Tôi muốn biết rõ mọi chuyện, điều mà Phúc không nói cho tôi! Gọi lại người đàn ông kia, ông ta chấp nhận gặp tôi ở một địa điểm khác, còn đồng ý để tôi mang theo vệ sĩ. Ông ta đảm bảo sẽ không làm tổn thương tôi, chỉ cần tôi không cho Phúc biết tôi đến gặp ông ta, vì ông ta sợ Phúc hãm hại. Mọi chuyện tại sao lại ra nông nỗi này? Tôi sụt sịt gạt nước mắt, ngồi ghế sau xe của hai vệ sĩ, sâu trong lòng là cảm giác thất vọng ngập tràn, đau đớn đến mức lồng ngực như bị xé ra thành từng mảnh. Người tôi tin tưởng nhất, người tôi yêu thương nhất… người ấy giấu giếm tôi, còn hãm hại kẻ muốn cho tôi biết đâu là sự thật!
Đến gần nơi ông ta hẹn, tôi cẩn thận gọi điện trước, muốn chắc chắn ông ta không có đồng bọn đủ để làm hại cả vệ sĩ của tôi.
– Tôi đã đến gần nơi ông hẹn, chồng tôi không biết tôi đến đây, ông vui lòng ra mặt, được chứ?
– Cô đang ở đâu?
– Tôi đang dừng ở số 20 phố X, chiếc xe Ford đen biển số xxxx.
Ông ta đang bí mật quan sát ở đâu đó, thấy chiếc xe đứng đúng vị trí tôi nói, cảm nhận nguy hiểm không cao nên ông ta chấp nhận nói:
– Tôi nói thẳng đây. Tôi muốn gặp cô để trao đổi. Cô hãy đưa cho tôi một trăm triệu tiền mặt, tôi sẽ cho cô biết mẹ cô là ai, cha cô là ai!
Tiền… hắn muốn tiền sao? Một trăm triệu không phải là số tiền quá lớn để mua thông tin về mẹ tôi, bởi lẽ suốt những năm qua tôi đã tốn kém hơn số tiền này rất nhiều, nhưng tôi cũng không thể ném tiền qua cửa sổ.
– Làm sao tôi có thể tin những gì ông nói là sự thật?
– Tôi từng là lái xe cho cha cô, tôi biết tất cả mọi chuyện về cha mẹ cô. Cũng biết tại sao chồng cô lại ngăn không cho cô biết sự thật!
Tôi ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng lên tiếng:
– Hiện tại tôi không có đủ một trăm triệu, tôi sẽ đưa dần, ông cung cấp dần thông tin cho tôi, được chứ?
– Tôi đâu có ngu, đúng một trăm triệu, không kém một xu!
Khốn kiếp thật! Có khi nào hắn tống tiền Phúc không được nên chuyển sang tôi? Điều tôi cần hiện tại chính là… hắn ta là ai? Chỉ cần biết hắn là ai, tôi có thể tự mình tra cứu mọi chuyện!
Tôi đanh giọng hỏi:
– Làm sao tôi tin được ông chính là lái xe cho cha tôi, tin những gì ông nói là sự thật?
– Mấy tấm ảnh tôi gửi cho cô chưa đủ thể hiện tôi thân thiết với ông ta thế nào sao?
– Có thể ông ăn trộm ảnh của cha tôi thì sao?
Hắn ta tức giận quát to:
– Tao cần gì phải ăn trộm, chính cha mày nhờ tao chụp ảnh mẹ mày cho lão ngắm!
– Trừ khi ông chứng minh cho tôi ông đúng là lái xe của cha tôi, thì tôi mới trả tiền cho ông!
Hắn thèm tiền thật nhưng cũng không muốn lộ thông tin một cách dễ dàng. Nghĩ một hồi hắn đành nói:
– Được rồi, mày trả tao từng ít cũng được. Lần đầu là năm mươi triệu!
– Tôi không có nhiều như vậy. Mười triệu, được chứ?
Hắn khát tiền đến mất lý trí, liền nói:
– Được rồi, mười triệu thì thông tin của mười triệu. Bao giờ mày đưa được?
– Bây giờ. Ông ra đây, tôi đưa cho ông.
Cho đến cùng hắn cũng chỉ là một kẻ thèm tiền đến mất đi sáng suốt. Hắn bịt chặt mặt mũi đến gần chiếc xe tôi đang ngồi, muốn nhanh chóng lấy mười triệu từ tôi. Ngay khi hắn bước đến gần, một vệ sĩ của tôi đã tóm được hắn, quặt tay hắn lại làm hắn tức giận chửi ầm ĩ.
– Con khốn, mày dám lừa ông!
Vệ sĩ tống hắn vào trong xe. Họng súng của người vệ sĩ còn lại lập tức dí vào thái dương hắn làm hắn sợ đến run lẩy bẩy.
– Tha… tha cho tôi!
Tôi gằn giọng:
– Ông biết những gì, khai hết ra!
– Tôi… tôi biết cha mẹ cô là sự thật! Khi có người đem ảnh mẹ cô cho tôi xem, tôi nhận ra ngay bà ấy là ai. Năm xưa tôi được cha cô sai chụp ảnh bà ấy suốt mà…
– NÓI!
– Mẹ cô là cô Hạnh, người ở tỉnh P, năm bà ấy mười chín tuổi thì về làm giúp việc cho nhà ông Kim, cũng chính là cha cô.
Tôi xúc động nghẹn đi. Mọi chuyện về mẹ tôi cuối cùng đã sáng tỏ rồi…
– Mẹ cô xinh đẹp như vậy, cha cô vừa gặp đã mê mẩn liền tìm cách chinh phục, muốn bà ấy làm phòng nhì, còn hứa sẽ cung phụng bà ấy như bà hoàng nhưng bà ấy không chịu. Thời điểm đó ông Kim hết sức giàu có, ông ta vẫn ép buộc được mẹ cô phải chiều chuộng ông ta. Một ngày, bà ấy đánh ông ấy ngất lịm rồi bỏ trốn. Ông ta điên cuồng truy tìm mẹ cô khắp nơi, không biết bà ấy đã có thai và sinh ra cô.