“Lên xe của anh ta thì cúi đầu khom lưng nói chuyện với anh ta.
Đừng tỏ vẻ thanh cao kiêu ngạo quá, tránh làm trò đùa cho người khác.
Làm sao người đàn ông như anh ta lại không biết em lên xe của anh ta có mục đích gì chứ, cứ nhắm thẳng phía trước mà đi, cũng đừng hy vọng quá nhiều vào tính kiên nhẫn của anh ta.”
“Anh ta muốn sờ thì để anh ta sờ, anh ta muốn hôn thì để anh ta hôn.
Tình duyên mỏng manh, là chuyện anh tình tôi nguyện mà thôi.”
“Lúc sắp đi thì nhìn anh ta mà cười nhiều một chút, lúc xuống xe cũng đừng quay đầu lại.
Đừng nói cho anh ta biết tên của em, cũng đừng nói hẹn gặp lại.
Quyến rũ anh ta, xem anh ta như lốp dự phòng (*).
Chờ lúc anh ta sắp quên thì lại xuất hiện lần nữa.”
(*) 吊着: Trong mối quan hệ nam nữ thì lốp dự phòng là nói về mối quan hệ không chắc chắn, bám víu và theo đuổi đối phương, nhưng đến một ngày không còn chắc chắn nữa thì có thể đổi sang người khác để thay thế.
“...”
“Nghiêm Sâm, anh nghĩ tôi có nhớ hết được không?”
Trong phòng riêng không mở đèn nên xung quanh tối tăm, chỉ có vài vệt ánh sáng lóe lên từ đèn hải đăng ở phía xa xa theo sóng biển truyền đến.
Cửa sổ hướng ra biển đang hé mở, hơi nước ẩm thấp rơi xuống trên người của người phụ nữ đang dựa vào bên cửa sổ.
Những cơn sóng màu đen đang nối tiếp nhau mà tiến lên.
Xa quá.
Nghe không rõ lắm.
“Lần này tôi đã tốn rất nhiều công sức mới đưa được em vào đây, cho nên tính tình em cũng đừng kiêu ngạo quá, chuyện này em nhất định phải nhớ kỹ.”
Giống như đang đặc biệt yêu cầu Lương Phong phải nhớ điểm này, trong giọng nói của Nghiêm Sâm là sự nghiêm túc hiếm có.
Nhưng chưa đầy nửa giây, anh ta đã khẽ cười thành tiếng.
Có chút đắc ý nhìn cô.
Ánh sáng cũng không rõ lắm, nhất là giờ phút này cô đang đưa lưng về phía ánh đèn ngoài cửa sổ.
Nhưng mà bóng tối lúc này cũng đã phác họa rõ ràng thân hình của cô.
Mái tóc đen dài hơi xoăn giống như ánh trăng xõa xuống bả vai cô.
Chiếc váy dài màu đỏ thẫm lả lướt dọc theo thân hình đầy đặn và tinh xảo của cô rồi tan thành lớp da thứ hai dưới hơi thở của cô.
Dưới bắp chân thon thả, mịn màng là một đôi giày cao gót màu đỏ nhẹ nhàng giẫm lên tấm thảm mềm mại.
Nghiêm Sâm gần như vẫn nhớ được xúc cảm khi vuốt ve mắt cá chân đó, giống như là lớp vải mềm mại, tinh tế, sạch sẽ lại rất đàn hồi.
Giống như bản thân của Lương Phong vậy.
Nhưng đó là chuyện của rất lâu về trước, Nghiêm Sâm đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Chỉ nhớ khi đó anh ta đẩy cô đi ra ngoài mời rượu người ta, sau khi về nhà, Lương Phong đã tủi thân đến mức khóc rất to.
Anh ta cười cô không còn thanh cao nữa, cũng không có số được thanh cao.
Ai mà biết sau đó Lương Phong tức giận rồi đã thật sự mỗi người mỗi ngả với anh ta.
Ai mà ngờ được nhiều năm sau cô lại ngoan ngoãn đứng trước mặt anh ta, lặp lại từng câu từng chữ, làm lại những điều mà trước kia cô xem thường nhất và ghi nhớ chúng trong đầu.
Trong phòng bao trống rỗng, một lúc lâu sau mới vang lên tiếng nói của Lương Phong.
“Đã nhớ.”
Cô giơ tay khép một bên cửa sổ lại, sau đó cô đứng dậy rồi ngồi vào một bên khác của ghế sô pha làm bằng da.
“Còn bao lâu nữa?” Cô hỏi.
Nghiêm Sâm ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó anh ta dang rộng vòng tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Tám giờ anh ta mới đến được, chờ chút nữa.”
Lương Phong cúi đầu nhỏ giọng đáp lời, cơ thể hướng về phía trước rồi nhẹ nhàng di chuyển để tạo ra khoảng cách.
Tránh tiếp xúc với anh ta.
Nghiêm Sâm lập tức phát hiện ra, ngay sau đó từ trong miệng anh ta truyền ra tiếng cười khẽ.
Cười giễu cợt hay là không cam lòng, Lương Phong cũng không muốn phân biệt chúng.
Dáng vẻ anh ta có chút khoa trương nâng tay lên rồi rút lại, giống như thật sự thấy xấu hổ: “Là do tôi vượt quá phép tắc trước, sau này Lương Phong em là người sẽ đi theo nhân vật lớn, người như tôi không có tư cách chạm vào nữa.”
Cánh tay đặt bên cạnh Lương Phong lập tức rút lại, cô ngửi thấy mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt.
Lúc trước anh ta tuyệt đối sẽ không dùng nước hoa.
Cô đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Nghiêm Sâm đang dựa lưng vào ghế sô pha, anh ta xoay xoay chiếc bật lửa zippo màu bạc trên tay.
Áo sơ mi màu trắng không cài cúc trên cùng, âu phục cũng không cài cúc.
“Tách tách.” Trong tay anh ta đang nhóm một đốm lửa.
Lương Phong dời mắt đi, giọng nói trong trẻo và lạnh lùng: “Chuyện giữa chúng ta, anh đã xử lý sạch sẽ rồi chứ?”
“Ken két” một tiếng, bật lửa đóng lại.
Chẳng biết từ lúc nào Nghiêm Sâm đã đốt một điếu thuốc, trong làn khói trắng nhàn nhạt, anh ta cười híp mắt lại, giống như đang suy nghĩ.
“Cũng xử lý sạch sẽ rồi, ngoại trừ…”
Lương Phong nhìn sang.
Nghiêm Sâm nhỏ giọng cười khẽ, anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc ví tiền màu đen.
Mở ra, bên trong có một tấm hình chụp chung của anh ta và Lương Phong.
Nghiêm Sâm rút tấm hình ra, phía sau còn có hai, ba tấm hình chụp riêng một mình Lương Phong.
Là tấm hình mà nhiều năm trước kia hai người đã chụp miễn phí trong một hoạt động trước siêu thị ở nông thôn.
Bởi vì Nghiêm Sâm vẫn luôn cất giữ cẩn thận trong ví tiền, nên dù đã qua lâu như thế nhưng vẫn không thấy cũ đi.
Lương Phong mím nhẹ môi.
Trong chớp mắt, cô cũng không biết cuối cùng anh ta là người bạc tình hay là tình yêu lâu dài.
Nhưng cũng chỉ một giây sau, cô đã nhẹ giọng nói: “Xé đi, đỡ cho sau này trở thành vật cản.”
Nghiêm Sâm cẩn thận nhìn lại mấy tấm hình một lát rồi gật đầu một cái.
Anh ta cẩn thận xé nát những tấm hình này, sau đó để vào gạt tàn thuốc trong suốt.
Còn một mảnh nhỏ cuối cùng, anh ta đốt một góc rồi ném chúng vào gạt tàn thuốc.
Ngọn lửa sáng bừng nhảy lên trong mắt Lương Phong, nói thật, cô thấy hình mình bị đốt nhưng cũng không có cảm giác khác lạ nào cả.
Chỉ còn một vài mảnh giấy nên ánh lửa cũng nhanh chóng tắt đi.
Trong phòng, sự im lặng lại lên ngôi lần nữa.
Gần đến 8 giờ, Lương Phong cảm thấy trong lòng có chút không chịu nổi nữa nên muốn tùy tiện tìm một câu chuyện để lấp vào khoảng trống này, cô nói: “Cảm ơn anh tháng trước đã đến bệnh viện thăm mẹ tôi.”
