Sáng hôm sau, thật nhức đầu mới có thể mở được mắt nhìn xung quanh. Không có một chút quen thuộc. Mọi thứ trong căn phòng đều mang một màu trắng trang nhã. Phong nhức đầu kinh khủng chỉ lấy tay vỗ vỗ đầu để bình tĩnh lại chút và nhìn xung quanh, mọi thứ đều hoàn toàn xa lạ. Ông đang ở đâu thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Đang muốn cựa mình ngồi dậy thì cảm thấy một bên cánh tay tê nhức. Ông giật mình kèm theo chút hoảng hốt trong ánh mắt hướng về phía người phụ nữ đang gối đầu trên cánh tay mình. Nhìn lại cả người nằm trong chăn không có bất cứ đồ che thân. Ông thật sự không nhớ mình đã làm ra cái loại chuyện gì với người này rồi? ông phải làm sao đây?
Cảm nhận được cánh tay cử động của người bên cạnh cùng hơi thở khác thường, người phụ nữ mở mắt và nhìn thẳng vào ánh nhìn thất thần của người đối diện đang nhìn mình. Cô ta thậm chí còn giật mình hơn, bật người quấn theo chăn lao xuống khỏi giường và dường như có giọt nước mắt vương trên mi. Phong nhìn chăm chăm hành động vừa rồi của cô ta và hình ảnh giọt lệ cũng thu trọn toàn bộ vào ánh mắt, cô ta làm sao vậy? ông cố lấy lại bình tĩnh và giọng điệu hỏi cô ta:
“ Lưu Hoàng Lan? Sao tôi và cô lại ở đây? Đêm qua tôi đã làm…”
Chưa kịp nói hết câu thì cô ta cũng không quay mặt lại chỉ nói vội vàng:
“chúng ta không làm gì hết. hôm qua anh đi bar uống rượu say, nhân viên trong cửa hàng đã gọi cho tôi tới đón anh, chỉ vậy thôi.”
Nói rồi cô ta vội vàng chạy vào toilet. Khoá trái cửa lại. Phong ở ngoài nghe cô ta nói và cố gắng nhớ lại tối hôm qua cũng không thể nhớ gì trước lúc say bất tỉnh. Nhưng cô ta nói không làm gì hết trong lòng cũng đỡ phần nào. Tuy nhiên nhìn tới quang cảnh trên giường lúc này với ga giường trắng toát, một màu đỏ thẫm hiện lên làm ông thấy choáng váng. Rốt cuộc ông đã làm gì thế này? Có phải vừa rồi cô ta đã khóc? Sao cô ta không yêu cầu ông chịu trách nhiệm? Phong phải hỏi cho rõ. Ông mặc tạm trang phục hôm qua lên người cũng không biết nên làm sao. Tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng. một lúc sau cô ta mở cửa ra ngoài trang phục cũng gọn gàng nhưng nét mặt có vẻ mệt mỏi vô cùng không còn là nét mặt hống hách mọi khi. Mọi cử chỉ và sắc thái trên khuôn mặt cô ta Phong đều thu vào tầm mắt mình. Không biết mở lời như thế nào, thì cô ta đã vội vàng cúi gằm đầu và nói lại một câu sau đó chạy nhanh ra khỏi phòng:
“ tôi đi làm trước chút anh về công ty sau. Xe của anh ở dưới gara khách sạn này”
Phong chưa kịp nói lời nào thì đã không còn thấy bóng dáng cô ta nữa. thật sự nhức đầu, sao cô ta lại hành động kỳ lạ như vậy chứ. Nếu ông đã có lỗi nhất định ông sẽ chịu trách nhiệm với cô ta, nhưng cô ta hành động như thế này ông thấy rất khó xử. Sao ông lại hành động như thế này? Vợ ông người ông yêu nhất vừa mất ông liền hành động như thế này sao? Như vậy thì ông có quyền gì giận cô ấy chứ? Trớ trêu thay. Không thể giải thích mọi hành động vừa xảy ra, cầm điện thoại thấy mục cuộc gọi có số điện thoại tối qua được gọi tới là số của cô ta. Có lẽ cô ta nói sự thật, tuy nhiên hành động của cô ta thật lạ lùng nếu là các cô gái khác chắc chắn sẽ không để cho ông yên như thế này. Con người này thật khó đoán. Nhưng cô ta đã nói không có gì ông cũng không thể mua dây buộc mình, chỉ có một cảm giác có lỗi với cô ta rất nhiều. Ông thật sự quá mệt mỏi trả lại phòng cho khách sạn, lấy xe và trở về nhà thay cho công ty. Ông suy nghĩ không biết sự im lặng của người con gái kia rốt cục là như thế nào?
Trở về Đỗ gia ( một ngôi biệt thự xinh đẹp gần 1000m2 ngoại thành Bắc Thăng Long, Hà Nội). Đi vào trong khuôn viên nhà thì thấy mẹ ông đang cười vui cùng với bé Nhi. Bà đang cùng bé thưởng thức không khí trong lành buổi sáng. Chỉ cần nhìn cử chỉ của bà cũng biết bà cưng con bé nhiều tới mức nào. Nhìn thấy tâm trạng bà thật tốt Phong cũng cảm thấy lòng thật thanh thản. Phong đứng nhìn bà và con bé khá lâu cho tới khi bà quay lại và nhìn thấy con trai, vội vàng gọi con trai lại gần và bà cười cũng thật tươi:
“Phong qua đây xem bé Nhi này! Mới bé mà đã biết cười với mẹ rồi.”
