Mộng Dục

Bàn  tay Trịnh Liệt lành lạnh chạm đến hoa huy*t non mềm tại cửa huyệt làm Lâm Vĩnh Túc có chút kinh hoảng, các giác quan như lập tức đồng thời phản ứng lại.

Đã lâu lắm cô chưa trải qua chuyện này, cơ thể có phần nhạy cảm hơn nhiều. Lâm Vĩnh Túc hơi ưỡn mông lên.

Nhìn cô gái ở phía dưới đang nhắm mắt lại, toàn thân tản ra một loại hỗn hợp khí chất vừa thanh thuần vừa mềm mại đáng yêu, hai con ngươi đen thanh mị đen nhánh phảng phất có thể hấp thụ hồn phách người khác vào bên trong đó.

Trịnh Liệt cứ mải miết nhìn cô như thế mà không động đậy gì. Lâm Vĩnh Túc nghi hoặc đưa đôi mắt vẩn đục nhìn hắn.

Trong lòng cô thở dài một cái. Hắn thật sự thay đổi, thật sự không giống như trước đây nữa. Nhưng cô không thể tha thứ cho hắn, cô không thể cứ mãi chung sống với kẻ đã hại gia đình cô trở nên như thế này.

Lý Nhậm Trình đã nói là một tháng nữa sẽ đưa cô đi, hai người đã lên kế hoạch tỷ mỉ. Trước khi đi, cô cũng không ngại cùng hắn thác loạn. Cô muốn để lại một chút kí ức về hắn cũng được, bởi cô biết mình yêu hắn, vậy nên không sao.

Yêu hắn... đã là sai lầm, vậy thì sai thêm một lần cuối với hắn cũng không sao. Chỉ một lần này nữa thôi. Cô sẽ đến một nơi mới, bắt đầu một cuộc sống mới, làm lại tất cả, quên đi hắn, quên đi những gì nơi đây đã mang đến cho cô.

Lâm Vĩnh Túc vươn người hôn lên mặt hắn, ôm lấy hắn. Bộ ngực mềm mại kề sát lên ngực hắn.

Qua lớp vải áo ngủ Trịnh Liệt cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại chết người của cô. Lâm Vĩnh Túc đưa tay ra phía sau thắt lưng hắn, kéo sợi dây áo ngủ một cái, chiếc áo liền bung ra, lộ ra cự vật to lớn đã đứng thẳng đang chĩa xuống phía dưới.

Lâm Vĩnh Túc đỏ mặt cởi áo của Trịnh Liệt xuống, vứt xuống nền đất. Sau đó bàn tay nhỏ nhắn hướng phía bụng dưới của Trịnh Liệt mà sờ soạng, một cây nhục thịt hỏa nhiệt đã sớm kiên định dị thường, vật kiên định này của hắn căn bản là một bàn tay của cô không thể nắm hết. Bất giác cô lại mường tượng lại cảnh hắn đi vào bên trong mình, Lâm Vĩnh Túc liền một trận tê dại.

Vật to lớn này... thật sự là khiến người ta đỏ mặt.

"Em đang nghĩ tới điều đó sao?" Trịnh Liệt nhìn hai má cô đỏ ửng liền ghé sát tai cô, phả ra giọng trầm thấp.

Lâm Vĩnh Túc trong lúc giật mình liền nắm chặt lấy bàn tay khiến Trịnh Liệt nhíu mày cắn chặt răng mà than lên một tiếng.

"A...."

"Th... Thoải mái sao?" Phát ngôn ra câu nói này cũng khiến chính bản thân Lâm Vĩnh Túc giật mình, nhưng không sao. Lần cuối, cô cũng chẳng cần ngại ngần gì.

Cảm giác được côn th*t to lớn càng căng trướng hơn, bàn tay Lâm Vĩnh Túc càng siết chặt, vuốt ve từ đỉnh đến gốc côn th*t.

khuôn mặt tuấn mỹ của Trịnh Liệt lúc này đã là một mảnh đỏ ửng, ánh mắt đục ngầy, hơi thở trầm đục, một bộ dáng cho thấy hắn đang rất thoải mái.

"A....Thoải mái...a......."

Lâm Vĩnh Túc đẩy người hắn ra, khiến hắn nằm xuống nệm giường, bây giờ cô đứng dậy, toàn thân trần truồng đứng trước mặt hắn, bộ ngực no tròn cong xuống một độ cong mềm mại.

Lâm Vĩnh Túc cúi xuống, tay nắm lấy côn th*t của hắn, đưa con thịt vào miệng ngậm chặt.

"Ân....." Trịnh Liệt rít qua kẽ răng.

Vừa bỏ vào miệng, thứ to lớn của hắn đã tràn đầy miệng cô, chỉ có thể nuốt một phần quy đầu của hắn, một hồi dùng miệng hút, sau đó lại dùng đầu lưỡi liếm xung quanh, ngón tay theo gốc thân thần tốc trượt lên xuống.

Mấy phút đồng hồ sau, Trịnh Liệt toàn thân một trận rung động.

"Anh bắn ra mà vẫn cứng rắn vậy....thật... thật đáng kinh...." Lâm Vĩnh Túc đỏ mặt ấp úng, còn chưa nói xong đã bị Trịnh Liệt đẩy nằm xuống.

Thở hắt một cái. Tiểu yêu tinh này, học ở đâu ra cái chiêu trò này mà đem ra để hành hạ hắn vậy chứ?

Trịnh Liệt ngồi dậy, đặt đầu cô lên gối. Bàn tay hắn đặt lên ngực cô mà nhào nặn. Đôi mắt hắn lưu lại mênh mông sóng nước, sương mù gợi cảm.

Hắn tách hai chân Lâm Vĩnh Túc ra, cúi đầu xuống, hôn từ ngực cô xuống bụng dưới, hôn hai bắp đùi thon gọn trắng nõn của cô, hít hà mùi da thịt của cô, sau đó một đường đưa miệng tới trước hoa huy*t của cô. Thở một cái: "Thật ẩm ướt mà. Cô gái, hẳn là em đã nghĩ đến rồi đúng không?"

Mỗi một lời mà Trịnh Liệt nói đều phả ra hơi nóng trực tiếp lên hoa huy*t khiến Lâm Vĩnh Túc trào lên xúc giảm đê mê, toàn thân bỗng chốc nóng rực như bị lửa đốt.

Lâm Vĩnh Túc hơi hơi khép chân lại: "Đừng... đừng nhìn."

NHưng bàn tay Trịnh Liệt nhanh hơn, hắn dang rộng hai chân cô ra, vươn đầu lưỡi, chạm đến nụ hoa ẩm ướt của cô.

"Aaaaa......ưm....." Lâm Vĩnh Túc cong mông, rên nhẹ một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui