung đang lái xe giật bắn mình, suýt chệnh choạng tay lái. Việc chở ma với anh, có chút chưa quen...


"Nhà em rộng, thừa phòng mà. Anh ngủ ở phòng nào đấy cũng được." Jungkook lắc lư theo mô hình Iron Man, vui vẻ trả lời. Có thêm người ở chung sẽ giúp cậu bớt sợ hơn khi gặp lại giấc mơ quỷ quái nọ.

"Anh chiếm giường rồi. Cho Jimin ngủ dưới đất." Taehyung gây hấn.

"Cậu ngủ dưới đất ấy. Phải có đãi ngộ đặc biệt với ma chứ." Jimin cãi lại.

"Tôi còn sống, sợ cảm lạnh lắm. Nhường giường đi, ma không bệnh được đâu."

"Cảm lạnh xừ đi, làm ma bầu bạn với tôi."

"Ồ thế à? Tối nay ăn cơm gà không có gà nhé bạn. Cậu có gà trên bàn thờ rồi còn gì."

"Tôi cúng cho cậu một con bây giờ!"

---

Note : Vì tui thích savage Park Jimin và thích coi 95z cà khịa nhau nên╭( ・ㅂ・)و


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận