Ăn cơm xong, Patrick như bị lửa đốt mông vội lôi kéo Frank đi nghiên cứu làm thế nào để thay đổi quân đoàn Tulip.
Frank vốn muốn giao quân đoàn Tulip cho Patrick, còn bản thân mình hoàn toàn rút lui . Nhưng tính toán của Ciro lại lần nữa khiến cậu phải dính dáng đến quân đoàn Tulip. Nếu Ciro muốn tạo dựng một quân đoàn ma pháp sư tương lai, thế thì người thừa kế gia tộc Charlie vừa đầu nhập vào phe hoàng thái tử là cậu chắc chắn sẽ phải cống hiến sức lực.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Soso và Ciro sóng vai trở về biệt thự.
Sắc trời tối đen, chỉ có ánh sao thưa thớt đằng trước dẫn lối.
Từ trong những ngôi biệt thự hai bên đường ánh ra từng tia từng tia sáng nhỏ, chiếu lên từng ngọn từng ngọn cỏ xanh, cách ly chúng với bốn phía, giống như muốn đối ứng với những đốm nhỏ lập lòe bất định trên bầu trời
“Quản gia đã chuẩn bị lễ phục cho em.” Ciro đột nhiên nói.
Soso đang nghĩ đến chuyện giữa trưa, đầu đầy mờ mịt hỏi: “Tại sao quản gia lại chuẩn bị lễ phục cho em?”
“Ngày mai là lần đầu tiên em gặp mẫu thân ta, ăn mặc thỏa đáng thì tốt hơn.”
Soso dừng bước, “Mẫu thân của anh? Hoàng hậu Samantha?”
“Đúng vậy.”
“A! Ngày mai khi nào ngài ấy đến? Gấp quá, em chưa kịp chuẩn bị lễ vật thích hợp cho ngài ấy.”
Ciro cười: “Đối với người, em đã là lễ vật tốt nhất.”
Soso nghi hoặc: “Em và hoàng hậu bệ hạ từng gặp mặt?”
Ciro ôm bờ vai của cậu đi về phía trước,“Điểm giao nhau giữa hai người không phải là ta sao?”
“Hoàng hậu bệ hạ thích cái gì?”
“Rất nhiều, gồm cả em.”
“Em hỏi nghiêm túc đấy.”
“Ta cũng trả lời rất nghiêm túc.”
“……”
Cuộc đối thoại cứ duy trì như vậy cả đoạn đường, trở lại biệt thự Soso mới phát hiện mình còn chưa hỏi được điều gì.
Quản gia mang thợ may đến. Ông ta chuẩn bị năm bộ lễ phục, màu sắc, kiểu dáng, phong cách bất đồng.
Ciro loại ngay màu đen, màu tím và màu lam xám, lưu lại màu đỏ sậm và màu trắng,“Thử hai bộ này xem.”
Soso không có yêu cầu gì nhiều về quần áo, song xuất phát từ sự tôn trọng đối với hoàng hậu, cậu hy vọng mình có thể xuất hiện dưới hình dáng hoàng hậu thích nhất — điểm ấy đương nhiên phải dựa vào con mắt của Ciro.
Sự thật chứng minh con mắt của Ciro không tệ. Áo sơmi trắng cổ lá sen phối với lễ phục ngắn màu đỏ sậm khiến cho Soso trông mười phần anh khí.
Thợ may lấy ra một cái kẹp tóc đỏ sậm, đề nghị: “Ngài thử cái này xem.”
Ciro nhướng mày.
Thợ may dùng kẹp kẹp mái tóc trên trán Soso. Kẹp tóc đỏ sậm xen lẫn vào giữa những sợi tóc vàng óng, rành rành xinh đẹp,“Có phải rất nhẹ nhàng khoan khoái không?”
Soso nhìn bóng mình trong gương, nhíu mày: “Không, tôi không thích như vậy.”
Hiếm có lúc nào Soso bày tỏ điều mình không thích rõ ràng đến thế, ciro thoáng ngạc nhiên.
Thợ may hỏi: “Ngài cảm thấy không hài lòng ở chỗ nào?”
“Giống con gái lắm.”
Thợ may cười: “Khuôn mặt ngài rất thích hợp với kiểu tóc này. Đây chính là kiểu tóc lưu hành nhất năm nay, rất nhiều tiểu thiếu gia quý tộc đều chải tóc như thế.”
Soso cố chấp lắc đầu.
Ciro đưa tay gỡ kẹp tóc xuống, vén tóc mái của cậu nói: “Thế này cũng rất đẹp.”
Thợ may thức thời ngậm miệng, thu lại quần áo.
Ciro chỉ: “Để bộ màu trắng này lại.”
“Dạ.” Thợ may do dự,“Nếu điện hạ thích, tôi có thể chiếu theo hình thức và phong cách này để đưa thêm mấy bộ tương tự, có điều cần chờ khoảng vài ngày.”
Ciro gật đầu: “Không chỉ lễ phục, các loại trang phục khác cũng cần.”
“Dạ.” Thợ may khẽ thở phào, việc này chứng tỏ hoàng thái tử vẫn vừa lòng với tay nghề của ông.
Chọn xong trang phục thì đến chọn giầy. Lần này không có bất cứ tranh luận gì , Ciro và thợ may đều hết sức ưng ý một đôi giày màu nâu thẫm. Cứ như vậy, trang phục cho ngày gặp mặt hoàng hậu đã được định xong.
Chờ Ciro và Soso lên lầu, thợ may lén lút hỏi quản gia: “Tiểu thiếu gia nhà ai vậy? Tôi phục vụ hoàng thái tử điện hạ bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy ngài ấy đưa ra quan điểm về trang phục.”
Quản gia mặt không đổi sắc: “Là bạn của điện hạ.”
Thợ may cười trộm: “Thật ra anh hoàn toàn không cần phải giấu, trừ phi là người mù mới không nhìn ra tình cảm của điện hạ đối với vị tiểu thiếu gia này.”
Quản gia hỏi: “Anh có biết kẻ mù và người câm khác nhau ở đâu không?”
Nụ cười của thợ may bỗng chốc cứng đờ.
“Kẻ mù không nhìn thấy, còn người câm thì nhìn thấy được nhưng không nói được.” Quản gia chậm rãi hỏi tiếp, “Xin hỏi anh thuộc loại nào ?”
Thợ may vội ho một tiếng: “Trước đó dù điện hạ có biểu hiện thế nào, tôi cam đoan mình vừa mù vừa câm.”
Quản gia vừa lòng gật đầu.
Trên lầu, Soso đang tắm rửa trong phòng tắm.
Ciro đứng bên cửa sổ, im lặng nhìn bóng đêm bên ngoài.
Tiếng nước ào ào chảy xuống, hết lần này đến lần khác xông vào tâm trí hắn.[ hố hố háo sắc