Mộng Có Đành Buông


Tôi ngỡ ngàng, không muốn tin vào tai mình trước những lời Phúc nói.

Ý anh là… kẻ hại Quân là người của tổ chức? Khuôn mặt tái xanh tái xám tố cáo tâm trạng hoang mang của tôi lúc này.

Kẻ hại Quân… là người của tổ chức thật sao? Không… tôi không tin!
– Tất cả đều là sự thật.

Cô muốn kiểm chứng có thể hỏi người của tổ chức cô, hỏi viên đạn ghim trong ngực gã Quân, chỉ sợ bọn họ không bao giờ cho cô biết thôi.

Phúc lạnh giọng, hai mắt anh chăm chăm nhìn tôi, nửa thương hại, nửa lại chứa đựng tia xót xa trong đó.

Anh đã cho tôi xem đoạn video quý giá, nhượng bộ vô cùng anh mới chứng minh cho tôi anh không giết Quân, điều vốn dĩ anh chẳng cần phải làm.

Thời điểm Quân chết, tôi hận thù Hồng Anh đến mất đi lý trí mà không nghĩ ra kẻ nghe thấy tiếng súng của Hồng Anh bắn Quân là kẻ đã bám theo Quân giám sát hoạt động của anh và truyền tin tức về cho tổ chức, nhưng tôi không có bằng chứng hắn giết Quân, thậm chí hắn là ai tôi cũng không được biết.

Tôi đòi đến tận nơi xem thi thể của Quân bọn họ cũng không cho phép, chỉ chụp vài hình ảnh gửi cho tôi.

Hóa ra ẩn phía sau… tổ chức đã ám hại Quân, bởi vì anh không hoàn thành nhiệm vụ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ tổ chức lại có thể vắt chanh bỏ vỏ đến như vậy! Thật quá sức tàn nhẫn! Nếu như tôi cũng không hoàn thành, có lẽ số phận của tôi cũng như Quân, chỉ có một con đường chết!
Tôi cay đắng quệt nước mắt, toàn thân thẫn thờ vô lực, hai chân đứng cũng không vững mà quỵ xuống.

Phúc lập tức đỡ tôi, một lực bế ngang người tôi về giường.

Đặt tôi nằm xuống, anh lạnh nhạt thì thầm vào tai tôi:
– Gã chết là đáng kiếp, nếu gã không bị giết thì người của tôi cũng sẽ cho gã xuống địa ngục! Tôi có giết gã cũng chẳng cần phải giấu cô vì gã xứng đáng với điều này! Cô hận tôi… không sai!
Tôi nhắm chặt mắt, cơ thể vẫn mềm nhũn trong nỗi đau bị phản bội từ tổ chức, những con người tôi vốn hết lòng tin tưởng.

Phúc nói gì lúc này tôi cũng không muốn nghĩ nữa.

– Nhưng cuối cùng tôi không giết Quân, hóa ra lại là may mắn của tôi.

Tôi thêm một lần ngỡ ngàng, mở to đôi mắt ướt nước đỏ hoe nhìn anh.

Đôi môi anh phủ xuống môi tôi, tôi chẳng còn sức lực để chống cự, cơ thể thả lỏng, cứ vậy tiếp nhận nụ hôn dịu dàng an ủi của anh.

Bàn tay anh lần vào chân váy bút chì tiến dần lên trên, bên ngoài chợt vang lên tiếng chị Hợp:
– Cậu Phúc, cô Chi, hai người xuống nhà ăn tối thôi, bà chủ đang chờ!
Tôi thức tỉnh, vội đẩy Phúc ra, vùng dậy đáp lời:
– Em… nghe rồi chị! Em xuống đây!
Phúc thở hắt một hơi như chưa thỏa mãn.

Hai mắt lấp lánh nhìn tôi, anh đưa tay lau vết son đỏ mận còn lưu lại trên môi, khóe môi mỏng nhếch nhẹ:
– Son rất thơm.

Màu cũng… rất đẹp.

Tôi lườm anh một cái, khuôn mặt lem nhem của tôi lúc này chắc hẳn nhìn rất tức cười.

Ý cười ngập trong đáy mắt, Phúc bước ra ngoài, để lại mình tôi trong vô vàn cảm xúc.

Cho đến cuối cùng, Phúc không giết Quân, có phải là giới hạn anh không vượt qua nhờ số phận? Tổ chức là những kẻ đã cưu mang chúng tôi, cũng là những kẻ đầy dã tâm với những con tốt như chúng tôi, sẽ không có cách nào điều tra cho đến tận cùng, chỉ biết tôi là kẻ may mắn không rơi vào hoàn cảnh của Quân, còn may mắn hơn nữa khi tỉnh táo thoát được khỏi bọn họ.

Nỗi xót xa cay đắng ngập tràn, tôi cắn răng vào môi, hai mắt nhắm lại, chấp nhận có những điều vĩnh viễn là bí mật không thể rõ tận tường.

Tận cùng tất cả chính là… sinh mệnh của tôi và Quân vốn dĩ đã thuộc về bọn họ từ lâu rồi.

Bữa tối diễn ra nhẹ nhàng khi không còn Ngân ngồi cạnh Phúc.

Bà Trinh ghét tôi thì ghét thật nhưng bà ấy coi trọng Phúc hơn bất kỳ điều gì trên thế giới này, bà ấy xác nhận được tôi đã cứu con trai bà ấy trong đường tơ kẽ tóc nên ngậm bồ hòn mà đối xử nhẹ nhàng với tôi.

Tôi bất ngờ khi bà ấy gắp một miếng mực xào vào bát tôi, nhẹ giọng:
– Chi ăn đi, mẹ thấy con gầy quá!
Phúc tủm tỉm hài lòng nhìn mẹ anh, cũng hùa với mẹ anh mà gắp cho tôi một miếng thịt bò bít tết cắt nhỏ từ đĩa anh, vừa âu yếm nhìn tôi anh vừa nói:
– Mẹ mong có cháu bế rồi phải không mẹ?
AAA… có thể nào anh để tôi ăn tự nhiên được không? Hai má tôi nóng ran khi bàn chân anh tìm đến xoa nhẹ chân tôi, còn ghé tai tôi nói nhỏ:
– Đêm nay… nhé!
Tôi lắc lắc đầu, cả người nóng muốn bốc khói.

Anh phì cười, vui vẻ nói chuyện với bà Trinh:
– Chúng con dự tính sẽ đăng ký kết hôn và tổ chức một đám cưới nhỏ, mẹ làm chủ cho chúng con nhé!
Trái tim tôi ngưng lại một nhịp rồi lại đập loạn lên.

Ý của Phúc… là sẽ tổ chức một đám cưới tử tế, muốn tôi danh chính ngôn thuận là vợ của anh trước pháp luật? Cảm giác xúc động làm sống mũi tôi cay xè, khẽ cúi mặt nghe bà Trinh đáp lời con trai:
– Ừ, mẹ nghe nói Chi là vợ hai của con, trần đời mẹ ghét nhất đàn ông lấy nhiều vợ.

Chỉ được một vợ thôi, nghe chưa?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui