"Cho nên nói người đã chết hai năm trước giết Cận Liễu ư?" Cục trưởng Cục Cảnh sát nhàn nhạt hỏi.
"Trước mắt với vài sợi tóc này tôi không thể kết luận được điều gì, nhưng suy luận của chúng tôi chắc chắn là chính xác." Đường Minh trầm giọng nói.
"Hung thủ sống ở phòng Z109.
Khoảng hai giờ ngày vụ án hai phòng Z108 và Z109 đã bị đổi số phòng cho nhau.
Kẻ sát nhân sau khi quay trở lại phòng mình đã bố trí rất tốt để lừa mọi người, làm giả hiện trường, khóa trái cửa phòng lại sau đó mới bắt đầu chờ đợi.
Tầm khoảng ba giờ Bạch Diệp Xuyên đến hiện trường, bởi vì lúc này hung thủ đã đổi số phòng thành Z108 nên phòng mà cô ấy đi vào thực ra là phòng của hung thủ, vừa vào nhìn thấy sự lừa người, Tiểu Xuyên bị kinh hãi đến mức vội vội vàng vàng đi gọi điện thoại.
Hung thủ lợi dụng lúc đó liền mở cửa phòng thực sự là Z108, tiến hành phá khóa cửa, sau đó đổi lại số phòng về như lúc đầu.
Sau khi quay về thì hung thủ đã thu dọn hết căn phòng.
Khi người của chúng ta đến hiện trường thì lại cho rằng phòng của người bị hại mà Tiểu Xuyên nhìn thấy thực sự là phòng Z108.
Hung thủ đã thành công trong việc tạo ra giả tưởng về một vụ giết người trong phòng kín."
Cục trưởng cục Cảnh sát đem văn kiện tới, không rõ cảm xúc vui buồn như thế nào, liền hỏi: "Ý của cậu là lúc đám thực tập sinh của đội cảnh sát các cậu đến thì hung thủ vẫn còn trong phòng Z109 ư? Thân là 1 cảnh sát hình sự, lúc nhìn thấy hiện trường vụ án, phản ứng đầu tiên lại là quay người bỏ chạy, cô ta là cảnh sát hay là kẻ giết người vậy! Hôm nay nếu không phải do sai lầm của cô ta thì đã có thể trực tiếp bắt giữ tội phạm rồi.
Đây là năng lực điều tra tội phạm mà một thực tập sinh nên có hay sao?"
Cục trưởng Trần bỗng nhiên nổi giận vứt tập văn kiện lên trên bàn, ánh mắt sắc như kiếm nhìn về phía Bạch Diệp Xuyên.
Bạch Diệp Xuyên đứng lên, cúi thấp đầu phát ra những âm thanh run rẩy: "Rất xin lỗi, tôi sai rồi.."
"Bang!"
Cao Hàm vứt cây bút lên trên bàn rồi từ từ đứng dậy nói: "Tôi nghĩ rằng Bạch Diệp Xuyên thực sự không sai, bởi vì sợ hãi cũng là một chuyện rất thường tình của con người.
Huống chi Tiểu Xuyên từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp qua tình huống tương tự như thế này.
Điều này với năng lực và tố chất quả thật không liên quan."
"Cao Hàm, thực tập sinh của đội cậu phạm phải sai lầm như thế này vốn dĩ là do bản thân cậu không làm tròn chức trách của mình.
Cậu đừng cho rằng tôi không dám xử phạt cậu!"
"Xong rồi xong rồi", Trịnh Ngạn Trầm cúi đầu run bần bật nghĩ, "Cả cục trưởng và đội trưởng đều căng thẳng như thế này thì làm sao mà giải quyết được đây.."
"Bởi vì hung thủ đã có tính toán từ trước, nếu như lúc đó Bạch Diệp Xuyên tiến vào phòng thì hung thủ cũng sẽ có kế hoạch khác.
Năng lực của Bạch Diệp Xuyên vẫn cần phải nâng cao hơn nữa.
Có điều bây giờ bàn luận tất cả những điều vô nghĩa này chỉ lãng phí thời gian mà thôi, không bằng tiếp tục phân tích tình tiết vụ án."
Vẫn là lão đại lợi hại nhất! Lại dám nói với cục trưởng những lời như vậy..
Vẻ mặt Cao Hàm không đổi mà ngồi xuống, ra hiệu cho Bạch Diệp Xuyên ngồi xuống theo.
"Theo tôi thấy, điểm quan trọng của vụ án này vẫn là tìm manh mối ở trong phòng Z109, đặc biệt là những đầu thuốc lá.
Mỗi điếu đều hút đến hai phần điếu thuốc liền bị vê nát, hơn nữa ở giữa mỗi điếu thuốc đều bị uốn cong.
Đây có thể là thói quen của hung thủ, vê nát đồng thời bẻ cong điếu thuốc như thế không phải là thói quen của nhiều người.
Chúng ta có thể phá án từ điểm này." Đường Minh cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt nói.
"Nếu người thuê phòng 109 đã là hung thủ vậy các cậu đã tra ra được ai chủ phòng 109 chưa?" Cục trưởng Trần đè lửa giận mà hỏi.
Trịnh Ngạn Trầm do dự một hồi đang định mở miệng thì Đường Minh đã cắt ngang lời anh ta: "Hiện giờ vẫn còn chưa xác định được thân phận của hung thủ, nhưng mà chúng ta phải nhanh chóng phá án thôi"
Bạch Diệp Xuyên từ phòng họp đi ra, tinh thần vẫn cứ hoảng hốt như vậy, mới nhiệm vụ lần đầu tiên của thực tập sinh mà đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy, lại còn bị cục trưởng phê bình trước mặt mọi người, cô càng nghĩ càng ủy khuất vậy nên chỉ biết cúi đầu đi về phía trước, vừa lơ đãng vừa thêm một chút lực trên giày cao gót liền bị ngã về phía trước.
"Cẩn thận!"
Một bàn tay to với qua giữ lấy eo của Bạch Diệp Xuyên.
"Cẩn thận một chút, đừng để ý quá, cứ quay về nghỉ ngơi cho tốt."
Cao Hàm cúi thấp đầu nhẹ giọng nói.
Mặt Bạch Diệp Xuyên tức khắc nóng lên, gật đầu nói cảm ơn rồi hoảng loạn mà vội vàng rời đi.
"Cao đội, hôm nay đúng thật là anh hùng cứu mỹ nhân rồi nhé!"
Cao Hàm cười khẽ nói: "Đừng trêu tôi nữa, Đường Minh còn tìm tôi có việc."
Cao Hàm vừa đi vào phòng thẩm vấn thì nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi bên cạnh Đường Minh, cười cười chào hỏi anh ta: "Anh Hàm!"
"Tiểu Lâm! Sao cậu lại ở đây?"
Đường Minh hơi nhíu mày nói: "Trong thời gian xảy ra vụ án chủ nhà phòng Z109 là Tạ Lâm"
"Làm sao có thể chứ?".