Mộng Có Đành Buông

Tôi lặng đi, hoàn toàn không ngờ mẹ tôi lại khổ sở như vậy. Mẹ giấu giếm thân phận bao nhiêu năm vì sợ lão già khốn nạn đó trả thù, một mình vất vả cực khổ nuôi tôi khôn lớn. Nước mắt tôi lăn dài theo từng lời kể của người đàn ông tầm tuổi năm mươi gầy gò như thể hắn là một con nghiện lâu năm.

– Một ngày, cha cô đã tìm được mẹ cô, biết cô là con gái ông ta, ông ta muốn đón hai mẹ con cô về, còn muốn cho cô một nửa gia sản của ông ta, nhưng mẹ cô không chấp nhận. Sau đó mẹ cô gặp tai nạn, ông ta nghe thông tin cô cũng chết trong tai nạn đó nên chấp nhận từ bỏ không tìm kiếm cô. Trên hết, bà Mỹ vợ ông ấy cực kỳ ghê gớm, bà ấy nhất quyết dọa chết nếu ông ấy đến gặp mẹ con cô lần cuối.

Tôi lạnh giọng hỏi:

– Bà ta… đã phẫu thuật thẩm mỹ… đúng không?

Điều tôi đau lòng nhất chính là tôi không thể tìm ra mụ ta, dù người của tôi đã tìm đến từng nhà trong thành phố nhỏ mà mẹ cho tôi biết về nơi cha tôi sống để chụp ảnh từng người phụ nữ đã làm vợ làm mẹ của một cô con gái. Kết quả, không có người phụ nữ nào giống với mụ ta!

– Sao cô biết vậy? Bà Mỹ vừa già vừa xấu, không xứng đôi với ông Kim nên bà ta quyết định đập mặt xây lại. Đây này… tôi có ảnh bà ta ngày xưa với hiện tại, tôi cho cô xem luôn đây nhé!


Hắn lập cập mở điện thoại cho tôi xem. Tôi lướt qua hai bức ảnh, nhếch miệng chua chát. Nếu mụ ta còn dung mạo cũ, tôi đã sớm tìm ra được mụ ta rồi!

– Cha tôi… ông ta giờ thế nào?

Hắn trầm giọng nói:

– Công ty bánh kẹo của ông Kim đã bị công ty Hồng Anh nuốt gọn năm năm trước, ông ta phá sản, nợ nần ngập mặt, cuối cùng treo cổ tự tử!

Thì ra… Phúc ngăn cản tôi biết sự thật, anh muốn tất cả chìm trong bóng tối là vì anh sợ tôi lại thêm một lần nữa thù hận anh. Giữa chúng tôi đã có quá nhiều hiểu lầm xa cách, khó khăn lắm mới có thể hạnh phúc ngọt ngào như hiện tại, anh không muốn tôi biết… kẻ hại cha đẻ của tôi đến kết cục thảm hại là công ty nhà anh, không muốn khắc sâu khoảng cách khó khăn lắm mới lấp đầy giữa chúng tôi!

Trong tôi là vô vàn cảm xúc, tôi thẫn thờ hỏi:

– Vậy mụ vợ và con gái cha tôi thì sao?

– Bọn họ quen ăn chơi hưởng thụ… giờ đi làm gái nuôi thân lại còn nghiện ngập, đợt trước công an quét vào trại hết rồi!

Tôi hừ nhạt. Kết cục như vậy… chính là nhân quả! Hahaha… Tôi cười to mà hai mắt ầng ậng nước. Trả thù… tôi chưa cần trả thù thì số phận đã thay tôi trả thù bọn chúng rồi!


Tôi hít sâu một hơi, chưa bao giờ cảm thấy nhẹ lòng đến thế. Màn đêm quá khứ cuối cùng đã được vén lên để tôi nhìn rõ tất cả. Cả nguyên nhân tại sao Phúc lại giấu giếm tôi… cũng chỉ vì anh yêu tôi, anh không muốn mất tôi, không muốn hận thù giữa tôi và anh tiếp diễn. Làm sao tôi có thể giận anh được đây? Thương trường là chiến trường, Hồng Anh đã chiến thắng trong cuộc đua năm đó, hơn nữa… tôi hận cả nhà cha đẻ của tôi, bọn chúng thảm hại như vậy là điều tôi vui mừng hơn bất cứ điều gì!

Tôi mở ví, nhét vào tay lão ba triệu, trầm giọng:

– Coi tôi như trả cho ông chút công sức. Ông không chê ít chứ?

– Không… thế này… là đủ rồi!

– Ông đi đi!

Tôi mở cửa đẩy hắn ra ngoài. Chiếc xe phóng vụt đi, lòng tôi mong ngóng sớm gặp Phúc hơn bao giờ hết, tôi muốn nói với anh: Tôi không trách anh!


Chiếc xe phóng đến một đoạn hồ vắng, chợt có một đoàn xe chặn xe tôi lại. Kiểu bắt ép người thế này… chính là lão Tài! Khốn kiếp thật! Lão lợi dụng lúc tôi rời khỏi Phúc để ra tay, quá sức hèn hạ!

Người vệ sĩ lái xe không đủ bản lĩnh để vượt vòng vây như Phúc, sau một hồi bị gõ đập cửa, cuối cùng anh ta đành phải mở cửa xe. Không muốn tay không tấc sắt đối đầu với cha con lão Tài, tôi nhanh tay cướp khẩu súng của một vệ sĩ giấu vào túi quần.

– Con ranh, ông Tài đang chờ mày đấy!

Tôi bị lôi xềnh xệch khỏi xe. Ngay khi ra ngoài, tôi liền sử dụng cách thức mà tôi thường làm để thoát khỏi vòng vây, dí súng vào cổ tên cầm đầu vênh váo vừa lôi tôi ra, dùng gã làm lá chắn:

– CHÚNG MÀY MUỐN GÃ SỐNG THÌ ĐỂ TAO YÊN!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận