Có thể nói là Tạ Lâm là bằng hữu tốt nhất của Cao Hàm.
Khác với Đường Minh, Cao Hàm coi người này là tri kỷ luôn tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau.
Có thể nói là cao thủ đánh giá, tâm linh tương thông.
Cả hai đều cảm thấy như hổ thêm cánh khi họ có bên kia để giải quyết vụ án.
Không chỉ có như thế trên bàn tiệc cũng thường thường không phân cao thấp.
Mà Tạ Lâm thì khác, hắn kém Cao Hàm ba tuổi, hai người gặp nhau khi còn là rất trẻ, cùng nhau lớn lên, mối quan hệ có thể nói là rất thân thiết.
Cao Hàm lớn hơn anh ba tuổi có đôi lúc rất giống anh trai của Tạ Lâm.
Tóm lại hai người là cũng huynh cũng hữu, thậm chí có thể cùng nhau mặc chung một cái quần.
"Tiểu Lâm, cậu biết Cận liễu sao?"
"..
Không tính quen biết.
Mấy ngày hôm trước tôi tới tìm anh Hàm, đúng lúc anh ta tới tìm Tiểu Xuyên.
Tôi chỉ khen Diệp Xuyên xinh đẹp vài câu, anh ta lập tức cãi nhau với tôi giống như là bị chọc giận vậy."
Cao Hàm gật gật đầu, chứng minh lời nói đó là sự thật.
"Tiểu Lâm, Cận Liễu bị giết.
Ở khách sạn Tương Nhã."
"..."
Khuôn mặt Tạ Lâm đầy vẻ kinh ngạc, trong mắt hiện lên vài tia sợ hãi cùng hoảng loạn.
"Cho nên đây là đang nghi ngờ tôi là hung thủ hay sao?"
Nói chuyện với Tạ Lâm thực chất chẳng có thu hoạch gì.
Về vấn đề ở phòng Z109, Tạ Lâm nói anh ta đã không ở trong bất kỳ khách sạn nào và chứng minh thư của anh cũng tình cờ bị mất mấy ngày trước.
Có khả năng là hung thủ đã nhặt được ở trên đường.
Đối với bằng chứng ngoại phạm, Tạ Lâm nói là ở nhà ngủ, thật sự không có cách chứng minh.
Điều này khiến cho Đường Minh lần đầu tiên cảm thấy phiền não, không biết là bởi vì không bắt được hung thủ hay là bởi vì thân phận của hung thủ.
Không chỉ có như thế mà ngay cả ý nghĩa của tấm card màu trắng kia cũng không có thu hoạch gì.
"Lão đại, có một tin tức tốt một tin tức xấu anh muốn nghe cái nào trước?"
Trịnh Ngạn Trầm cầm tập tài liệu đi tới, không đợi Đường Minh mở miệng mà ngay lập tức nói, "Tin tức tốt là, xác thật Tạ Lâm đã đi báo mất giấy chứng minh thư trong hồ sơ cùng buổi sáng hôm ấy.
Hơn nữa nhân viên khách sạn cũng đã nói chủ hộ gia đình 109 mang mũ lưỡi trai vành nón ép thấp xuống, không có cách nào xác định là Tạ Lâm.
Nhưng tin tức xấu là, vết máu trên tay nạn nhân ngoại trừ chính mình thì còn có Tạ Lâm."
"Buổi sáng ngày hôm đó tôi đi báo mất chứng minh thư.
Trên đường trở vềthì gặp Cận Liễu, bởi vì chúng tôi trước từng cãi nhau nên sau đó đã..
Đánh nhau một trận."
"Ai động tay trước?"
"Tôi.
Ông chủ siêu thị gần đó thấy chúng tôi đánh nhau nên đã tới ngăn cản."
"Có bị thương ở đâu không?"
"Tôi bị chảy máu mũi ngoài ra thì không có."
"Anh ta dùng tay nào làm mũi cậu bị thương?" Đường Minh đột nhiên chen vào hỏi.
"Tay phải."
Vết máu trên tay phải nạn nhân quả thật vì đánh nhau với Tạ Lâm mà tạo thành.
Ông chủ siêu thị cũng đã chứng minh việc này là thật rồi.
Nhưng cái này xác thật không phải một tin tức tốt.
Theo lập luận trước đây của Đường Minh thì có khả năng Cận Liễu làm bị thương hung thủ bằng tay phải, do đó làm cho hung thủ có hành vi trả thù.
Điều này ngược lại làm gia tăng mức độ khả nghi của Tạ Lâm.
Đến tấm card có ký hiệu "V" Tạ Lâm một mực đáp không biết.
Điều này khiến Cao Hàm rối rắm không thôi, không tin rồi lại không thể làm lơ chứng cứ.
Đường Minh đi tới ngồi bên cạnh anh, "Cho đi, tôi đã nghỉ việc sớm hơn."
Cao Hàm mỉm cười cay đắng, không nói chuyện.
Hai người trầm mặc rất lâu, Đường Minh đột nhiên hít một hơi khói, "Đúng rồi, khói.
Tiểu Lâm không hút thuốc lá."
Cao Hàm mỉm cười ngay lập tức, "Đúng vậy! Tuy rằng không thể hoàn toàn thoát khỏi nghi ngờ, nhưng vẫn khiến lòng tôi dễ chịu hơn một chút.".