Dilin phát hiện tâm trạng mình hiện giờ thật khó nắm bắt.
Ciro bị nhốt trong ma pháp trận không gian, kỳ thật có thể xem là một tin tốt với cậu.
Dù là bạn bè hay kẻ địch, Ciro đều không phải một lựa chọn tốt. Làm bạn, lòng dạ hắn quá sâu, không đủ đáng tin. Làm kẻ địch, lòng dạ hắn càng sâu, quá mức khó chơi. So với hắn, phụ thân hắn Kastalon II còn là kẻ địch đáng yêu hơn. Điều ấy có thể thấy rõ từ việc trong chiến dịch Nanyon, ông ta kiên quyết không phái ma pháp sư ra trận, khiến cho tám mươi vạn quân đế quốc bại trong tay năm vạn quân của phụ thân.
Cho nên mới nói, nếu đế quốc mất đi Ciro, đối với Shamanlier và phụ thân chắc chắn là chuyện tốt.
Dù hiệp ước ký kết giữa cậu và Ciro còn nóng hầm hập trong túi không gian, nhưng ai cũng biêt, hiệp ước này vẻn vẹn chỉ có hiệu lực khi hai bên cùng có lợi. Nếu như Quang Minh thần hội hoàn toàn bị diệt trừ, hoặc Kanding đế quốc và Shamanlier xung đột lợi ích, hiệp ước này sẽ chẳng khác gì tờ giấy lộn.
Cho nên, kết luận như trên, Ciro gặp nguy đích đích xác xác là chuyện tốt đối với cậu.
Nhưng mà…
Có lẽ chỉ là đối với cậu mà thôi.
Đội buôn tới trạm gác Sangtu, Ivan đang giao giấy thông hành.
Dilin ngồi trong xe có chút không yên lòng, Soso trông còn không yên lòng hơn. Ngón tay cậu vuốt ngực, như đang vuốt ve thứ gì đó. Dilin biết, nơi đó giấu một vòng cổ thạch anh màu vàng. Cậu từng nhìn thấy nó khi Soso tắm rửa.
Do Ciro tặng sao?
Trong óc Dilin đã nhiều lần bật ra suy nghĩ như vậy. Dù vương quốc Julan giàu có, nhưng rất keo kiệt với Soso. Kể cả lúc lão quốc vương còn sống, bởi vì vương hậu Marina mà vô cùng ngặt nghèo đối với mọi vật dụng của Soso, càng không cần phải nói đến vòng cổ thạch anh vàng có thể tăng cường cảm giác lực với thổ hệ này. Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, người có khả năng tặng vòng cổ nhất chính là… Ciro.
Hắn có đủ tài lực, mà từ lời Soso nói có thể nhìn ra, Ciro đối xử với cậu bé rất tốt.
Nhưng càng như vậy, Dilin càng không biết mình có nên kể cho nhóc nghe việc Ciro gặp nguy hay không. Kể hay không kể cho Soso là lựa chọn của cậu. Nếu cậu lựa chọn không kể, Soso hoàn toàn không biết gì cả, sẽ không có hậu quả gì hết. Nhưng một khi cậu đã kể, Soso cũng sẽ phải lựa chọn.
Dilin thở dài. Dù lựa chọn của Soso là gì cũng không phải điều cậu muốn thấy.
Soso trộm nhìn Dilin thật lâu, rốt cục nhịn không được hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tại sao hỏi vậy?” Mắt Dilin chợt lóe.
“Trông anh như có tâm sự. Bởi vì sắp gặp được Hydeine há?”
Dilin sửng sốt, lập tức cười có lệ: “Đại khái thế.”
Soso chống má: “Chắc Hydeine sẽ tức giận nhỉ?”
Dilin phát hiện hóa ra mình cũng không hiểu Soso như bản thân tưởng, hỏi lại, “Tại sao?”
“Bởi vì em làm phiền anh phải tới Kanding đế quốc giải cứu.” Cậu đương nhiên biết, xét đến quan hệ của Kanding đế quốc và Shamanlier, xét đến thân phận của Dilin, đây là việc nguy hiểm cỡ nào. Cho nên sau đó cậu từng nghĩ không chỉ một lần, may mà không có chuyện gì, may mà người họ gặp được là Ciro.
Dilin xoa xoa đầu nhóc, “Đừng nghĩ nhiều, anh tình nguyện làm vậy vì em mà.”
