Mộng Đẹp


Hôm nay Diệp Thanh vào đoàn làm lễ khai máy, cũng là lần đầu tiên cô diễn xuất trong thân phận của nguyên chủ.
Phân cảnh sau khi làm lễ khai máy là Diệp Thanh và Khúc Tử Yên đối diễn nhau.

Cả hai đã được hóa trang kỹ lưỡng, trâm cài, trang phục đều rất tinh xảo.
Bối cảnh là tẩm cung của nhân vật Hoàng hậu Phùng Tiêu Dao do Khúc Tử Yên diễn.

Cảnh này cô phải tấu một khúc nhạc bằng đàn tranh.

Đạo diễn có nói Khúc Tử Yên chỉ cần giả vờ gảy làm sao cho chân thật nhất là được, sau đó đội ngũ ở tổ sản xuất sẽ lồng nhạc vào là xong.

Nhưng Khúc Tử Yên rất tự tin mà trả lời rằng: " Không cần, tôi có thể gảy đàn được! "
" Được, vậy nhờ cô.

Được rồi, 3...2...1....!Action " - Đạo diễn hô lớn.
Khúc Tử Yên nhắm mắt rất chuyên tâm mà gảy đàn, tiếng đàn vang lên, tiếng đàn trầm thấp mà xa xăm, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hệt như âm thanh của thiên nhiên.
Lúc thì nhỏ giọt kéo dài, lúc thì như tiếng mỹ nhân nhẹ ngâm thơ, lúc thì trầm thấp vang xa, lúc thì biến hóa thoắt ẩn thoắt hiện.
Khúc nhạc ma mị giống như có thể mê hoặc lòng người, dẫn dắt những dục vọng ở sâu trong tim.
Tâm người tĩnh, tiếng đàn tĩnh; tâm người động, tiếng đàn động; tâm người khóc, tiếng đàn khóc; tâm người loạn, tiếng đàn loạn.

Tất cả đều tùy theo tâm mà thành!
Nghe nhân được nhân; nghe trí được trí; nghe ma được ma; nghe tiên được tiên!
Diệp Thanh đứng bên ngoài hậu trường, nghe đến mê mẩn, chỉ cảm thấy trước giờ mình chưa từng được nghe tiếng đàn hay đến như vậy.

Nghe tiếng đàn này cô như đang chìm trong tiên cảnh, kì diệu đến mức khó tin.
Diệp Thanh chỉ muốn thốt lên, con mẹ nó, nữ chính thật quá xuất chúng! Đến gảy đàn thôi mà cũng giống như thần tiên trên thiên giới.
Không được, không được mất tập trung, tiếp theo là đến lượt cô rồi.


Diệp Thanh vỗ vỗ hai má để tỉnh táo, cô hít một hơi rồi tiến vào.
" Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương đến! "
Cung nữ đứng bên cạnh nhắc nhẹ, động tác của Phùng Tiêu Dao liền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn.
Quý Phi Lý Chi Lan cung kính cúi người: " Hoàng hậu nương nương, muội đến đây không làm phiền nương nương lúc đang nghỉ chứ? "
Khúc Tử Yên hơi khựng một chút, rất nhanh sau đó cũng nhập tâm trở lại.

Diệp Thanh cũng có kĩ năng diễn xuất sao, lại còn chuyên nghiệp như vậy?
Phùng Tiêu Dao mỉm cười, đỡ Quý phi đứng dậy: " Không sao, muội cứ gọi ta một tiếng Dao tỷ tỷ, chúng ta không phải thân thiết giống như tỷ muội ruột thịt sao? "
" Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, Dao tỷ tỷ! "
" Tốt lắm, muội ngồi lên đây! "
" Đa tạ tỷ tỷ " - Lý Chi Lan ngước nhìn cây đàn: " Tỷ tỷ, hồi nãy là Khúc nhạc Linh Lung Bách Tâm, Quốc Khúc của nước Đại Nguyên đó sao? "
Phùng Tiêu Dao vẻ mặt hơi ngạc nhiên: " Muội cũng biết khúc nhạc đó? "
" Muội đương nhiên biết! Khúc nhạc này, có người gảy nghe thanh nhã thoát tục; có người gảy lên sát khí trùng trùng; có người gảy lên cảm giác du dương dìu dặt; có người lại đàn lên khúc nhạc tràn ngập lệ khí,...!chính là kỳ lạ khó đoán.

" - Lý Chi Lan ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: " Thật không ngờ tỷ tỷ lại tài hoa như vậy, khúc nhạc Linh Lung Bách Tâm này thực sự rất khó, muội đã luyện biết bao nhiêu lần vẫn không thể gảy ra được thứ âm thanh kì diệu như tỷ đã làm.

"
Phùng Tiêu Dao cười cười, nhẹ nhàng đặt tay Lý Chi Lan lên dây đàn: " Nói vậy là muội cũng có thể gảy được khúc nhạc này, tỷ tỷ thật sự rất muốn nghe! "
Lý Chi Lan đỏ mặt, ngại ngùng nói: " Khiến tỷ tỷ phải chê cười rồi, so với tỷ, muội chỉ có thể gảy ra những thứ âm thanh tầm thường thô tục mà thôi! "
Khúc Tử Yên tự ý thêm lời thoại, mặc dù cảnh này không có trong kịch bản nhưng Diệp Thanh cũng rất thoải mái mà diễn theo.
" Không có sao, tỷ sẽ không chê cười! " Phùng Tiêu Dao mỉm cười, một nụ cười mang ý vị sâu xa.
Oa, điên thật mà, Khúc Tử Yên này thực sự là đang ép cô phải gảy đàn sao? Nhưng cô không có biết gảy nha, cô ta đây là cố ý sỉ nhục diễn xuất của cô trước mặt người khác sao.
Thoáng thấy đạo diện định hô cắt, Diệp Thanh vội vàng sực tỉnh, cô vừa gõ nhẹ dây đàn vừa cười hòa nhã nói: " Muội có ý này, hay là hai tỷ muội chúng ta hợp tấu, tỷ đàn còn muội thổi sáo, tỷ thấy thế nào? "
Khúc Tử Yên cũng không thể ép buộc thêm, nếu cô càng cố, mạch diễn về sau sẽ bị sượng.
Phùng Tiêu Dao vui vẻ gật đầu: " Được, người đâu, mang sáo tới cho Quý phi! "
Đạo diễn nghe vậy thì ý định dừng lại liềm bị nuốt vào trong, ra hiệu cho người nhanh chóng đem một cây sáo đến.
Nhận lấy cây sáo, Diệp Thanh cười nhẹ, lâu lắm rồi mới thổi sáo, không biết cô có thể làm tốt không đây.
Thanh âm tiếng sáo cất lên du dương, trong trẻo, tựa như suối nước trong lành yên tĩnh, cũng giống thác nước hùng vĩ ồn ào.


Tiếng sáo ấy như tiếng gọi của mùa xuân, như đánh thức cảm xúc thẳm sâu trong tâm hồn người nghe.

Giống như khúc nhạc tiên có thể gột sạch sự nóng nảy, thanh tẩy hồn người.
Hòa làm một với thanh âm tinh khiết như thánh ca, Lý Chi Lan lúc này y hệt như vầng thái dương ngay giữa ban trưa nhưng lại rất trầm tĩnh, khoan thai, rực rỡ tươi đẹp.
Những người có mặt đều nín thở.

Cả đạo diễn và những người đang xem phải trầm trồ.

Ngay cả Diệp Thanh cũng ngạc nhiên về sự tiến bộ này, cô đã rất lâu rồi không thổi sáo nhưng không ngờ bản thân vẫn làm tốt như trước.
" Cắt.

Khúc Tử Yên cô làm sao vậy? " - Đạo diễn nói lớn.
" Xin lỗi đạo diễn.

Vừa rồi tôi bị phân tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa.

"
Khúc Tử Yên cắn môi, làm sao có thể, làm sao có thể? Diệp Thanh ở kiếp trước mà cô biết rõ ràng vô năng, không có biết một cái gì, tại sao đùng một cái lại biết thổi sáo, lại còn hay như vậy....? Rõ ràng cô đã cố ý thêm cảnh diễn để làm khó Diệp Thanh, ai mà ngờ Diệp Thanh lại có thể ứng phó tốt lại còn diễn nhập tâm như thế...
" Hừ, cảnh diễn tốt như thế liền bị cô làm cho NG.

Thật ngại quá Diệp tiểu thư, đành phải để cô chịu thiệt diễn lại một lần nữa! "
" Không có sao, diễn lại lần hai chắc chắn sẽ tốt hơn! "
Đáy mắt Khúc Tử Yên xoẹt qua tia hung dữ.

Tại sao lại có sự phân biệt như vậy, cô không diễn tốt được còn chẳng phải là do Diệp Thanh sao!

Lần thứ hai này Diệp Thanh càng làm tốt hơn lần đầu, khí thế lẫn khí chất hoàn toàn áp đảo Khúc Tử Yên.
" Cắt, tốt lắm! Cảnh này thông qua! "
Lời đạo diễn vừa dứt, Tĩnh Chi liền chạy tới bên Diệp Thanh, ban nãy chị vẫn luôn dõi theo một cách nghiêm túc, bất giác bị cuốn theo diễn xuất cùng tiếng sáo của Diệp Thanh, đây có thật là Diệp Thanh mà chị biết không vậy.

Thần thái lẫn khí chất này khiến người ta phải cảm thấy nhún nhường.
" Diệp Thanh, ban nãy, em làm rất tốt, chị phải bất ngờ với kĩ năng diễn xuất của em luôn đó! "
" Cảm ơn chị.