Nghiêm Sâm thấy thái độ của cô hình như đã ấm lên, anh ta nhún vai, không hề keo kiệt mà nói: “Em không cần phải cảm ơn tôi.”
Lương Phong vừa muốn mở miệng thì lại nghe anh ta tiếp tục nói:
“Nếu như em thật sự có thể bám vào gốc cây to Thẩm Di Châu này, thì sau này có giàu lên cũng đừng quên mất tôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nụ cười trên mặt anh ta cũng không hề thu bớt lại, khiến Lương Phong phải gắng gượng nuốt nửa câu sau trở về.
Là bạc tình.
Người như anh ta sao có thể là tình yêu lâu dài được.
Ánh mắt Lương Phong lại nhìn sang mấy tấm hình đang cháy kia lần nữa, có một tia màu vàng ấm áp còn sót lại ở rìa đám tro tối đen.
Cô yên tĩnh một lát rồi nhẹ giọng nói: “Nghiêm Sâm, lúc anh chết chắc chắn sẽ chỉ có một mình.”
Nghiêm Sâm nghe cô nói như thế thì trực tiếp cười lên thành tiếng.
Ngón tay anh ta lại lần nữa chạm vào bả vai cô, cũng chẳng thấy có vấn đề gì: “Mượn lời chúc tốt lành từ em.”
Ngay sau đó Lương Phong lập tức hất cánh tay của anh ta ra rồi đứng lên đi thẳng ra ngoài cửa.
“Còn chưa đến giờ đâu.” Nghiêm Sâm cau mày nhìn cô.
“Tôi đi ra ngoài hút thuốc rồi đi thẳng đến đó luôn.”
Cửa phòng riêng được đẩy ra, bước chân của cô không ngừng dọc theo hành lang đi ra ngoài.
Cho đến khi đẩy cửa sân thượng ra, không khí lạnh lẽo thổi bay hết hơi nóng trên người cô đi, lúc này Lương Phong mới dừng chân lại.
Đã là mùa thu rồi.
Trên sân thượng của Nặc Đại chỉ có một ngọn đèn ở gần cửa chính, ánh đèn vàng ấm áp nhưng khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
Không khí vừa lạnh vừa ẩm thấp xâm nhập vào mũi và miệng của cô, cơ thể lập tức run lên sau đó cũng từ từ thả lỏng.
Lương Phong đứng ở cửa một lúc lâu, cô định bước ra mép ban công để nhìn xuống dưới sân thượng.
Cô đang nhấc chân hướng đến nơi có ánh sáng mờ tối ở bên kia thì bỗng nhiên cô nghe thấy trong bóng tối có tiếng người nào đó cười khẽ.
Lương Phong thoáng nhìn sang nơi có âm thanh phát ra kia.
Ánh đèn không chiếu được đến nơi đó, người đàn ông với thân hình rất cao từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Nhưng anh cũng không hoàn toàn bước ra khỏi bóng tối, mà là anh đi được một đoạn ngắn rồi không đi nữa.
Như là đang quan sát.
Trong lòng Lương Phong thoáng lên chút cảnh giác, sau đó cũng lập tức biến mất rồi từ từ chuyển thành tức giận.
Cô đứng ở nơi được ánh đèn chiếu sáng, đủ để anh nhìn thấy rõ mặt cô.
Mà cô chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ của người đàn ông kia.
Rất không công bằng.
“Anh là ai?” Lương Phong mở miệng hỏi.
Bước chân của cô cũng từ từ đi đến chỗ người đó.
“Tôi nghĩ là cô đến tìm tôi.” Giọng nói của anh mang theo ý cười, còn lộ ra một chút tùy ý.
Trong bóng tối bỗng hiện lên chút ánh sáng lạnh lẽo.
Anh xem cô là người đàn bà nào đó cố ý đi theo anh đến đây.
Lương Phong lạnh lùng nói: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
“À, thế à?”
Qua loa, không hỏi thật giả, anh xem lời giải thích của cô trở thành những lời biện hộ.
Lương Phong mím môi, cô bước thêm một bước nữa rồi hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Ánh mắt từ từ thích ứng được với nơi này, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người đàn ông kia đang đứng yên tại chỗ, ngón tay mân mê điếu thuốc lá.
Ánh trăng mờ ảo che khuất gò má của anh trong màn đêm không rõ ràng này, Lương Phong chỉ nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng.
Nhìn độ cong của mắt rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến cô nhớ đến cái giếng sâu không đáy.
Đôi mắt đen chứa đựng nước giếng lạnh như băng, im lặng bao bọc lấy cô.
Anh vẫn còn đang đánh giá.
Cười khanh khách.
Lương Phong vô thức lùi về sau một bước, lúc sau cô mới lên tiếng: “Tôi ra đây để hút thuốc, không phải đến tìm anh.
Anh nghĩ nhiều rồi.”
“À, thì ra tôi hiểu nhầm cô rồi.
Thật sự xin lỗi.” Người đàn ông tùy ý nhận lỗi, sau đó lại châm lửa lên rồi giống như khách sáo mà nói: “Có cần lửa không?”
Lương Phong theo bản năng muốn từ chối và nói là mình đã có, nhưng cô lại siết chặt tay phải, lúc này mới phát hiện rằng vừa nãy khi cô ra khỏi phòng thì đã quên cầm bao thuốc và bật lửa rồi.
Hai tay cô trống trơn.
Dừng lại một lát.
Cô lại nghe thấy tiếng cười rất khẽ.
“Xem ra là không cần.”
Lương Phong mím chặt môi, bỗng nhiên cô cũng không biết nên giải thích thế nào trong khi cái gì mình cũng không mang theo.
Nhưng vào giây tiếp theo, người đàn ông kia đã đi tới chỗ cô.
Ở mép ban công, nơi mà ánh sáng không chiếu tới, người đàn ông đi ngang qua người Lương Phong.
Ống tay áo mềm mại, lành lạnh lướt qua cánh tay trần trụi của cô, khi chạm vào làm toàn thân Lương Phong lập tức trở nên tê dại.
Giống như một cơn gió lạnh gào thét trong đêm đông, rùng mình đánh thẳng vào mặt.
Các giác quan phòng bị của cô đột nhiên đóng chặt lại.
Cho đến khi người đàn ông kia đóng cửa sân thượng, Lương Phong mới từ từ xoay người lại.
Sân thượng yên tĩnh, giống như anh chưa từng xuất hiện ở đó.
Ánh đèn cũ màu vàng ấm áp nhưng trong veo.
Ngoài hương cam bergamot rất nhẹ bao quanh cô, còn có tầng hương sau cùng hơi đắng khiến người ta cảm thấy hồi hộp nhưng không biết vì sao lại hồi hộp.
“Tinh…” Tiếng âm thanh nhắc nhở nhẹ nhàng vang lên.
Lương Phong lần nữa lấy lại tinh thần.
8 giờ.
Cô cài điện thoại về chế độ im lặng, sau đó cũng rời khỏi sân thượng lớn.
-
Sảnh tầng 1 của khách sạn được bài trí theo phong cách Châu Âu thời Trung cổ, trần nhà cao được người thợ ốp những tấm kính vuông màu sắc rực rỡ.
Vài chùm ánh sáng chiếu từ phía trên trần nhà xuống với cường độ cao được mô phỏng theo ánh sáng tự nhiên.
Sân khấu chữ T ở giữa có màu trắng, tượng trưng cho sự thuần khiết của các thiên thần, dọc hai bên sân khấu chữ T được đặt những pho tượng Đức mẹ Maria.
Cô nhìn ra bên ngoài thì thấy chỗ ngồi đã chật kín.
Buổi họp báo mùa thu của ST diễn ra vào lúc 8 giờ 20 phút, Lương Phong dựa theo thư mời của mình rồi đi đến hàng thứ hai ghế số mười sáu.
Chỗ ngồi xung quanh cũng cô lần lượt được lấp đầy, có những người nổi tiếng trên mạng, có ngôi sao, có nhà báo và một vài người có tiền mà cô không biết.
Mọi người dường như đã rất quen thuộc mà bắt chuyện, nói chuyện với nhau, chỉ có một mình Lương Phong yên lặng ngồi tại chỗ.
Ánh mắt cô thỉnh thoảng vẫn rơi xuống ghế số mười sáu ở hàng trước mặt.
Xung quanh đều đã được lấp đầy, chỉ có ghế số mười sáu và ghế số mười lăm là vẫn chưa có ai ngồi.
Trên sân khấu chữ T, người dẫn chương trình cũng đã bắt đầu nói lời mở đầu, ánh đèn trên đỉnh đầu cũng bắt đầu tối đi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Phong nhìn xung quanh một lúc rồi kiềm chế mà thu hồi ánh mắt lại.
Không đến cũng được.
Không đến là tốt nhất.
Trong lòng cô thì nghĩ như thế, nhưng hai tay lại không kiềm chế được mà nắm chặt lại.
Lại nhìn trái ngó phải.
Vị trí của cô ở gần đường đi, thỉnh thoảng sẽ có người đi lướt ngang qua bên cạnh cô.
Người người đều xịt nước hoa riêng của mình, hòa lẫn vào nhau tạo ra một mùi hương rất khó chịu.
Lương Phong tiếp tục hít thở để chờ người, bỗng nhiên cô lại ngửi thấy mùi cam bergamot nhàn nhạt.
Sau đó cô không kiềm chế được mà quay đầu lại.
Mùi hương đó càng đến gần hơn.
Mới vừa nãy ở trên sân thượng, bởi vì mùi trầm hương hòa vào với mùi cam bergamot nên cô chưa phân biệt được rõ ràng, nó thể hiện sự lịch sự nhưng xa cách, giống như đôi mắt biết cười của anh khi nãy.
Vừa mới quay đầu lại, Lương Phong đã nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông kia.
Anh đang đi về phía trước, bên cạnh có một cô gái dịu dàng nép vào vòng tay anh.
Khi Lương Phong định quay đi thì thấy hai người đó đang từ từ ngồi xuống trước mặt cô.
Ghế số mười lăm và mười sáu của hàng đầu tiên.
--- “Bao nhiêu người phụ nữ ngã vào lòng anh ta, nếu mày không chủ động thì dựa vào đâu mà kêu người ta vừa ý mày.”
--- “Thứ anh ta không thiếu nhất chính là những người phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa.”
Chẳng trách, chẳng trách được.
Chẳng trách anh lại nói “Tôi nghĩ cô đến tìm tôi.”
Là do anh có đủ tư cách để nói như thế.
Lương Phong gần như xuất thần nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt này, bỗng nhiên cô không biết nên làm cái gì.
--- “Em phải nhớ kỹ, dáng vẻ của em đừng quá kiêu ngạo.”
Từng câu từng chữ mà Nghiêm Sâm dặn dò cô vẫn còn rất rõ ràng, thế mà khi nãy cô đã nói gì với anh.
--- Nói anh suy nghĩ nhiều rồi.
Chẳng biết xung quanh đã yên tĩnh lại từ khi nào, tiếng người dẫn chương trình ở cách đó không xa truyền đến đây.
Trong đại sảnh vắng lặng, có một giọng nói mơ hồ vang lên.
“Cảm ơn anh hôm nay đã đến đây cùng em.”
Giọng nói vui vẻ từ hàng phía trước truyền đến, người phụ nữ kia càng thêm thân mật mà dựa vào người đàn ông ở bên cạnh.
Lương Phong chợt thấy tay anh nâng cánh tay kia lên, sau đó anh đứng dậy.
“Đi vệ sinh.”
--- “Nếu như anh ta đi vệ sinh thì đi theo anh ta.”
Trong bóng tối, lời dặn dò của Nghiêm Sâm đã có hiệu lực.
Gần như là theo bản năng, Lương Phong cũng nhanh chóng đứng dậy rồi đi theo anh.
Ánh sáng bị bỏ lại sau lưng bọn họ, cô nín thở yên lặng dựa vào mùi hương kia mà đi theo ra ngoài đại sảnh.
Đẩy cửa ra, ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào.
Ở cửa nhà vệ sinh nam, Lương Phong đứng trong bóng tối đợi một chút.
Cô dự tính sau khi người đàn ông đi vào thì cô mới nghiêng người đi ra ngoài.
Trong hành lang sáng ngời trống không, mùi cam bergamot khó mà tìm được.
Lương Phong nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh nữ cách đó không xa rồi tùy tiện chọn một phòng, sau đó cô trở tay đóng cửa lại.
--- “Ba mươi giây, chỉ xem như là em vào trang điểm lại.
Đừng ra muộn quá, nhưng cũng đừng nhanh quá.”
Trong phòng yên tĩnh, trong lòng Lương Phong không thể nhịn được mà đếm thầm: “Một, hai, ba,...!hai mươi chín, ba mươi, ba mươi mốt…”
Nhưng mà khi đếm đến tận ba mươi lăm rồi mà cô vẫn không thể dừng lại.
Đây không phải kế hoạch hoàn hảo cho hai người họ.
Không phải đi theo sau lưng anh đến nhà vệ sinh, sau đó chủ động bắt chuyện với anh, càng không thể để lộ ra dáng vẻ thanh cao.
Lúc nãy ở trên sân thượng cô bắt chuyện với anh rồi nói ra mấy câu kia, lúc đó cô cũng đã “Cố làm vẻ thanh cao” và “Không biết điều” rồi.
Thậm chí có thể nói là “Nói dối hết lần này đến lần khác”.
Cho nên bây giờ cô mà đi ra ngoài thì chẳng phải sẽ bị người khác chê cười, làm nhục à?
Suy nghĩ đã trở nên hỗn loạn, cô giơ tay lên xem giờ, đã qua sáu, bảy phút rồi.
Đã bỏ lỡ cơ hội rồi.
Mới vừa nãy trái tim cô còn đang đập liên hồi, nhưng bây giờ cũng đã bình tĩnh lại.
Lương Phong giơ tay lên mở khóa phòng rồi từ từ đi ra ngoài.
Mặc kệ có làm hay không, dù sao đi nữa thì hôm nay cũng đã đủ rồi.
Lương Phong mở vòi nước lên, cô không biết trong lòng đang có cảm xúc gì.
Giải thoát, hình như cũng không có.
Một lát sau, cô lau khô nước trên tay rồi xoay người đi ra ngoài cửa.
Khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, thứ đầu tiên xuất hiện là mùi hương quen thuộc kia.
Lương Phong giật mình đứng yên tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy rõ mặt anh.
Nhưng trong chớp mắt cô cũng biết đó là anh.
Trên sàn cẩm thạch sáng bóng phản chiếu bóng dáng anh đang dựa người vào bên tường, bên ngoài áo sơ mi màu trắng là áo khoác âu phục màu nâu đậm.
Dáng vẻ anh mệt mỏi, tay trái đốt điếu thuốc đã cháy được một nửa.
Trên mặt anh mang theo ý cười, giống như rất dễ nói chuyện.
Nhưng Lương Phong lại có cảm giác như bị kéo xuống một cái giếng sâu lạnh lẽo và ngột ngạt, gần như muốn chết đuối.
Ngay cả miệng cô cũng run lên.
Bởi vì anh đang đợi cô.
Thời gian yên lặng một lúc, cô nhìn thấy người đàn ông nâng tay lên rít một hơi thuốc.
Ánh sáng mỏng manh và lạnh lẽo chiếu vào ánh sáng trong mắt anh, nếu nhìn thêm lần nữa thì lại có một sức nóng muốn thiêu cháy.
Anh có chút trêu chọc mà hỏi cô: “Không phải đang đợi tôi sao, sao lại để tôi đứng đây chờ như thế chứ?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng như một bông tuyết rơi trên mặt đất, nhưng sau đó lại vỡ thành những mảnh băng góc cạnh và sắc bén.
Người đàn ông nói xong thì nhìn Lương Phong một cái, sau đó im lặng cười rồi xoay người đi ra cửa.
Anh dùng lòng bàn tay mở cửa, liếc mắt nhìn Lương Phong đang đứng yên tại chỗ.
Gió lạnh thổi vào tóc cô.
Lương Phong đưa mắt nhìn ngược lại anh.
Trong đêm tối, đôi mắt anh càng sáng hơn nữa.
Môi mỏng khẽ cong lên, giống như chắc chắn rằng cô sẽ đi cùng mình.
Bỗng nhiên trái tim Lương Phong đập loạn lên, có thể cơ thể cô đã tự đưa ra lựa chọn.
Cô đi đến trước cửa rồi đưa mắt nhìn anh.
“Cảm ơn.”
Người đàn ông nhếch mép nói với cô: “Khách sáo rồi.”
Đưa mắt nhìn theo, cùng đi ra ngoài.
Trong tiếng gió thét gào, tà váy đỏ của người phụ nữ tung bay.
Không quay đầu lại..