Phong cũng nở nụ cười yếu ớt với bà và bước tới gần hai bà cháu. Đúng là con bé đáng yêu vô cùng, nó nhìn thấy Phong và lại liền nở nụ cười tươi như là chờ mong gặp ông suốt. Bà Loan nhìn cháu gái cười với ba mình mà càng cảm thấy yêu mến lạ thường, không kìm lòng được bà thơm nhẹ vào má con bé và cười cười với con trai:
“ thật may khi có con bé bên cạnh mẹ con ta. Con nhìn xem, con bé còn biết ngay ai là ba mình này, vừa nhìn thấy con nó liền cười thật tươi. Phong con nhìn xem con bé giống con thật đó. Nó nhất định sẽ là đứa trẻ thông minh và xinh đẹp.”
Phong cũng không nói gì cả vì ông đang bị con bé thu hút. Thật sự con bé quá đáng yêu, nhìn sâu vào đôi mắt bé con ấy bỗng nhiên ông cảm thấy áy náy vô cùng. Vội ngừng ánh mắt nhìn và nén hơi thở dài. Nhận thấy sự mệt mỏi của con trai, bà vội đặt con bé vào nôi và hỏi Phong:
“ Con ăn sáng chưa? Hôm qua đi công chuyện ở Hải Dương chắc mệt lắm phải không? Lần sau nhớ gọi ẹ một tiếng nhé. Nghe con nói mẹ cũng yên tâm hơn.”
Ông giật mình hỏi lại mẹ:
“Dạ! sao mẹ lại…”
Ông chưa kịp nói thì bà cũng cười và nói tiếp giải đáp mọi thắc mắc của ông:
“Chiều tối qua, Hoàng Lan có ghé qua nhà chúng ta và đưa giấy khai sinh của bé Nhi ẹ. Nói là con có công chuyện đi Hải Dương bàn bạc với công ty chi nhánh gấp và phải tiếp rượu nên không gọi ẹ được nên nó qua đưa mẹ và cũng thông báo ẹ đỡ lo lắng.”
Ông cảm thấy rất khó hiểu. sao hôm qua cô ta lại làm vậy trong khi có thể đưa ông về nhà lại đưa ông vào khách sạn và khiến ông trở thành ác quỷ sau một đêm và cô ta thì im lặng? ông hoài nghi hỏi lại mẹ mình:
“cô ta mang giấy khai sinh của Nhi về ẹ sao?”
Không phải hôm qua cô ta cười cợt ông khi làm khai sinh cho con bé sao? Người phụ nữ này thật khó nắm bắt ông không thể hiểu. Bà Loan cũng không để ý nhiều, đẩy xe nôi cùng con bé kéo tay con trai đi vào nhà và nói một tràng:
“ừ! Con bé tốt lắm, quan tâm bé Nhi nữa. Mẹ cứ ngỡ nó sẽ ghét bé Nhi nhưng mà nó quý con bé lắm, hôm qua còn mua khá nhiều đồ cho con bé nữa. Nó cũng khá tốt bụng, lại xinh đẹp và gia cảnh cũng quá tốt lại thích con rất nhiều. bây giờ Huyền mất, con khổ nhưng bé Nhi còn khổ hơn nữa. Nếu có một người mẹ, con bé sẽ đỡ đáng thương. Ta nghĩ Huyền cũng đồng ý với ta và cái Lan cũng là bạn thân của Huyền. ta biết con khổ tâm nhưng Lan nó cũng có cảm tình với con từ lâu ta nhìn là biết. Hay là…”
“Mẹ! Mẹ để con đẩy con bé! Mẹ vào nấu cho con chút cháo gà được không? Con chỉ thích cháo mẹ nấu”: Phong nói để cắt ngang lời mẹ mình. Ông thừa biết là bà muốn nói gì nhưng mà ông không thể. Chỉ suy nghĩ thôi cũng đã nhức đầu đặc biệt là con người không thể kiểm soát như Lưu Hoàng Lan thì Phong lại càng không nghĩ tới. Chỉ là cảm thấy rất áy náy với cô ta. Căn bản ông cũng không biết với cô ta rồi sẽ dẫn đến cái gì?
Bà loan cũng không nói gì nữa, thấy con trai nói như vậy chỉ cười “ừ” một cái xong vào phòng bếp luôn, chuẩn bị đồ dùng nấu cháo cho con trai.
Phong cũng không nghĩ gì nữa nhìn con bé đang cười cười, như không có gì vướng bận trong suy nghĩ ông đưa tay ôm con bé và đung đưa, vỗ nhẹ vào lưng con bé. Dường như không còn khoảng cách nào hết, con bé cười cười nhìn ông rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon lành. Ông vô thức nở nụ cười khi nhìn cô con gái bé nhỏ ở trong tay mình đang ngủ rất ngon và khoé miệng vẫn đang cong lên nụ cười chỉ dành riêng cho ông. Phong thật sự chỉ mong tất cả mọi suy nghĩ lung tung đều không còn và chỉ còn ông và con gái bé bỏng này của ông. Một khung cảnh đẹp của hai cha con vẽ lên trong ngôi nhà tự nhiên ấm cúng lạ thường, mọi người giúp việc cũng cảm thấy ấm áp vô cùng khi nhìn cha con họ và bà Loan cũng không ngoại lệ, ánh mắt bà hiện lên hạnh phúc vô bờ bến và lại lần nữa cảm ơn cô con dâu đã mang đến cho bà và con trai một thiên thần đáng yêu. Ngay tại lúc này đây tất cả mọi người trong căn nhà này tuy độ tuổi và cuộc sống khác nhau đang cùng có chung nhịp đập hạnh phúc trước khi cơn giông bão khủng khiếp phá huỷ mọi thứ!!! >