Soso cọ cọ đầu vào tay cậu, đột nhiên cười: “Trước kia ở Fariel, Ciro cũng xoa đầu em như vậy. Khi đó em cảm thấy tay anh ấy dịu dàng lắm, giống hệt như anh.”
“Thật à?” Dilin cảm thấy tay mình có chút cứng đờ.
“Em sẽ học ma pháp cho tốt. Chờ đến ngày ma pháp thổ hệ của em lợi hại rồi, em sẽ dùng ma pháp thổ hệ đào một cái hầm ngầm đến vương cung gặp anh ấy.”
Dilin thu tay.
Xe ngựa lần nữa chuyển động, lướt qua trạm gác Sangtu ngoài cửa sổ.
Soso rung rung chân, “Anh còn nhớ Patrick bạn em không?”
“Nhớ. Thành viên quân đoàn Tulip, người sùng bái nguyên soái Hayden.”
Soso cười: “Em đã đồng ý với cậu ấy, nhất định sẽ quay lại.”
Dilin kinh ngạc, dưới đáy lòng âm thầm thở dài.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, Soso có thói quen theo sau cậu, làm theo mọi quyết định của cậu. Thói quen đó khiến cậu vô thức cho rằng mình đương nhiên phải gánh vác tương lai của Soso, phụ trách sinh hoạt của Soso, thậm chí là quyết định thay Soso.
Nhưng Soso dù sao cũng là Soso, cậu bé có suy nghĩ độc lập của riêng mình, cũng có tương lai thuộc về bản thân. Giống như việc nhóc sẽ có những người bạn cậu không biết, sẽ làm rất nhiều việc cậu không làm, cũng sẽ có một vài quyết định… không liên quan đến cậu.
Không ai có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác, dù bản thân đúng hay sai, dù người khác đúng hay sai. Có thể quyết định đời mình, phải là bản thân mới đúng.
“Soso.”
Soso quay đầu nhìn cậu.
Dilin thấp giọng: “Ciro gặp chuyện.”
Mắt Soso bỗng trợn to.
Ivan rất nhanh đã đến thành thị gần biên cảnh Sangtu và Kanding đế quốc nhất.
Dilin xuống xe.
Ivan nghi hoặc nhìn Dilin và Soso cáo biệt.
Dilin nhẹ giọng: “Em ấy quyết định cùng ngài đi cứu Ciro.”
Ivan trợn to mắt: “Này, điều này sao được?” Tình huống trước mắt thật sự hơi bị cổ quái. Con tin quyết định lưu lại cứu kẻ bắt cóc, người đến cứu con tin thế mà không phản đối, người phản đối biến thành thủ hạ của tên bắt cóc. Ivan ù ù cạc cạc, nhưng trong đầu còn nhớ rõ mệnh lệnh của Ciro, nhất định phải đưa người kia về nhà.
Soso nói: “Có lẽ cháu không giúp được gì, nhưng ngài chỉ cần để cháu tạm thời ở gần chỗ của Ciro là được. Có lẽ, có lẽ, có thể giúp đỡ.”
Ivan nhìn về phía Dilin. Ánh mắt giống như đang hỏi tại sao người lớn là cậu không trông coi trẻ nhỏ trong nhà hả?
Dilin cười khổ: “Tôi khuyên bảo rồi, nhưng em ấy khăng khăng đòi lưu lại, cho nên… tôi tôn trọng quyết định của em ấy.”
Ivan đáp: “Nhưng tình thế hiện nay không không rõ ràng chút nào, còn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, có khả năng sẽ rất nguy hiểm.” Không phải chỉ có khả năng không thôi đâu, là khẳng định. Bởi vì theo ông ta biết, Vincent vẫn luôn theo bên người Ciro. Nếu Ciro gặp chuyện không may, chứng tỏ Vincent cũng gặp phiền toái. Ông chưa bao giờ gặp Vincent, nhưng đã nghe nói ma pháp của ông ta còn lợi hại hơn cả Olivia.
Nếu vậy, chắc chắn Ciro đã gặp phải phiền phức lớn. Ông ta đến thật ra chưa chắc đã giúp được gì, nhưng là người gia tộc Telozzo, đó là trách nhiệm không thể thoái thác. Còn Soso…
Dilin nói: “Tôi sẽ nhanh chóng đi tìm mọi người. Ngài có thể cho tôi một tấm bản đồ không?” Đương nhiên cậu muốn đi cùng Soso, nhưng nơi này trừ cậu ra, chỉ sợ chẳng ai có cách nào tìm được Hydeine. Dù không muốn thừa nhận, nhưng lời Hydeine nói sẽ có hệ số an toàn cao hơn của cậu nhiều… hoặc cứ cho là rất rất nhiều đi.
