Sáng hôm sau như lời hẹn với bà Loan, Phong đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để chuẩn bị tới công ty tuy nhiên ông không có ý định làm giấy khai sinh cho đứa bé đó. Nó vốn không phải con của ông mà nhưng nó lại là con gái của người ông yêu nhất. Đắn đo một lúc ông bước vào căn phòng của con bé, nhìn lại chiếc nôi cùng con bé đang ngủ rất đáng yêu. Nhìn làn da trắng mịn của trẻ sơ sinh cùng với mái tóc tơ dễ thương trông con bé không khác gì thiên thần. nhìn con bé làm ông có cảm giác bình yên lạ thường không phải là con bé cũng không có tội tình gì hay sao? Đúng con bé ko có tôi gì cả nó là đứa con của ông và người vợ ông yêu thương, không có cái gì là phản bội cả. con bé giống ông lắm mà cũng có thể như vậy chứ? Phải hay không? Chắc chắn có thể! Bỗng nhiên lòng chiếm đoạt của ông dâng lên tột cùng khi nhìn thấy cô bé đáng yêu giống ông và vợ ông rất nhiều. ông muốn ghét nó nhưng nhìn thấy nó ông không thể kìm nén được cảm giác muốn yêu thương chăm sóc và nâng niu. Đúng nó là con của ông. Đỗ Phan Minh Nhi! Con là con của Đỗ Vũ Phong ta và Phan Kim Huyền. con sẽ là con gái duy nhất của ta!!!
Mọi suy nghĩ được vạch ra trong đầu ông.các cảm giác chán ghét dần thay thế bằng sự yêu thương và chiếm hữu. con bé chính là linh hồn duy nhất của vợ ông còn lại trên thế gian này. Chỉ mới lý do như vậy ông cũng sẽ cho nó cơ hội trở thành đứa trẻ chính thức của Đỗ gia này.
Suy nghĩ cuối cùng và quyết định dứt khoát ông nhanh chóng tới uỷ ban thành phố làm giấy khai sinh cho con gái. Mọi thủ tục nhanh chóng hoàn tất và cái đêm định mệnh đó chính là ngày chứng minh sự tồn tại của Đỗ Phan Minh Nhi. Con bé đã chính thức có trong giấy khai sinh và hộ khẩu của Đỗ gia quang minh chính đại. Điều đó có thật sự là chính xác? Ông Phong đã đúng có phải không? Đúng! Ông đã làm chính xác. Đó là câu hỏi ông luôn tự đặt ra về thời gian sau này và cũng tự mình trả lời câu hỏi đó. Ông thật nực cười phải không?
Sau khi trở về công ty mọi công việc liền tới lập tức ông cũng không suy nghĩ gì nữa, lao mình vào đống công việc trong một tuần qua.
Sau khi xem xét các bên hợp tác cùng các dự án mua đất và khuyến khích đầu tư của các công ty đối tác về cơ bản đều làm tốt và hoàn thành chỉ có những công việc ông chưa thông qua đều ở trước mặt. ông có cảm giác kỳ lạ vốn các việc này thì thư ký Việt sẽ giải quyết tất cả nhưng không phải hắn đã chết rồi sao? Ai có thể làm những chuyện này và còn tốt hơn nhiều so với trước. Thậm chí có những dự án không khả thi lại có thể nhanh chóng ký kết được hợp đồng . trong đầu ông lúc này đã có câu trả lời nhưng không nghĩ lại có thể khiến cho người ta phải nể phục như thế này chỉ có thể là…?
CỐC..CỐC..CÔC..
Đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa. ông lấy lại tư thế uy nghiêm chỉ lạnh lùng đáp:
“Vào đi! Quản lý Lưu”
Quả nhiên sau câu nói cánh cửa mở ra không ai khác chính là Lưu Hoàng Lan với nụ cười sắc xảo rất bình tĩnh bước vào và đưa cho Ông một sấp giấy. Ánh mắt hiện lên sự kiêu ngạo và nói với cảm xúc khá thoải mái:
“ Vậy là anh đã xem qua hết các dự án và hợp đồng tuần qua rồi chứ? Anh hài lòng phải không? Đây là bản hợp đồng mà anh mong đợi nhất. vừa rồi chúng ta đã đánh bại cổ phiếu của các ngân hàng Phương Mai và Thanh Hoa. Họ đã ký kết hợp đồng sẽ rút khỏi thị trường trong nước và sáp nhập vào ngân hàng của chúng ta“
“ điều kiện của họ là gì?” tuy cố gắng giữ bình tĩnh trong ngữ điệu giọng nói nhưng thật sự ông rất ngạc nhiên chỉ tuần trước họ thật sự như bạch mã hắc long, phát triển không ngừng vậy mà chỉ một tuần lại ngoan ngoãn chấp nhận chỉ vì người con gái này.
“ cũng không có gì chỉ cần vẫn cho họ được quản lý các ngân hàng của họ như các chi nhánh nhỏ là được” cô ta trả lời thản nhiên nhưng mang nhiều phần kiêu ngạo và hiếu thắng.
“ cô đã làm như thế nào? Không phải công việc của quản lý như cô không liên quan tới những việc như thế này sao?” ông ngày càng cảm thấy người phụ nữ này đáng sợ không thể giống như người phụ nữ yếu đuối của ông. Ít ra ở cô ta cũng có sự nghiêm túc về công việc và không thể nói cô ta không có tài. Chỉ sợ rằng cô ta quá nguy hiểm với chính ông.
Đương nhiên dựa vào ánh mắt có vài phần hoài nghi cùng cảnh giác của người đàn ông mình yêu thương cô ta càng cảm thấy mình thắng thế chỉ nhìn ông với ánh mắt trân thành tới lạ thường và nói có vài phần nhẹ nhàng:
“ không có gì cả! ai cũng có điểm yếu chỉ cần chút tiền và những người có năng lực thì sẽ không có gì khó! Và chính thức tôi bây giờ là thư ký của anh. Và hiện tại với thực lực của tôi thì có lẽ anh cũng không có quyền lựa chọn. Hãy để tôi giúp anh.”
“Cô muốn gì? Cô mất nhiều công sức như vậy mục đích cuối cùng là gì chứ?” Ông thật sự muốn biết cô ta muốn gì. Tuy cô ta nói đơn giản nhưng đâu thể nào dễ dàng như vậy. ông không phải là không suy nghĩ tới những điều đó nhưng lại thua cô ta một cách ngoạn mục trong việc này.
Cánh môi vẽ lên đường cong như có như không! Cô ta thản nhiên đặt hai tay chống lên bàn trước mặt ông và nhìn Phong với ánh mắt hút hồn, nhẹ nhàng nói kèm theo ý cười:
“ là vì em muốn giúp anh! Chỉ vì anh và muốn trái tim anh hãy hướng tới Lưu Hoàng Lan này dù chỉ một lần. Em có gì thua kém cô ta chứ? “
Cũng không ngoài dự đoán nhưng không nghĩ cô ta có thể nói ra những lời này dễ dàng như vậy. Nhưng bản thân ông biết bây giờ cũng không nên nói ra những lời khó nghe với người nguy hiểm như thế này. Ông cũng không ngại nhìn thẳng vào mắt của cô ta và nói rõ ràng:
“cô biết rõ điều đó là không thể. Trái tim tôi chỉ có một người và cũng không có ý định với ai khác. Cô giúp công ty nhiều như vậy tôi sẽ trả lương xứng đáng, lương quản lý cũng không ít riêng tháng này tôi sẽ trả cô gấp 5 lần. Năng lực của cô tôi đánh giá cao, việc cô muốn làm thư ký tôi cũng không có vấn đề gì. Cô đặt đó và ra ngoài làm việc tiếp được rồi.”
Trước câu nói thẳng thừng của Phong. Cô ta thật sự khó chịu vẻ kiêu ngạo vơi bớt không ít. đập mạnh tay xuống bàn nhưng cũng không nói quá lớn, đôi mắt nheo lại mang theo vài nét tức giận rõ ràng:
“ Tiền lương? Anh vốn biết đó không phải là vấn đề mà em muốn nói. Hẳn là chung thuỷ với một người. Liệu có đáng với một người sẵn sàng vứt bỏ tình cảm của anh dễ dàng như vậy? “
Đương nhiên trước thái độ của cô ta, ông cũng không muốn nói lớn tiếng. ít ra cô ta cũng là con gái vẫn là lý trí thua tình cảm. Ông sẽ hơn được cô ta ở điều này và sự bình tĩnh của một người đàn ông khiến cho ông ta có thể nói ra một cách dứt khoát:
“Quản..Thư Ký Lưu! Đây là công ty, không phải nhà riêng. Một người có năng lực như cô nên biết rõ cái gì cần nói đúng lúc và đúng chỗ. Tôi không có thời gian. Cô ra ngoài đi tôi còn có nhiều việc phải giải quyết. Rất cảm ơn cô giải quyết công việc thay tôi trong tuần qua.”
Cô ta lấy lại bình tĩnh, cô biết lúc này cô đã đuối lý rồi. Cô còn nhiều cơ hội không nên chỉ vì nhất thời mà phá vỡ công sức đã xây dựng trong thời gian qua.Từ từ thu hồi cánh tay đặt trên bàn và ánh mắt thay đổi hiện lên sự nghiêm túc, tuy nhiên có một dòng chữ “giấy khai sinh” hiện lên đập vào ánh mắt làm cô ta quá đỗi kinh ngạc kèm theo căm phẫn. chỉ dùng ánh mắt sắc lẹm hướng về phía người đàn ông như là ông ta vừa làm một việc điên rồ nhất trong lịch sử. Rồi từ từ chuyển sang nụ cười mỉa mai với giọng nói kìm hãm 10 lần tức giận trong lòng mình:
“Vâng thưa giám đốc. Tôi xin lỗi vì đã đi quá giới hạn. Chúc mừng ngài đã chính thức có “con gái cưng” đầu lòng, anh hẳn rất hạnh phúc nha. Tôi đã xin phép sắp xếp cuộc họp cổ đông cho anh. Tầm 30 phút nữa hội đồng sẽ có mặt. Không phiền anh nữa.”
Cô ta nói xong và cũng quay bước ra phía cánh cửa, không đợi người đàn ông trả lời. Đôi mắt ánh lên một tia nhìn sâu thẳm mà đáng sợ. Cô ta đang không ngờ đến lúc phải sử dụng thủ đoạn này.
Sau câu nói như đâm nghìn nhát dao của cô ta. ánh mắt Phong trở nên u tối và ảm đảm nhìn lại tờ giấy khai sinh Đỗ Phan Minh Nhi. Mình đã làm cái gì thế này? Ông nhức đầu hất đống giấy tờ sang một bên cảm giác mình đang bị con người kia điều khiển cảm xúc. Thật là đáng xấu hổ. thật nực cười với một người đã tốn nhiều công sức lấy được chức vị người người ao ước lại luôn thua trong tay phụ nữ. Ông tự cười chính bản thân mình.
Lấy lại phong độ và sự bình tĩnh vốn có, tham gia cuộc họp cổ đông với vị trí là người đứng đầu. Phong hoàn toàn có thể nhận thấy những ánh mắt dò xét của các cổ đông trong căn phòng này đều hướng về phía mình. Không thể để lộ cảm xúc trong lúc này, ai cũng có thể ăn tươi nuốt sống ông nếu ông gục ngã trước mắt họ. Tuy nhiên ông cũng thấy cần cảm ơn Lưu Hoàng Lan đã thay ông xử lý các công việc quá hoàn hảo họ cũng không thể làm gì khác được trong lúc này, Chỉ có thể chờ đợi con mồi mất lý trí mà gục ngã. Nhưng không với kinh nghiệm công việc cùng với phong độ không thể pha lẫn của người đàn ông với nét đẹp như hoàn hảo họ không thể nhận ra được sơ hở gì cả. Chỉ có thể nghe theo điều chỉnh của người đàn ông và chúc mừng ông với các dự án thành công.
Cuộc họp kết thúc, cũng tới giờ tan tầm. Ông ngồi lên chiếc xe Mecerdes bậc nhất công ty của mình rồi hoà vào dòng xe tấp nập trên đường cũng không có ý định về nhà. Ông sợ lại phải đối mặt với người phụ nữ ông mang ơn và đứa bé gái đó. Ông rẽ qua đường Hoàn Kiếm vào The Bank Bar. Vẫn là nơi trước kia ông từng qua khi chưa biết Huyền nhưng bây giờ trở lại không còn vui như trước tâm trạng xuống dốc thê thảm. Ông chỉ mong có thể xua tan được những suy nghĩ quái dị trong đầu lúc này vì vậy có lẽ rượu sẽ giúp được ông không phải có câu “ uống rượu quên sầu” sao?
Với một người đàn ông mang nét đẹp sang trọng, ông chủ ngân hàng và là khách hàng quen thuộc trước kia của bar lại đi vào quán rượu một mình chắc chắn sẽ thu hút không ít các nhân viên nữ tại đây. Một cô gái ăn mặc hở hang với vòng một siêu khủng ngồi ngay cạnh Phong, bám lấy cánh tay Phong nói chuyện thân mật:
“Phong kaka anh sao hôm nay lại tới đây một mình như thế này? Nhớ em phải không để em tiếp rượu anh nha!”
Cô ta nở nụ cười ve vãn, kèm theo ánh nhìn mê hoặc không thể rời khỏi khuôn mặt cuốn hút của người đàn ông. Đồng thời đưa tay liên tục rót rượu cho Phong.
Phong cũng không có tâm trí, cũng chẳng quan tâm tới sự tồn tại của cô ta, mặc cô ta bám vứu lấy tay mình chỉ đưa tay lấy rượu cô ta rót cho rồi uống hết ly này tới ly khác.
Cô ta nở nụ cười quỷ dị chỉ tiếp tục những hành động rót và đưa cho người đàn ông tới lúc Phong say mèm và nằm gục ở ghế salon phòng vip. Cô ta đứng dậy và rút lấy điện thoại từ túi áo vest của Phong ra bấm số gọi và nở nụ cười chiến thắng.