Trong số gần bốn mươi anh em, thì Ngô Đức Hạo có tuổi thơ bi đát nhất.
Mẹ xuất thân là tì nữ, vì chủ tử ghen ghét nên bị hãm hại đến suýt mất mạng, may nhờ có Hoà thượng Ngộ Nhân mà giữ được một mạng.
Đức Hạo vừa chào đời thì mẹ mất, được các sư chùa cũng như nhân dân quanh vùng bảo bọc, nuôi dưỡng.
Ngô Đức Hạo nhìn những quyển sách trên bàn thở dài:
"Thời gian ngồi đây thở dài thì chi bằng đi đọc sách mới được.
Tuy có ký ức của vị hoàng tử kia, nhưng thế giới khác, thời đại khác, bối cảnh lịch sử văn hoá, cũng khác nếu không tìm hiểu kỹ rất dễ bị người thầy dạy kia nghi ngờ"
Nhìn những con chữ loằng ngoằng trên quyển sách, Đức Hạo đã trở nên hoảng.
"Mình nhớ Mỏ quạ từng nói chữ Hán cổ là giáp cốt văn, rất khó đọc.
Chẳng lẽ đây là giáp cốt văn thật à?"
Hạo bỏ quyển sách xuống, lật giở qua mấy quyển sách khác, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm:
"May quá, đó là quyển sách cổ, còn mấy quyển này chữ viết giống chữ Nôm nhiều hơn là chữ Hán.
Mỏ quạ từng dạy mình cách viết, để nhớ lại coi....!Rồi, bắt đầu viết thôi!"
"Lúc đầu đúng là hơi khó viết, nhưng khi đã quen rồi thì cũng không khó lắm"
Có tiếng gõ cửa:
- Hoàng tử, đến giờ cơm trưa rồi!
Đức Hạo ngẩng đầu, người con gái trước mặt quả là tiên nữ giáng trần.
"Đây đích thị là thanh mai trúc mã tên An Nhiên của vị hoàng tử yểu mệnh kia, người hãy yên tâm siêu thoát, ta hứa sẽ chăm sóc mĩ nhân đây thật tốt!"
Nhìn ánh mắt có phần nham hiểm khi nhìn mình, An Nhiên sợ hãi lùi lại, một cảm giác bất an trào lên trong lòng nàng.
"Không phải là hoàng tử có ý với ta đấy chứ?"
- Ha...!ha....!ha....!Trông nàng kìa! Bộ ta đáng sợ vậy sao? Ngồi xuống đây cùng dùng cơm với ta nào!"
An Nhiên vốn đang đỏ mặt vì suy nghĩ bạn nãy, càng thêm đỏ khi được hoàng tử bảo ngồi chung mâm dùng bữa.
Nhìn Đức Hạo thành thục xới cơm, An Nhiên cúi mặt từ chối:
- Cái đó...!cái đó...!không được đâu hoàng tử.
Người có lòng nô gia xin nhận, nhưng thiếp thân phận thấp hèn, lại là nữ nhi, không tiện ngồi chung với người.
Đức Hạo kéo An Nhiên ngồi xuống:
- Từ nay không cho nàng nói những lời như vậy nữa.
Chúng ta làm bạn từ thuở tóc để chỏm, tính ta như nào, chẳng lẽ nàng còn chưa rõ.
Cứ vậy đi, ta ra lấy thêm bát.
Lúc trở vào thì thấy An Nhiên đang cầm mấy tờ giấy kín chữ lên nhìn.
- Hoàng tử, chữ viết của người có tiến bộ rồi!
Nghe câu tán thưởng này, Đức Hạo có chút bất ngờ tự hỏi mình: "Có tiến bộ là sao ta?"
- Nàng nói vậy, chẳng lẽ trước giờ ta viết xấu lắm sao?
- Chàng tự nhìn đi, đừng hỏi thiếp!
An Nhiên rút tờ giấy gấp tư tù trong túi áo ra đặt lên bàn.
Vừa nhìn những con chữ đã được xác nhận là bút tích của mình, Đức Hạo chỉ có thể cười ngại ngùng:
- Đúng là xấu thật!
"Đúng với câu "Chữ xấu như gà bới".
Mà sao em ấy lại cầm tờ giấy này? Chẳng lẽ nào...!"
- Hoàng tử! Hoàng tử!
- Gì? Gì vậy?
- Hoàng tử nghĩ gì mà suy tư vậy, đến cả cơm cũng chẳng ăn.
- Chỉ là có vài chữ chưa hiểu, chưa rõ thôi!
- Tiếc quá, cả nhà thiếp là nhà võ, mấy thứ như chữ viết hoàn toàn không hiểu.
Không thể giúp gì cho hoàng tử rồi, xin lỗi!
- Có gì mà phải xin lỗi chứ, không hiểu có thể đi hỏi sư thầy mà.
- Có phải hoàng tử đã quên rồi không? Trưởng lão hôm nay đã lên núi kiết già tụng kinh rồi.
Đó là lý do mà hôm nay phụ thân sai thiếp mang cơm cho hoàng tử.
- Hả? Thầy lên núi kiết già rồi ư? Bao giờ thì thầy xuống núi vậy?
Hạo khá bất ngờ trước tin này, vốn muốn hỏi mấy chữ mà lại không ngờ...
- Thiếp nhớ không lầm thì chú tiểu nói là: "Sư phụ sẽ xuống núi sau 81 ngày, hoặc sẽ chẳng bao giờ nữa"
Phủ Tể tướng, một biệt phủ nằm giữa kinh thành, được dân xứ này coi như một hoàng cung thu nhỏ.
Trong căn phòng rộng lớn, trang trí đầy những kỳ trân dị bảo chưa ai từng thấy, thậm chí có khi hoàng cung còn chẳng có.
- Nhạc phụ, kế hoạch ám sát thất bại rồi!
Tên mặt chuột mặc áo gấm, tóc búi củ hành cài trâm ngọc, trường kiếm đeo bên hông.
Người mà hắn gọi là nhạc phụ là Tể tướng, cũng là một kẻ độc ác, ghét kẻ hiền tài, thích lời nói ngọt, hắn không giỏi văn, chỉ giỏi mưu.
- Điện hạ, người yên tâm, nô thần đã có cách khác hay hơn nhiều!
- Cách gì vậy nhạc phụ?
Tên mặt chuột - tức Thái tử Ngô Kiến Tiêu nghe có mưu kế mới, khuôn mặt lo lắng phút chốc trở nên rạng rỡ.
Tể tướng đưa cho Thái tử tờ công vụ cấp báo xem trước.
- Giặc Ô Lạp lại vào quấy phá biên giới nước ta, cướp của, giết người.
Thiệt hại tổng thể có lẽ là đến cả ngàn lạng bạc.
- Nhạc phụ, người tính để cái tên suốt ngày ăn chay niệm Phật đó đi dẹp giặc à?
- Tất nhiên rồi! Trông thập tứ có vẻ thân cô thế cô, nhưng phía sau hắn có sự ủng hộ nhất định của một đám quan lại trong triều.
Điện hạ cũng nên nhớ rằng, chỉ cần Ngộ Nhân lên tiếng, thập tứ chiêu binh mãi mã cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.
- Nhưng con nghe đám thuộc hạ báo là cái tên họ Đào ấy là thầy dạy võ của Hạo, con sợ...
Tể tướng giơ tay xua, cắt ngang lời Thái tử:
- Ta biết điện hạ đang lo lắng điều gì.
Nhưng người cứ yên tâm, tên thư sinh yếu đuối đó dù có võ thì sao chứ.
Ta cho hai phó tướng già dặn kinh nghiệm đi theo, tất hai kẻ đó sẽ không phục, từ đó sinh ra hiềm nghi nhau, vào trận không theo kế hoạch, vậy là thất bại, hoặc tử trận, hoặc về kinh chờ chết!
- Kế hay! Xem ra người đã có dự tính trước rồi! Vậy thì con sẽ vào cung bẩm phụ hoàng xin chiếu chỉ.
- Không cần đâu! Điện hạ đừng làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi! Bệ hạ đã giao cho ta giúp người xử lý chính vụ, bây giờ chỉ cần có lệnh của điện hạ là xong..