Hydeine?
…
Nếu có thêm Hydeine, đương nhiên… sẽ hơi khác.
Giống như sợ Dilin đổi ý, Ivan lập tức lôi bản đồ ra, đánh dấu vị trí khu rừng vô cùng cụ thể.
Dilin cất kỹ bản đồ, sau đó quay đầu nhìn Soso: “Nhất định phải cẩn thận.” Cậu không hối hận đã quyết định như vậy, nhưng không thể không lo lắng cho nhóc.
Soso gật mạnh đầu.
Dilin bỗng thực vui mừng. Cảm giác này giống như nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình sau một đêm đã trưởng thành. “Tuy quyết định của em làm anh bất ngờ lắm, nhưng đây là lần đầu tiên em tự mình quyết định một việc, anh ủng hộ em.”
Nếu có thể, cậu đương nhiên muốn đánh tan suy nghĩ của Soso, đưa bé con quay về Shamanlier hoặc St Paders, để nhóc vĩnh viễn sống ở một nơi an toàn, thậm chí yên ổn chết già. Nhưng đó chỉ là ý nguyện của cậu. Cậu không thể quyết định cuộc đời Soso, chỉ có thể giúp bé sống cuộc đời của mình. Trước đó Soso bị đưa đến đế quốc ngoài ý muốn, cho nên cậu mới chạy tới cứu nhóc rời đi, nhưng nay quay đầu tìm Ciro là quyết định của bé con, cho nên cậu sẽ ủng hộ.
Soso gật mạnh đầu: “Em nhất định sẽ tự bảo trọng!”
“Ừ. Nếu có cơ hội, có khi cứu được Ciro đấy.” Đương nhiên Dilin đang nói giỡn.
Nhưng Soso lại nghiêm túc đồng ý.
Hai người chia tay ngoài thành.
Đội buôn chia làm hai đường, một đường mang hàng hóa vào thành giao dịch, một đường khác thì quay đầu chạy về Kanding đế quốc.
Dilin đứng tại chỗ, nhìn Soso lên xe biến mất khỏi tầm mắt mới xoay người vào thành.
Soso tình nguyện đi cùng khiến cho Ivan càng thêm có cảm tình với cậu. Đương nhiên, ban đầu ông ta cũng từng hoài nghi Soso lưu lại thám thính tin tức, nhưng ngay lập tức sau đó ông ta phát hiện mình sai rồi. Bởi vì khi ông ta và Soso cùng nói chuyện được một lúc, người thám thính tin tức lại chính là ông ta.
Dilin rời đi, Soso hiện nay tính là người phe mình, Ivan không che dấu vội vàng nôn nóng nữa, mang theo đội buôn đi gấp ngày đêm, chạy tới nơi Ciro gặp nạn. Tuy hộ vệ của Ciro đưa tin cho ông ta đồng thời cũng đưa tin về Fariel, nhưng Fariel cách khu rừng đó quá xa, chắc chắn không thể đến sớm bằng ông. Là đội cứu hộ đầu tiên, đành bụng làm dạ chịu.
Soso chịu xóc nảy đến khổ cực, nhưng cậu rất hiểu chuyện không kêu ca câu nào, thậm chí khi nôn đến mức dạ dày trống trơn, không còn muốn ăn, vẫn ép buộc bản thân phải ăn chút gì đó. Cậu biết, mình đã lựa chọn như vậy, làm gì còn tư cách oán giận?
Khi sắp đến được khu rừng, nhóm Ivan bị tấn công.
Đội tấn công không quá mạnh, chỉ có vài kỵ sĩ bịt mặt, kiếm pháp và đấu khí không cao cường lắm.
Ivan cảm thấy đây chỉ là đội quân tiền trạm.
Quả nhiên, đợt sóng công kích đầu tiên vừa rút không lâu, đợt sóng công kích thứ hai đã bắt đầu.
Khi hỏa cầu từ trên trời giáng xuống, Ivan biết đối phương đã xuất toàn quân.
Quả nhiên sau quả cầu lửa, kỵ sĩ bịt mặt lần thứ hai phát động tấn công, kiếm thuật thân pháp đều rành rành cao minh hơn trước rất nhiều.
Tinh anh trong đội toàn thể ra trận.
Pan và một người tên Mike bị phái đến bảo vệ Soso.
Soso bị Pan kéo lên ngựa.
“Đi!” Pan vỗ mông con ngựa của Soso.
Soso nhanh chóng cúi người nằm sấp, nắm chặt dây cương, đầu chúi về phía trước. Là thành viên của vương thất, cưỡi ngựa là môn học bắt buộc.
Pan và Mike một trái một phải chắn bên người cậu.
Một hỏa cầu lao xuống trước mặt Soso.
Ngựa chấn kinh, nhấc cao móng trước lên, hí dài.
Chân Soso kẹp chặt thân ngựa, hai tay nắm chắc dây cương.
Pan và Mike ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía, rất sợ cậu trượt tay ngã từ trên xuống. Trước khi bị tấn công, Ivan đã dặn dò hàng vạn lần với họ, Soso là khách quý, phía sau có Julan, Shamanlier, học viện ma pháp St Paders, nếu cậu bị làm sao, gia tộc Telozzo sẽ gặp phiền phức lớn.
Lúc này, chẳng còn nhớ được thứ gì khác, chỉ có ba chữ phiền phức lớn là không ngừng vang lên trong óc.
Vất vả chờ ngựa bình tĩnh lại, Pan thả người nhảy đến phía sau Soso, ôm thắt lưng cậu, tiếp tục giục ngựa về trước.
Như vậy tốc độ có chậm nhưng mà tiện bảo vệ Soso, không cần phải duỗi tay mới ngăn cản được công kích như lúc nãy, nếu thật sự không xong còn có thể lấy thân mà đỡ.
Mike cũng xuống ngựa, chân chạy như điên, khi thì ở bên trái khi thì ở bên phải bọn họ. Được Ivan và những người khác cố ý vô tình phối hợp che dấu, họ dần thoát khỏi chiến trường, đi vào bìa rừng.
Mike đầu đầy mồ hôi, nhìn Pan, “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Pan cau mày. Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Soso, nhưng rừng cây ở ngay trước mắt, nói cách khác, hoàng thái tử lúc này vô cùng có khả năng đang ở trong rừng chịu khổ… “Chờ Ivan đại nhân phá vòng vây đã.”
Tuy gã rất muốn chui vào rừng cứu thái tử ngay, nhưng tính mạnh của Soso cũng rất quan trọng.
“Ciro ở ngay trong rừng sao?” Soso lấy từ túi không gian ra một cái khăn tay, vừa lau mặt vừa hỏi.
Pan đáp: “Đúng vậy.”
Mike hỏi: “Vương tử muốn vào cứu người sao?”
“Mike!” Pan quát khẽ.
“A?” Soso quay đầu nhìn hắn.
Pan nói: “Thật có lỗi, dọa đến ngài, tôi đang gọi Mike.”
“… A.” Soso kịp phản ứng, bây giờ cậu là Soso, không phải Mike.
“Chúng ta vào xem đi.” Soso bỗng nói.
Pan và Mike liếc mắt nhìn nhau một cái. Mike vui mừng, Pan chần chờ.
“Tôi sợ không quá thích hợp.” Pan khéo léo từ chối.
“Tại sao?” Soso nhíu mày, “Không phải chúng ta tới cứu Ciro sao?”
Pan đáp: “An toàn của ngài cũng rất quan trọng.”
Soso ngẫm nghĩ: “Nếu kẻ địch của Ciro rất mạnh, chúng ta hiện đi vào, khả năng sẽ chịu chết. Nhưng ngược lại, có lẽ Ciro và đối phương đã chiến đấu đến kiệt sức, có lẽ chỉ cần một chút nữa thôi là có thể phân thắng bại. Nếu vậy, chúng ta mà không vào bây giờ thì sau đó sẽ hối hận.”
Pan im lặng.
“Không ai có thể biết trước nên quyết định ra sao. Có lẽ về sau xét lại quyết định này chưa chắc đã đúng, nhưng ít nhất ở thời khắc này nó đúng đắn, nên làm theo. Không phải sao?”
Pan thẳng lưng, “Nguyện ý nghe điện hạ sai bảo!”
Mike đứng bên cạnh, nhanh chóng nói y hệt.
Soso kết luận: “Chúng ta đi vào thôi!”