Quách công công đi trước dẫn đường, cả hai đi qua mấy con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, cuối cùng dừng lại trước một công xưởng lớn.
Đó là Cục Bách tác, nơi đúc tiền, vũ khí, đóng tàu, làm các sản phẩm thủ công mỹ nghệ cho triều đình.
- Quách công công tới thị sát à?
Tên lính dẫn đầu đám tuần canh, có lẽ là tay đội trưởng vừa thấy Quách Sỹ thì vội vội vàng đi tới giở giọng nịnh bợ chào hỏi.
Quách công công lắc đầu đưa tay về phía Đức Hạo nói:
- Ta đưa thập tứ hoàng tử tới lấy binh khí!
- Vậy à? Ngộ, cậu đưa hoàng tử tới binh xưởng, nhớ bảo chọn cho hoàng tử binh khí phù hợp nhất nhé.
"Hừ, tên này gọi là chó ngoan bám chủ cũng chẳng sai.
Mà kệ hắn đi, mình cứ vào lấy binh khí rồi nhanh chóng đi vậy"
Đức Hạo đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn tên đội trưởng rồi đi vào trong.
Ngộ dẫn Đức Hạo qua mấy lần cửa có lính canh, đến trước tháp cao xuất trình thẻ bài và khám xét, cuối cùng mới có thể vào trong xưởng.
Nơi này cũng như hoàng cung, một bóng cây xanh cũng chẳng có, lính canh nhiều gấp đôi thợ thủ công.
- Xưởng trưởng, đây là hoàng tử, ngài ấy đến lấy binh khí.
Ông già xưởng trưởng vừa nghe có hoàng tử đến thì vội chạy đến.
- Tham kiến hoàng tử!
Ông già nói rồi cúi người hành lễ, Đức Hạo vội đưa tay đỡ lấy:
- Ông lão đứng lên đi, không cần đa lễ!
Đức Hạo cầm một thanh binh khí dài đầu nhọn, một lưỡi bên trái hình trăng lưỡi liềm lên xem.
- Hoàng tử, đây là Phương Thiên Kích, dài năm thước, nặng hai mươi sáu cân ta.
Đức Hạo cầm chuôi kích đưa ngang người, lại để vào chỗ cũ:
- Thanh kích này nhẹ quá!
Lão xưởng trưởng nghe vậy thì trong lòng thầm thán phục cảm nghĩ: "Mình còn chưa nhấc nổi, ngài ấy vậy mà còn chê nhẹ, đúng là hậu sinh khả úy mà!"
- Hoàng tử, vậy thanh đao kia thì sao?
Lão xưởng trưởng chỉ thanh đao trên giá hỏi.
Ngừng lại chút, ông lão tiếp tục giới thiệu:
- Hoàng tử, thanh đao này dài tám thước hai, nặng năm mươi hai cân ta.
- Vẫn nhẹ!
Vừa nghe giới thiệu xong, Đức Hạo đã đưa ra câu trả lời bởi lẽ: "Nếu là kiếp trước, chắc cùng lắm là bốn mươi cân, nhưng sau khi xuyên không, thể chất cũng được cường hoá theo nên vác trăm cân cũng không là vấn đề gì lớn"
Tên xưởng phó từ bên trong đi ra, chỉ vào cây thương cắm trên đống đá nói:
- Hoàng tử, cây thương kia dài mười thước, nặng khoảng sáu mươi hai cân ta.
Người có thể thử rút, nếu được nó sẽ là của người.
- Sáu mươi hai cân ta sao? Cũng khá nặng đấy nhỉ!
Xưởng phó cười khẩy, mỉa mai hỏi:
- Hoàng tử, nghe nói người từ nhỏ học võ, chắc không phải là không rút được cây thương đó đúng chứ?
Nhìn ánh mắt coi trời bằng vung của tên xưởng phó, Đức Hạo chỉ cười thầm trong bụng: "Xem ra ta phải thể hiện chút mới được"
Xưởng trưởng ghé sát tai xưởng phó hỏi:
- Trụ, cậu làm gì vậy? Cây thương đó đã qua hơn trăm năm rồi nhưng chưa có ai rút nổi, sao cậu có thể đem ra thách thức hoàng tử được chứ?
