Mộng Càn Khôn

Tiêu Vũ tiến đến đứng trước mặt trọc đầu
lão giả, bảo hắn không có chút nào khẩn trương là nói dối, dù sao cũng
không biết đến tột cùng cái Vấn Tâm thuật kia là như thế nào, nhưng chắc chắn đến thời điểm này đã không còn đường lui cho hắn. Giống như những
người khác, sau thời gian uống hết chén trà Tiêu Vũ liền đi ra, trên mặt hắn không có biểu lộ gì nhưng ẩn ẩn trong mắt có một tia hưng phấn,
Tiêu Vũ không nhanh không chậm đi đến cuối hàng ngũ khoanh tay đứng, đến tận đây hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cái gọi là Vấn Tâm thuật thực ra chỉ là một bí thuật nho nhỏ lợi dụng
thần thức xâm nhập vào cơ thể người bị kiểm tra, sau đó dựa vào nhịp
tim, nhịp thở, biểu hiện của người đó để phán đoán có nói dối hay không, cũng không phải hoàn toàn nắm chắc rằng người đó có hay không trung
thực. Tiêu Vũ khi đó chỉ thấy có một luồng năng lượng thần bí khó tả
tiến nhập vào trong cơ thể của mình, luồng năng lượng đó cứ chậm rãi đảo quanh toàn bộ cơ thể hắn, cũng không có gây trở ngại gì. Tiêu Vũ mới ở
cảnh giới Luyện Khí kỳ, chưa đến cảnh giới Ngưng Tinh nên không biết
luồng năng lượng đó gọi là thần thức. Tiếp đó trọc đầu lão giả hỏi hắn
những câu hỏi cơ bản, Tiêu Vũ thành thành thật thật trả lời, may mắn
không có gì xảy ra ngoài ý muốn, hắn cuối cùng cũng thông qua trắc thí.

Việc cứ tiếp diễn như vậy, đến khi toàn bộ hai mươi bốn người trải qua
trắc thí Vấn Tâm thuật xong thì mặt trời đã thấp thoáng trốn sau những
dải núi xa xa. Trọc đầu lão giả lúc này cũng từ trong phòng đi ra, Mạc

sư huynh cùng Vạn sư huynh cùng nhau tiến lên bái kiến, chỉ thấy trọc
đầu lão giả khẽ nhỏ giọng nhắc nhở gì đó rồi đưa cho Mạc sư huynh một
cái ngọc giản sau đó đi xuống cầu thang mật thất ở phía bên trái đại
sảnh. Mạc Sư huynh lúc này tiến đến trước hàng ngũ bọn Tiêu Vũ rồi trịnh trọng nói.

-“Tốt lắm, toàn bộ các ngươi đã qua kiểm tra cuối cùng, chính thức trở
thành đệ tử ngoại cốc Minh Linh Cốc, danh tính các ngươi cũng đã được
bảo lưu. Bây giờ theo ta nhận lấy vật phẩm môn phái dành cho các ngươi.”

Mạc sư huynh tiến về phía dãy tủ gỗ đựng đồ bên trái, y rút lam sắc ngọc bài từ bên hông ra đưa về phía dãy tủ rồi khẽ lẩm bẩm, một màn như lúc
mở cấm chế sơn môn lại diễn ra, lúc này màn bạch sắc hào quanh bảo vệ
dãy tủ dao động một trận rồi hoàn toàn biến mất, tiếp đó một ngăn tủ
bỗng mở ra, từ trong đó bay ra hai mươi bốn cái lam sắc ngọc bài cùng
hai mươi bốn chiếc nhẫn nhỏ màu đen, tất cả chia đều bay về phía hai
mươi bốn tân đệ tử, mọi người đều tự giác đưa tay bắt lấy phần của mình, lúc này Mạc sư huynh tiếp tục giải thích.

-“Ngọc bài là vật chứng nhận thân phận của các ngươi, chiếc nhẫn kia là
trữ vật giới, sử dụng cũng không có gì phức tạp, chỉ cần rót linh lực
vào nó sẽ biết, trong đó gồm có hai bộ y phục, một bình Tụ Linh đơn, một bình Ích cốc đơn, hai viên hạ phẩm linh thạch, một kiện hạ phẩm pháp

khí là Lam Minh kiếm, hai viên Dạ Quang thạch, cuối cùng là một khối
ngọc giản giới thiệu môn quy Minh Linh Cốc, các ngươi sau khi trở về chỗ ở của mình hảo hảo nghiên cứu, tránh cho sau này phạm phải cái gì ngoài ý muốn. Hạ phẩm linh thạch mỗi tháng có thể đến chỗ ta nhận lấy hai
viên, bây giờ Vạn sư đệ sẽ dẫn các ngươi chỗ ở, có cái gì thắc mắc ngày
mai lại qua đây.”

Vị Mạc sư huynh này nói xong liền quay về bàn gỗ ở giữa đại sảnh kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống sau đó nhắm mắt lại. Vạn Chí sư huynh cũng
không dây dưa nhiều, trực tiếp dẫn đầu đi ra thạch điện, hai mươi bốn
tân đệ tử liếc mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ đi theo. Theo lối cũ rời khỏi
Ngoại Minh đường, Vạn sư huynh lại dẫn mọi người đi qua một khe núi, rất nhanh trước mặt Tiêu Vũ xuất hiện một cái trạch viện to lớn có khoảng
hơn trăm gian phòng, trước cửa mỗi phòng đều có thấp thoáng một màn bạch sắc hào quang, giống như ở dãy tủ gỗ đựng đồ ở Ngoại Minh đường. Lúc
này trời đã nhá nhem tối, phần lớn phòng ở đây có ánh đèn nến lấp lóe
bên trong. Vạn Chí sư huynh dẫn mọi người đến giữa sân trạch viện thì
dừng lại.

-“Minh Linh Cốc ngoại cốc có Đông, Tây, Nam, Bắc viện, đây là Nam viện.
Từ nay đây là nơi ở của các ngươi, mỗi người tự chọn một gian tùy ý, chỉ cần chưa có người ở là được, mỗi gian đều có cấm chế không cho người
ngoài tự tiện dò xét hay xâm phạm, các ngươi lấy ngọc bài thân phận ra

rót pháp lực vào rồi thi pháp mở cấm chế, làm một lần sẽ quen. Hiện tại
đã muộn, sư huynh ta sẽ không quấy rầy, ngày mai các ngươi có cơ hội một lần tiến vào Tiên Minh các nhận công pháp tu luyện miễn phí, tất nhiên
ai cảm thấy đã có công pháp tốt thì có thể đổi lấy bí thuật pháp thuật,
tất cả do các ngươi lựa chọn. Nhớ kỹ, sau khi về phòng trước tiên nên
nghỉ ngơi rồi đọc qua môn quy Minh Linh Cốc. Được rồi, cáo từ.”

Vạn sư huynh nói một tràng rồi mỉm cười chắp tay chào các tân đệ tử, sau đó tiêu sái bước ra khỏi trạch viện, rất nhanh đã biến mất trong khe
núi mang theo ánh mắt hâm mộ của một số nữ đệ tử. Tiêu Vũ tay nắm lam
sắc ngọc bài, tâm trí hưng phấn, hắn không hề khách khí bước nhanh về
một gian phòng chưa có ánh đèn, hắn là chọn bừa, bởi vì ở đây nhìn qua
phòng nào cũng giống phòng nào, không cần thiết đau đầu lựa chọn. Tiêu
Vũ vận khởi Âm Minh Quyết rót pháp lực vào lam sắc ngọc bài, từ ngọc bài bắn ra một tia lam quang mỏng manh về phía gian phòng, bạch sắc hào
quang bỗng nhiên biến mất không thấy bóng dáng, đợi sau khi Tiêu Vũ tiến vào bên trong rồi khép cửa lại thì hào quang lại thấp thoáng hiện ra
như cũ, hiển nhiên mỗi khi ra vào cấm chế sẽ tự khởi động.

Vào đến bên trong, lúc này ngoài trời đã tối hẳn nên trong phòng chỉ có
một mảnh đen thui, Tiêu Vũ nhớ ra vị Mạc sư huynh kia có nhắc nhở trong
nhẫn trữ vật có hai viên Dạ Quang thạch, chắc chắn là cho đệ tử Minh
Linh Cốc dùng khi trời tối, hắn rót pháp lực vào nhẫn trữ vật đeo trên
ngón trỏ bàn tay phải, bỗng trong đầu Tiêu Vũ hiện ra một phiến không
gian khoảng hai trượng, trong đó có hai bộ bạch sắc y phục, hai bình
linh đơn, hai viên bảo thạch phát ra bạch quang lập lòe, hai viên bát

giác tinh thạch một lam một đỏ to bằng ngón tay cái, một thanh lam sắc
nhuyễn kiếm, một khối ngọc giản, tất cả đầy đủ giống như những gì Mạc sư huynh giới thiệu lúc trước. Tiêu Vũ cảm thấy khẩn trương, đây là lần
đầu tiên hắn sử dụng vật này, trong đầu thoáng động ý niệm muốn lấy ra
hai viên quang thạch, quang thạch thoáng chốc mất hút bên trong phiến
không gian rồi chợt hiện ra trong lòng bàn tay đeo nhẫn trữ vật của Tiêu Vũ, quang mang lập lòe từ quang thạch tuy không đủ chiếu rọi cả gian
phòng nhưng cũng đủ để Tiêu Vũ mò mẫm.

Cả căn phòng này rộng chừng năm trượng, đồ đạc bày bố vô cùng đơn giản,
giữa phòng là một chiếc bàn gỗ kèm bốn cái ghế, trên bàn trống không,
cuối căn phòng là một chiếc giường đơn sơ kèm chăn gối đầy đủ sắp xếp
gọn gàng, chấm hết, không còn bất cứ vật gì khác, bất quá đây không phải cái vấn đề gì quan trọng, tiêu chuẩn của đệ tử mới nhập môn chỉ là như
vậy, muốn đầy đủ có lẽ phải tự thân kiếm thêm, với Tiêu Vũ chỉ cần có
cái giường xem ra là đủ rồi.

Tiêu Vũ để một viên quang thạch lên bàn, sau đó lại sử dụng nhẫn trữ vật cất đi một viên còn lại, hắn tiến nhanh về phía giường gỗ, ngả người
ngã nhoài lên giường, cũng không thèm cởi giầy. Cả ngày hôm nay cứ đứng
đứng chờ chờ đợi đợi khiến hắn có một chút cảm giác mệt mỏi, trước tiên
không vội đọc cái gì môn quy gì cả, hắn lúc này chỉ muốn ngủ một giấc
thật sâu, hết thảy để ngày mai tỉnh dậy hẵng tính, đã mấy năm rồi hắn
chưa có một đêm nào thật sự tĩnh tâm yên ổn chợp mắt cả. Miệng khẽ mỉm
cười, Tiêu Vũ rất nhanh chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận