Vết nứt trên tường đất càng lúc càng lớn, đá vụn không ngừng rơi xuống.
Ciro nhẹ nhàng ôm lấy Soso dùng phong hệ ma pháp bay lên, lại sợ quấy rầy cậu, dán vào tai cậu nhẹ giọng: “Là ta.”
Mày Soso hơi giãn ra, thân thể vô thức nhích lại gần hắn.
Ciro hôn vào thái dương cậu, bàn tay ôm cậu siết chặt.
Dưới tường đất, từng khối đất càng rơi càng lớn.
Đội cận vệ của hoàng thái tử đột nhiên xông tới, nhảy lên nhảy xuống tiếp lấy từng khối, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
Audis không hề phát giác, chỉ không ngừng niệm chú ngữ, sắc mặt càng lúc càng tái xanh.
Olivia đột nhiên vọt tới bên cạnh hắn, cau mày: “Trò đang sử dụng thổ tinh linh?” Tường đất lần này so với khi mọi người hợp lực vừa rồi còn dày và chắc chắn hơn, tuyệt đối không phải sức một mình Audis có thể làm được.
Các ma pháp sư đứng bên cạnh hết sức kinh ngạc nhìn sang. Trong đó kinh ngạc nhất phải là đạo sư của Audis, ông ta không biết hóa ra Audis đã có được thổ tinh linh!
Sóng mắt Audis giật giật.
Olivia trầm giọng: “Ta biết tình thế lúc này rất nguy cấp, nhưng tùy tiện sử dụng thổ tinh linh sẽ khiến cho tinh thần lực của trò cạn kiệt! Kết quả như vậy không phải ai cũng gánh vác được!”
Đầu Audis hơi ngẩng lên.
Olivia nhíu mày.
Frank đi đến phía sau hắn, thấp giọng: “Cậu ấy đang chỉ Soso.”
Tình cảnh của Soso so với Audis còn hiểm ác hơn. Nhu cầu về tinh thần lực của lửa giận tinh linh lớn hơn thổ tinh linh gấp nhiều lần.
Olivia đột nhiên phẫn nộ giậm chân.
Bà thống hận cảm giác bất lực này! Soso và Audis đều là những học sinh bà rất xem trọng, vậy mà hiện tại, bọn họ ở trong này sinh tử giao tranh, bà lại khoanh tay bất lực!
Danton đi tới, thấp giọng: “Viện trưởng, còn mười lăm phút đồng hồ.”
Mười lăm phút đồng hồ, sắp đến thời điểm cuối cùng của đấu khí hộ thể trên người kỵ sĩ cấp chín.
Olivia ngẩng đầu, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khoa trương.
“Nhân loại nhỏ bé.” Đằng trước truyền đến tiếng chế nhạo của Mura.
Giọng nói của hắn giống như ở trong hang núi, không vang vọng xa xăm, nhưng vào trong lỗ tai mỗi người đứng đây còn sắc bén hơn cả đao kiếm, khiến họ không thể không lo lắng cho đám Gallon.
Olivia đột nhiên nhớ ra một việc, bay đến bên người Soso: “Nếu đám Gallon trở vè, trò có cảm nhận được không?”
Môi Soso trắng bệch, ý thức đã dần dần mơ hồ. Cậu nghe thấy tiếng Olivia hỏi, nhưng không thể hiểu ý tứ trong từng câu từng chữ của bà, càng không nói đến việc trả lời.
Ciro cau mày: “Ý dì là…”
Olivia: “Ta sợ lửa giận tinh linh và thổ tinh linh chẳng những ngăn chặn Mura mà còn chặn cả đám Gallon!”
Ciro cúi đầu nhìn Soso trong ngực, không nói được lời nào. Có thể làm đến bước này đã là cực hạn của cậu, hắn không thể yêu cầu cậu làm chuyện vượt quá năng lực. Nhưng Gallon…
Hắn ngẫm nghĩ: “Có thể để bọn họ đi vòng qua không?”
Nhờ sự ngăn cản của bọn họ, thế lửa hiện giờ chủ yếu khuếch tán về ba hướng. Chỉ cần Gallon vòng qua lửa giận tinh linh, có thể tiến vào từ phía sau bọn họ, giống như lúc trước Hussel trở về.
Olivia: “Hy vọng bọn họ có thể nghĩ ra điều đó.”
Lửa giận tinh linh lắc lư càng lúc càng chậm, giống như một ông lão tuổi xế chiều đã dần đi đến điểm cuối.
Ciro ôm Soso, lỗ tai gắt gao dán vào mặt cậu, chỉ có như vậy, hắn mới có thể nghe thấy tiếng cậu hít thở, chỉ có như vậy, hắn mới có thể xác định người trong lòng hắn còn đang cố gắng, chưa hề bỏ cuộc.
Âm thanh bốn phía dần dần lùi xa, dường như chỉ còn lại tiếng tim đập của họ.
Ciro không biết mình nên hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng ở một khắc này, hay hy vọng khoảng thời gian này nhanh chóng trôi đi, bởi vì hắn không biết giữa bọn họ còn có ngày mai và tương lai không.
Trái tim gần đây trải qua chấn động liên tiếp tưởng rằng đã tê dại nay lại từng hồi từng hồi xiết chặt đau đớn.
Vụt!
Một người lửa vọt vào.
May mắn cây cối ẩm ướt, không bị bắt lửa.
Olivia lập tức xóa sạch hỏa nguyên tố dính trên người đó.
“Gallon!”
Ánh mắt Gallon đảo qua mặt mọi người, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng ôm lấy Soso ở giữa không trung, hai gò má căng cứng mới hơi buông lỏng, ngã thẳng xuống.
“Gallon!” Olivia đẩy đám cây cỏ ra, nâng y dậy.
Trên người y tản ra mùi cháy khét nhàn nhạt, trên tay trên đùi đều là vết bỏng.
Olivia hỏi: “Có ai có nước thánh không?”
Những người khác đưa mắt nhìn nhau. Từ khi đế quốc và Quang Minh thần hội sứt mẻ, đa số người không dám đến Quang Minh thần điện, tránh mang trên lưng tội danh thông đồng với địch.
“Ta.” Tiếng nói uể oải của Vincent vang lên. Được nghỉ ngơi một lúc, khí sắc của ông ta đã tốt hơn không ít, có thể tự mình ngồi dậy, nhưng khuôn mặt không chút máu khiến cho ông ta trông giống hệt một con bệnh đang giãy dụa giữa sống chết.
Danton vội vàng nhận lấy nước thánh từ tay ông ta giao cho Olivia.
Olivia dùng nước thánh chữa thương cho Gallon.
Cái lạnh xuyên qua da thịt giúp ý thức của Gallon thoáng thanh tỉnh, thấp giọng nói: “Keane…”
Olivia không dừng tay: “Keane làm sao?”
“Hắn…” Gallon hồi tưởng trước đó Keane lướt qua người, tiến về phía hỏa thần, “Hắn đã trở lại chưa?”
“Chưa.” Olivia đáp, “Các ngươi có gặp được Mura không?”
Gallon chầm chậm gật đầu, lập tức lại lắc đầu.
Olivia im lặng thở dài. Để ba kỵ sĩ cấp chín đi đối phó với hỏa thần vốn là chuyện không tưởng.
Một ngọn lửa từ hướng khác vọt lại.
Lần này nhóm thầy trò học viện ma pháp hoàng gia phản ứng rất nhanh, xông lên tưới nước tưới nước, tách rời lửa tách rời lửa.
“Là ai?” Olivia hỏi.
“Hussel!”
Olivia xử lý qua loa xong vết thương trên người Gallon, liền xoay mình nhìn Hussel.
Thương thế trên người Hussel không nặng, nhưng đôi tay gần như đã cháy thành than.
“Xảy ra chuyện gì?” Bà kinh ngạc nhìn tấm gương đồng to đùng đến giờ gã vẫn nắm chặt không chịu buông ra.
Hussel vừa động tay đã đau đến toát mồ hôi, chỉ có thể hổn hển trả lời: “Cái gương này, có thể nói.”
Những người khác đưa mắt nhìn nhau.
Olivia nhìn tấm gương, nhíu mày: “Tấm gương này trông hơi quen quen, hình như ta từng nhìn thấy trong phòng hoàng hậu Samantha. ” Bà đưa tay định chạm vào, lại thấy Hussel hét lên, “Nóng.”
Bà hoàn hồn: “Ta giúp ngươi xử lý vết thương trước.” Bà dùng nước thánh nhẹ nhàng xoa vào tay gã.
Cảm giác lạnh và đau cùng ập vào Hussel, gã cắn răng nhịn xuống.
“Ngươi có thấy Keane không?” Olivia nói chuyện để dời đi sự chú ý của gã.
“Không.” Hussel khó khăn thốt ra một chữ.
Olivia lại hỏi: “Tấm gương đó nói gì?”
“Cứu, mạng.”
Olivia liếc mắt nhìn tấm gương không có chút động tĩnh, nói với Danton: “Cầm lên ném vào lửa.”
Danton và vài ma pháp sư khác lập tức dùng phong hệ ma pháp nâng nó lên.
“Từ từ!” Gương đồng kêu thảm thiết.
Olivia: “Ngươi là ai?”
Đám người Danton dựng thẳng tấm gương, bên trong có một bóng dáng mơ hồ, “Ta là yêu quái biển Puka.”
Olivia: “Ngươi có hữu dụng không?”
Puka sửng sốt, “Cái gì?”
Olivia bĩu môi với Danton: “Xem ra không có tác dụng, vứt đi.”
“Từ từ!” Puka cả kinh, “Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta là bộ hạ trung thành nhất đáng tin cậy nhất của hải thần hoàng. Nếu hải thần hoàng biết ngươi đối xử với ta như thế, ngài nhất định sẽ giết ngươi!”
Olivia điềm nhiên: “Có khả năng chúng ta không đợi được đến ngày đó. Hỏa thần đã giành trước nhiệm vụ ấy rồi.”
Puka thấy gương đồng từ từ di chuyển về phía ngọn lửa, cuống quít nói: “Ta có biện pháp đối phó với hỏa thần.”
“Vậy thì mang về đây cân nhắc.” Olivia ngoắc ngoắc ngón tay.
Gương đồng lại bị dời trở về.
“Nói.”
Puka: “Thần khí của hải thần hoàng đâu? Nó có thể triệu hồi phân thân của hải thần hoàng.”
Olivia cau mày: “Phân thân của thần có thể đối phó với thần à?”
Puka thét to: “Đừng có đánh đồng hải thần hoàng vĩ đại với hỏa thần! Hải thần hoàng là thần vương đủ sức chống lại nữ thần Quang Minh, không phải chủ thần bình thường!”
Olivia hiểu ra, “Giữa thần còn phân biệt cấp bậc sao?”
“Đương nhiên. Nhân loại các ngươi không phải cũng có hoàng đế và thần dân còn gì?”
Nếu đổi lại bình thường, Olivia sẽ rất có hứng thú cùng nó tiếp tục tìm tòi học hỏi, nhưng hiện giờ bà chỉ muốn biết một việc, “Ngươi bảo thần khí ở đâu?”
Tim Puka đập loạn nhịp: “Không ở trong tay các ngươi à? Đó là một chiếc kèn làm bằng ốc biển. Nó vốn ở trong tay Samantha.”
Samantha…
Lúc này Olivia mới nhớ ra mình còn chưa nhìn thấy hoàng hậu Samantha. Bà đứng lên, như thể muốn tìm Ciro hỏi cho rõ ràng, lại nghe thấy cận vệ đằng sau nói: “Hoàng hậu bệ hạ đã hy sinh.”
“Hy sinh?” Olivia cảm thấy đầu như bị đánh một đòn, hoàn toàn không thể hồi thần, “Ai, hỏa thần?”
Vincent được cận vệ nâng dậy, chầm chậm bước tới: “Bà ta cầm tù hỏa thần.”
Puka la lên: “Các ngươi có thấy ốc biển trên tay cô ta không? Đó là thần khí!”
Olivia nhìn về phía Vincent.
Vincent cúi đầu ngẫm nghĩ: “Hình như, ở trên mặt đất?”
Olivia: “Chỗ nào trên mặt đất?”
Vincent đột nhiên nhớ ra, “Bên chân Mura!”