Xưởng phó phất tay:
- Năm mươi hai cân vẫn nhẹ thì đều không phải người thường! Nhưng tất nhiên, với những kẻ tự cao tự đại tôi cũng phải cho kẻ đó một bài học nho nhỏ, thế mới thú vị chứ.
Ông già như ông nên đứng gọn vào góc xem kịch hay đi.
Càng nói, lời nói của hắn càng lộ rõ sự thâm độc, ánh mắt đỏ ngầu long lên, khoé miệng lộ ra nụ cười man rợ.
Đức Hạo lùi lại vài bước lấy đà rồi lao thẳng lên đống đá, trong ánh mắt kinh ngạc của đám công tượng xúm quanh đống đá, cây thương đã bị rút ra.
- Cũng khá nặng đấy! Mà người rèn cây thương này là ai vậy? Tinh xảo, không lẫn tạp chất, quả là một thợ có tay nghề cao!
Đức Hạo đạp đống đá phóng vút ra ngoài xưởng, cây thương chạm đất đánh keng một cái.
Xưởng trưởng chắp tay nói:
- Hoàng tử, cây thương này do một thợ thủ công thời Thái Tổ rèn ra, tính đến hôm nay thì chính xác là gần một trăm bảy mươi ba năm.
- Lâu vậy rồi sao? Vậy sao lại cắm trong đống đá?
Ông già đó kể tiếp:
- Sau khi rèn xong cây thương được ít lâu, thì người thợ đó đổ bệnh, trước khi mất ông ấy đã cho xếp đống đá đó rồi cắm cây thương vào đó, nói là sau ta hơn trăm năm sẽ có người đến lấy.
Và người đó chính là người.
"Nghe cứ như câu chuyện thần thoại ấy nhỉ" Đức Hạo nghe kể đến việc ông thợ đó đã đoán trước được mình sẽ đến lấy đi thì nghĩ thầm, trong lòng có phần thán phục trước tầm nhìn xa của ông già đó.
Đức Hạo đâm nhẹ cây thương vào thân cột, hài lòng khen:
- Mũi thương sắc bén, mai các ông đến chỗ Quách công công lấy tiền thưởng, cứ nói đó là phần lương bổng tháng này của ta.
Xưởng phó quỳ sụp trước mặt Đức Hạo nói:
- Kẻ thảo dân mê muội xin hoàng tử bỏ qua cho sự nghi ngờ khi nãy.
- Được rồi đứng lên đi! Người nghi ngờ ta không chỉ có ông, cũng đừng tự trách mình nữa.
Nói rồi, Đức Hạo vác thương ra ngoài, gặp Quách công công lúc này cũng đang sốt ruột đợi.
- Hoàng tử đừng nói là cây thương cắm trong đống đá đó nhé!
Họ Quách vừa thấy cây thương với hoa văn rồng lượn kỳ lạ, liền nhớ tới cây thương đó, bất giác hỏi.
Đáp lại hắn là cái gật đầu xác nhận.
Phủ Tể tướng.
Thái tử đi đi lại lại trong phòng, quay lại nhìn Tể tướng vẫn đang ngồi trầm ngâm không nói gì liền hỏi:
- Nhạc phụ, người nói gì đi chứ! Tên nhóc đó lấy được cây thương, vậy chứng tỏ hắn cũng không thể xem thường.
- Điện hạ, tranh đoạt ngôi vị với người có tất cả bao nhiêu người?
Tể tướng Phó Thời Can mãi mới lên tiếng hỏi.
Thái tử ngạc nhiên hỏi:
- Nhạc phụ, người tính làm gì bọn đó vậy? Chẳng phải chúng ta nên tìm cách xử lý thằng oắt con kia sao?
- Vậy là con chưa hiểu rồi! Bây giờ con chỉ cần lan tin ra, sau đó ngồi yên xem thằng oắt đó bị huynh đệ của nó giết, sau đó chúng ta chỉ cần ra lệnh bắt kẻ giết người vậy là xong.
Ha...!ha...!ha...
Lão Tể tướng bày mưu xong thì cười lớn, Thái tử nghe đến đây vỗ tay nói:
- Diệu kế! Quả là diệu kế! Chỉ cần việc thành, người muốn tước Vương cũng được.
- Tạ thái tử...!à không, phải là tạ bệ hạ ban thưởng..