Tôi giật mình khi Dũng phất tay mở lều. Mái tóc hắn dài quá tai, trên người mặc loại quần áo rằn ri tương tự tất cả đám đàn ông ở đây.
– Cô em, ăn sáng chứ?
Dũng bóc lương khô tống vào miệng tôi. Tôi trừng trừng lườm hắn nhưng đành nhai nhồm nhoàm trước ánh mắt lóe lên tia thú vị của hắn. Tôi cần phải ăn để có sức khỏe, muốn làm gì cũng cần phải no cái dạ dày. Nhai một hồi, hắn lại đưa nước cho tôi uống, cứ vậy, một lúc bụng cũng cảm thấy dễ chịu.
– Tại thằng Phúc mà anh chẳng còn gì ngon cho cô em, ăn tạm bữa này, tối nay có rượu thịt cho cô em đấy nhé!
Tôi ghê tởm quay đi khi hắn vuốt ve má tôi. Hắn không làm càn, hài lòng đứng dậy bỏ ra ngoài. Tôi đánh giá hắn là một kẻ rất biết nhẫn nhịn chờ thời, như cách hắn thu phục đám thổ phỉ kia để lên nắm quyền thay lão Lưu. Đêm qua lão trọng thương như vậy, cũng coi như cái mạng chỉ còn một phần mười, nơi rừng thiêng nước độc chẳng có thiết bị y tế nào hỗ trợ khó lòng qua khỏi. Bọn chúng đánh giá tình hình để quyết định cho lão ra đi sớm, chẳng có kẻ nào không phục Dũng. Thành ra, cả đoàn nhất nhất một lòng, thu dọn hết lều bạt, đeo ba lô lên vai, tay lăm lăm khẩu súng dài, rời bỏ nơi bọn chúng đóng quân bao ngày.
Dũng đi sau cùng quan sát cả đoàn. Tôi bị một gã thổ phỉ dí súng thúc đi, hai tay tôi lúc nào cũng bị trói, đành chấp nhận cùng bọn chúng di chuyển suốt một ngày dài. Vừa mệt, vừa đói, vừa khát, cùng tình trạng với lũ thổ phỉ nhưng sức tôi không bằng bọn chúng, thành ra cảm thấy hai mắt hoa lên, hai chân run rẩy muốn ngã quỵ.
– ĐI! DÁM LƯỜI À?
Gã đi bên cạnh đạp vào người tôi làm tôi ngã vật ra nền đất cỏ ướt át bẩn thỉu. Mẹ kiếp! Tôi tranh thủ nằm nghỉ luôn không thèm dậy. Hai chân tôi đã sưng phồng, đôi giày vải cũng rách toạc, bước đi thôi cũng khó khăn. Đi bộ suốt từ tinh mơ đến xẩm tối không nghỉ, sức nào chịu nổi ngoại trừ mấy gã trai tráng to khỏe này. Điều làm tôi đau lòng nhất, đó là mỗi lúc tôi một xa Phúc. Tỉnh lại rồi… liệu anh có nghĩ đến tôi chút nào không?
– Nghỉ một lát!
Dũng trầm giọng nói phía sau. Cả bọn cũng thở phào một hơi, lục tục ngồi xuống xả hơi.
– Uống đi cô em!
Hắn mở bi đông nước của hắn dí vào miệng tôi. Trong bi đông còn phảng lên mùi rượu mạnh, nhưng lúc này thực sự là nước. Tôi ngửa cổ uống. Tất nhiên tôi cần uống, tôi khát muốn phát điên. Khốn nạn thật! Hắn bắt cóc tôi, ép buộc tôi phải di chuyển theo hắn trong tình trạng thảm hại này! Đến cơ hội hai tay được mở ra tôi cũng không có, mọi hoạt động đều phải làm khi hai tay trói chặt, kể cả lúc đi vệ sinh hắn cũng không thả cho tay tôi được tự do, chỉ cho phép tôi chọn một lùm cỏ mà đi, còn họng súng vẫn chĩa về tôi.
Gã dí súng thúc tôi đi nhìn Dũng giục giã:
– Anh Dũng, nghỉ thế đủ rồi, chúng ta đi thôi kẻo muộn, anh Khang đang chờ.
– Cứ để hắn chờ thêm một lúc.
Dũng nheo nheo hai mắt nhìn tôi vừa uống no nước, dòng nước dư thừa làm ướt cần cổ trắng ngần cùng một mảng áo trước ngực. Yết hầu dịch chuyển, đáy mắt hắn sẫm lại, tôi dễ dàng đọc được trong đó điều gì, cơ thể bất giác rùng mình một lượt. Phải thoát khỏi hắn càng sớm càng tốt, nếu không tôi sẽ khó lòng được yên với hắn!
– Đi!
Dũng phất tay, kéo tôi đứng dậy. Cả bọn lại đạp cỏ tiến bước, gã dí súng cạnh tôi bực bội vì sự chậm trễ của cả đoàn, đạp cho tôi một cái đau đến kêu lên một tiếng. Thực tình tôi chỉ mong có con rắn độc nào nhào ra cắn chết hết bọn chúng luôn đi!
Đi thêm một đoạn, bất ngờ hai tiếng súng nổ vang rền. Bọn chúng reo lên:
– Haha, may chưa?… Tối nay lại có thêm món rắn nướng!
Muốn chửi thề thêm tiếng nữa! Lũ người này trời không sợ, đất không sợ, đến cái chết còn chẳng sợ thì chẳng còn gì trên đời này dọa dẫm chúng được nữa!
Sắc trời chuyển tối. Ánh lửa bập bùng phía xa, tôi căng đôi mắt hoa mệt mỏi để nhìn cho rõ. Một khu nhà tạm ven một con suối nhỏ hiện ra trước mắt. Phía trước khu nhà tạm, một đống củi được vun cao nổi lửa bập bùng, xung quanh đống lửa là một nhóm đàn ông cùng phụ nữ mặc loại trang phục dân tộc thổ cẩm đi đi lại lại chuẩn bị cho bữa tiệc rượu thịt tối nay.
Đám thổ phỉ hớn hở ra mặt, bọn chúng nhường cho Dũng bước lên trước, bắt tay với một gã đàn ông tầm tuổi bốn mươi mặc trang phục quân đội màu xanh đậm, một vết sẹo dài trên trán gã như thể hiện chiến tích lẫy lừng.
Dũng cười điệu khách sáo trước gã:
– Anh Khang, chúng tôi đến muộn, không phiền chứ?
– Chốc nữa các cậu uống rượu phạt là được, hà hà!
Khang lập tức phát hiện ra tôi trong đám thổ phỉ, gã hất hàm:
– Đàn bà à? Lão Lưu để cậu thiếu đàn bà đến thế sao?
– Con nhỏ này không tầm thường.
Dũng nhếch miệng đắc ý, vẫy tay để gã dí súng thúc tôi bước lên trước cho Khang nhìn rõ.
– Rất đẹp. Hay cậu để nó cho anh?