" - Diệp Thanh nhận lấy chai nước mà Tĩnh Chi đưa cho, uống lấy một ngụm, lâu rồi mới thổi sáo, cô cũng không có luyện tập lấy hơi nên cổ họng khô quá.
" Mà phải rồi, con bé Vân Du đâu rồi? Thường ngày vẫn thấy nó đi theo hỗ trợ em mà! "
Vân Du là người làm cho Diệp gia, đồng thời cũng là trợ lý của nguyên chủ Diệp Thanh, chuyên trách nhiệm làm việc vặt mà nguyên chủ sai bảo.
" Em ấy ở nhà rồi, hiện tại không có việc gì nhiều nên cũng không tiện dẫn em ấy theo.

"
" Được rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, chị đi chuẩn bị đồ cho cảnh kế tiếp.

" - Tĩnh Chi vỗ nhẹ vai Diệp Thanh, động tác rất tự nhiên, dường như hoàn toàn quên mất trước đây Diệp Thanh là loại người gì.
Diệp Thanh ngồi xuống ghế, say sưa với kịch bản trên tay, không hề biết Khúc Tử Yên đứng cạnh mình, thái độ của cô ấy cực kì khó hiểu, đáng lý người bị NG, người lấn lướt bởi vai chính Phùng Tiêu Dao là Diệp Thanh mới phải.

Tại sao cô ta lại không giống kiếp trước?
" Tại sao? "
Một câu hỏi không đầu không đuôi khiến Diệp Thanh ngẩng đầu khó hiểu.
" Tại sao cô có thể diễn tốt tới như vậy? "
Khúc Tử Yên hỏi cả câu, càng làm cho Diệp Thanh ngớ người.
" Tại sao tôi không thể diễn tốt? " - Diệp Thanh khó hiểu hỏi lại.

Nữ chính lại làm sao vậy?
" Không thể nào, ai mà chẳng biết cô không thể diễn xuất chứ! "
" Khúc tiểu thư, tôi không biết rốt cuộc mình đã gây thù gì với cô mà cô năm lần bảy lượt tỏ ra ác cảm với tôi.

Diễn xuất là một loại kĩ năng, qua học tập, rèn dũa thì cũng sẽ tốt hơn, có gì lạ à? "
Lời này là cô nói thật nha, người gây chuyện với nữ chính là " Diệp Thanh " chứ không phải là cô đâu!

" Rõ ràng lúc trước...!"
Khúc Tử Yên siết chặt lòng bàn tay.

Diệp Thanh kiếp trước hại cô thê thảm thế mà giờ vẫn còn làm bộ mặt giả ngây giả ngô, thật khiến người ta cảm thấy chán ghét.
" Có lẽ là cô cũng nghe nhiều scandal xấu về tôi nên mới không có ấn tượng tốt.

Nhưng chúng ta là đồng nghiệp, tôi mong cô có thể gạt bỏ ác cảm ấy qua một bên, ít nhất là có lợi cho đoàn làm phim! "
Khúc Tử Yên không trả lời.

Cô ta bắt đầu suy nghĩ.

Hôm cô tới tìm chị Uyển Đình, biểu hiện của Diệp Thanh đã rất lạ, ngày hôm nay cũng thế.
Đột nhiên Khúc Tử Yên nghĩ đến một khả năng.

Có khi nào Diệp Thanh cũng trọng sinh giống mình không?
Cô may mắn được ban cho cơ hội sống lại thì Diệp Thanh cũng không phải là không thể.
Đúng rồi, chỉ có khả năng đó mới khiến con người Diệp Thanh thay đổi nhanh chóng như vậy.
Diệp Thanh không để ý đến Khúc Tử Yên nữa, cô gấp lại cuốn kịch bản, định rời đi thì lại từ đâu xuất hiện một người ông.

Tên này giống hệt hai người vệ sĩ của Hạ Cảnh Đình.
Diệp Thanh: "....."??? Không lẽ anh ta tưởng cô bắt nạt nữ chính nên cho người tới đây lôi cô đi trừng phạt à?
Đúng rồi nhỉ, dẫu sao đoàn phim này cũng là của Hạ Cảnh Đình, chi phí sản xuất, dàn dựng cảnh cũng là do anh ta vung tiền.

Khẳng định tai mắt ở khắp nơi, cô thế mà không chú ý tới hành vi của bản thân rồi.
" Diệp tiểu thư, mời cô theo tôi! Hạ tổng đang chờ cô ở ngoài! " - Người kia trông rất phép tắc.
" Được rồi, phiền anh dẫn đường..."
Khúc Tử Yên lại dịp nhận thêm một phen kinh ngạc, không phải Hạ Cảnh Đình rất ghét vị hôn thê của anh ta sao? Như thế nào lại tới tận đây để tìm Diệp Thanh.

Loạn rồi, thật sự loạn cả rồi, từ lúc cô trọng sinh, mọi chuyện xảy ra đều vô cùng bất thường, chưa có chuyện gì là theo ý cô cả.

Trong lòng Khúc Tử Yên nảy ra một tia đố kỵ lạ kì, ngay chính bản thân cô ta cũng không hiểu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận