Mộng Hoàng Lương


Trong lúc cô đang sững sờ thì Thẩm Di Châu đã cúi đầu ôm lấy cô.
Chiếc áo vest hơi lạnh của anh dán sát vào cánh tay đang lộ ra ngoài của Lương Phong, nhưng cô cũng không lùi lại.
Mưa bỗng lớn lạ thường, giống như muốn lật đổ màn đêm đen tối tăm này.
Trong lòng Lương Phong lại có một chút ngọt ngào xen lẫn đắng chát không cách nào nói thành lời.
Trong lúc hoảng hốt, cô lại nhớ về bữa tiệc của Hạ Thầm trước kia, lúc đó cô một thân một mình đứng trong sân nhìn mưa rơi.
Trên cơ thể cô còn thoang thoảng mùi gỗ mun từ ống tay áo anh, cô có cảm giác như mơ hồ tỉnh dậy vào một buổi chiều mưa, nhìn thấy mưa rơi liên tục ngoài cửa sổ, nhưng cơ thể cô vẫn đang nằm trên chiếc giường êm ái.
Hôm nay mưa rơi điên cuồng ngoài cửa sổ, âm thanh bay khắp trời.
Nhưng anh vẫn vững chãi ôm cô trong lòng mình, dịu dàng đáp lại nụ hôn của cô.
Cuối cùng Lương Phong kiệt sức nằm trên đầu vai anh.
Ánh mắt cô rơi vào một góc xó xỉnh trong phòng ngủ, nhỏ giọng hỏi anh: “Em nghĩ là tối nay anh sẽ không đi…”
Trong ngực Thẩm Di Châu truyền đến tiếng cười khẽ: “Tối nay anh còn có việc.”
Lương Phong chỉ ôm anh thêm một chút nữa rồi lùi về trên giường.
“Mưa lớn thế này, tài xế đưa anh đi à?”
Thẩm Di Châu nhướn mày, tỏ vẻ không có vấn đề gì: “Tự anh lái cũng chẳng có vấn đề gì.”
“Được rồi.” Lương Phong nhỏ giọng nói, cũng không biết cuối cùng thì cô đang lo lắng chuyện gì nữa.
Có lẽ chỉ là có chút tham lam sự vuốt ve lúc này của anh.
Lương Phong mím môi, sau đó xuống giường đi dép vào.
Cô bước chầm chậm đến cửa rồi nghiêng người nhìn anh: “Em đưa anh xuống.”
Trong mắt Thẩm Di Châu hiện lên nụ cười tùy ý, anh nhìn cô rồi bước đến: “Vậy làm phiền cô Lương của chúng ta rồi.”
“Khách sáo rồi.”
Lương Phong cong mắt cười, cô đi trước mặt anh.
Chiếc váy hai dây màu xanh đậm giống như biển xanh trong đêm, quấn lấy thân hình mảnh mai của cô.
Theo từng nhịp bước chân của cô, đứng lên, đi xuống.
Chưa đến cửa tầng một, Thẩm Di Châu đã kéo cô lại.
“Đưa đến đây thôi.”
Anh nói xong thì một mình đi về phía cửa, mở cửa ra ngoài.
-
Mưa vẫn chưa ngừng, Thẩm Di Châu lái xe đến Bắc Sơn thì đã gần mười hai giờ.
Đường quốc lộ màu xám đen quanh co ở trong bầu không khí ban đêm ẩm ướt càng lộ ra chút thâm trầm, ở ngã rẽ cuối cùng có một tảng đá đứng sừng sững ở đó, anh đã không nhớ lần trước mình đến đây là lúc nào nữa.
Xe đỗ ở gara.
Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi ra ngoài tiếp đón: “Di Châu về rồi à.”
Thẩm Di Châu nhìn bà rồi cười, anh đưa chìa khóa sang.
“Mẹ Trần.”
Trên mặt mẹ Trần có vài nếp nhăn nhàn nhạt, đi theo sau lưng anh.
“Ba và mẹ con còn đang ở trong phòng sách đấy.”
“Được, con biết rồi.” Thẩm Di Châu gật đầu một cái, sải bước đi lên tầng.
Cửa phòng sách đóng chặt, Thẩm Di Châu gõ hai cái rồi đẩy cửa đi vào.
Không biết có phải do ánh đèn trên đỉnh đầu quá sáng hay không, lúc Thẩm Di Châu đi vào thì có chút hoảng hốt.

Anh yên lặng đứng ở cửa, nhìn hai nhóm người đang nói chuyện trước mặt.
Mẹ của anh là Tiêu Cầm và Thẩm Khác ba của anh đang ngồi bên cạnh bàn, xung quanh là mấy người nam, nữ mặc tây trang màu đen.
Bọn họ nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía với anh sắc mặt nặng nề, giống như đang tham gia một buổi tang lễ.
Thẩm Di Châu coi như không nhìn thấy, anh nhướn mày cười một tiếng rồi nói: “Xem ra con không tính là đến quá trễ.”
Sau đó anh sải bước đi vào phòng sách, gật đầu chào Tiêu Cầm, anh nói: “Đã lâu không gặp.”
Ngay sau đó người đàn bà đang ngồi trên ghế cũng nở một nụ cười, bà ấy đưa tay kéo Thẩm Di Châu: “Đã lâu không gặp, Di Châu.”

Mấy người bên cạnh cũng biết thời thế mà nhượng bộ, Thẩm Di Châu đi đến sau lưng Tiêu Cầm, hai tay vịn vào ghế, anh cười rồi hỏi người đàn ông đối diện: “Mọi người nói đến đâu rồi? Phân chia tài sản hay là để cho đứa con phụng dưỡng? Nếu như để cho đứa con phụng dưỡng, con…”
“Mày nhìn xem thử dáng vẻ này của mày giống cái gì thế?”
Thẩm Khác ngồi ở đối diện bỗng lạnh giọng trách móc.
Ông nhìn thẳng vào mắt Thẩm Di Châu.
Phòng khách sáng ngời, Thẩm Khác vẫn ngồi ở vị trí dành riêng cho ông.

Cho dù thường xuyên nhuộm tóc nhưng cũng khó lòng che giấu được những sợi tóc trắng đang không ngừng xuất hiện của ông.
Nụ cười vẫn chẳng thay đổi.
“Ba nói đúng.”
Thẩm Di Châu nói xong cũng kéo một cái ghế bên cạnh ra, anh cởi áo khoác âu phục ra, dáng vẻ có chút lười biếng ngồi xuống rồi dựa vào ghế.
“Mọi người tiếp tục nói, tôi chắc chắn sẽ nghiêm túc lắng nghe.”
Thẩm Khác còn đang muốn tức giận thì Tiêu Cầm đã mở miệng lên tiếng trước.
“Đừng nói Di Châu nữa, đứa nhỏ này muộn thế rồi còn phải chạy đến nữa.”
Thẩm Khác chuyển ánh mắt lạnh lùng kia lên người Tiêu Cầm, ông cười lạnh: “Nếu bà thật sự quan tâm đến nó như thế, thì bà sẽ làm những chuyện thế này sao?”
Tiêu Cầm tự biết mình đuối lý, bà rũ mắt im lặng mấy giây rồi từ từ nói: “A Khác này, tôi và ông cũng là vợ chồng nhiều năm rồi, năm đó lúc tôi sinh Di Châu khó khăn thế nào không phải ông không biết.”
Bà vừa nói vừa đưa mắt nhìn Thẩm Di Châu đang ngồi bên cạnh, khóe mắt hơi nóng lên, sau đó lại nhìn sang Thẩm Khác.
“Một mình tôi trốn ở Ý làm thụ tinh nhân tạo là vì muốn nhà họ Thẩm mấy người có một đứa bé.

Ăn bao nhiêu mũi kim chịu bao nhiêu đau khổ đến bây giờ chưa từng thấy ông hỏi đến.

Tôi biết, đây là trách nhiệm của tôi.

Nhưng sau khi Di Châu chào đời, ông nói là vị trí của ông vẫn chưa ổn định, nói tôi và Di Châu đợi ở Ý, một lần chờ là tận mười mấy năm, thỉnh thoảng mới có thể…”
“Bà thế này là đang muốn đòi nợ cũ à?” Thẩm Khác nghiêm khắc cắt ngang lời Tiêu Cầm.
“Không phải tôi đến đây để đòi nợ cũ.” Suy nghĩ của Tiêu Cầm cũng có chút kích động: “Tôi chỉ muốn cầu xin ông để chúng tôi được yên.”
“Lúc bà làm mấy chuyện này có từng nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào không?” Thẩm Khác chợt ném văn kiện lên bàn, một tiếng “Bộp” vang lên khiến Tiêu Cầm sợ hết hồn.
Khóe mắt cũng nhanh chóng nóng lên, bà đưa mắt nhìn Thẩm Di Châu.
“...!Di Châu, mẹ… thật sự xin lỗi con.”
Cánh tay bị người khác đè lại, cuối cùng Thẩm Di Châu đang mất tinh thần cũng bị kéo trở lại.
Anh đưa mắt nhìn Tiêu Cầm hai mắt ngấn lệ và Thẩm Khác mặt mũi tái mét, anh khẽ cười thành tiếng, sau đó đứng lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong bầu không khí nặng nề và lạnh lẽo này, anh giống như một người không tồn tại, vừa không cảm giác được nỗi khổ của Tiêu Cầm vừa không cảm nhận được lửa giận của Thẩm Khác.

Giọng nói hòa giải còn mang theo chút tùy ý: “Cũng đã đến mức này rồi, không bằng sớm tụ sớm tan đi.

Ba nói xem đạo lý…”
“Ngu ngốc.” Thẩm Khác lại cắt ngang lời Thẩm Di Châu lần nữa.
Ông trợn mắt nhìn đứa con trai ngu xuẩn không biết gì này của mình mà mắng: “Chẳng lẽ trong lòng mày không hiểu rõ mục đích hôm nay bà ấy kêu mày đến đây là gì sao? Nhiều năm qua đi bà ấy có từng thật lòng với mày sao? Thẩm Di Châu, Thẩm Khác tao không có một đứa con ngu ngốc, cam tâm tình nguyện làm con cờ của người khác như mày!”
Thẩm Khác nói xong thì tức giận đùng đùng rời khỏi phòng sách.
Cửa phòng sách đóng lại vang lên tiếng “Két”, giống như tát một bạt tai vang dội cho những người ở trong phòng.
Loại cảm giác yên lặng này khiến gò má nóng lên, cảm giác bị sỉ nhục phóng đại lên rất nhiều, nước mắt Tiêu Cẩm chảy dài xuống.
Thẩm Di Châu lại ngồi xuống ghế của mình, anh vẫy tay với mấy người đi theo phía sau Tiêu Cầm.
“Đi ra ngoài đi.”
Bọn họ đáp lời rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Cửa phòng lại một lần nữa khép lại.

Ánh mắt Thẩm Di Châu nhẹ nhàng rơi xuống người Tiêu Cầm đang cúi thấp mặt.
Anh không biết đã bao lâu rồi mình chưa gặp Tiêu Cầm?
Thẩm Di Châu đã chẳng thể nhớ nổi nữa.
Chỉ nhớ lần trước Tiêu Cầm chủ động gọi điện cho anh là vào hai năm đầu khi bà bị tai nạn xe cộ rồi nằm viện.

Khi anh nhận được điện thoại của Tiêu Cầm, trong điện thoại giọng bà khóc lóc kể lể cầu cứu anh: Di Châu, mẹ muốn gặp Khinh Hòa một lần, con có thể nghĩ cách lén đưa con bé đến gặp mẹ không.
Có thể, sao lại không thể chứ.
Sao Thẩm Di Châu có thể từ chối lời cầu xin của Tiêu Cầm được chứ, chỉ cần bà lên tiếng thì chưa bao giờ anh có thể từ chối bà.
Mà hôm nay khi thân thế của Triệu Khinh Hòa bị lộ, Tiêu Cầm bị dồn đến đường cùng nên muốn hoàn toàn ngả bài với Thẩm Khác.

Hoặc là bà biết mình không thể chống đỡ cơn lửa giận của Thẩm Khác và cầu xin ông có thể ly hôn trong hòa bình, cho nên lần này bà gọi điện cho Thẩm Di Châu chính là muốn cầu xin anh đến giúp bà sau một thời gian dài không gặp anh.
Sao Thẩm Di Châu từ chối được.
Bà là mẹ ruột của anh, sao anh từ chối được.
Trong phòng khách yên tĩnh, tiếng khóc thút thít của Tiêu Cầm bỗng dừng lại.
Bà ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay, một gương mặt được chăm sóc cẩn thận dính đầy nước mắt ẩm ướt.
Trên mặt Thẩm Di Châu lại nở nụ cười nhẹ, anh đứng lên lần nữa, làm như không có chuyện gì, mà nói: “Xem ra ngày mai mới có thể bàn bạc lại, hôm nay mẹ nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Anh nói xong định rời khỏi thì Tiêu Cầm đã kéo tay anh lại.
“Di Châu, cảm ơn con vì hôm nay đã đến đây.”
Tiêu Cầm dùng khăn giấy cẩn thận lau khô nước mắt, từ trong túi xách phía sau lấy ra một chiếc hộp tinh xảo.

Mở ra, là một chiếc đồng hồ đeo tay Patek Philippe.
“Không thể đến kịp sinh nhật năm nay của con, đây là quà mẹ tặng sau cho con.”
Ánh mắt Thẩm Di Châu rơi xuống, anh nhìn một lát.
Rồi sau đó tiếng cười trầm thấp liên tục truyền ra từ trong lồng ngực anh, nhưng trong tiếng cười đó chẳng có chút vui thích nào.
Ánh mắt Tiêu Cầm có chút mờ mịt, chợt đứng yên tại chỗ.
Sắc mặt bà bỗng nhiên trắng bệch, môi cũng mím chặt lại.
Thẩm Di Châu giơ tay đóng chiếc hộp của bà lại, cũng rút tay mình ra.
“Mẹ vẫn nên tự mình giữ đi.” Anh nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Cầm bỗng nhiên lo lắng, bà thốt lên: “Di Châu!”
Cửa phòng yên lặng mở ra, nửa người của Thẩm Di Châu đã chìm trong bóng tối ngoài cửa.

Anh cũng không xoay người lại.
Ngón tay Tiêu Cầm siết chặt lại với nhau, bà nghe anh nói:
“Lần sau mẹ đừng nhớ nhầm nữa, sinh nhật tôi vào tháng 1, còn của Triệu Khinh Hòa mới là tháng 2.”
Thẩm Di Châu nói xong thì sải bước rời khỏi phòng sách.
Trong phòng khách, mẹ Trần thấy Thẩm Di Châu đi xuống, đang tính đi lên hỏi anh có muốn đi tắm không thì thấy Thẩm Di Châu đi thẳng ra đến cửa.
“Không phải ngài nói tối nay ở lại sao?” Mẹ Trần đứng ở huyền quan nhìn Thẩm Di Châu thay giày.
Thẩm Di Châu ngẩng đầu nhìn mẹ Trần rồi cười: “Không ở, ngày mai tôi lại đến.”
Anh nói xong thì đẩy cửa rời khỏi biệt thự.
Gió lạnh mạnh mẽ thổi tung áo choàng dài của anh cùng với nụ cười duy trì quá lâu trên mặt của anh.
Quá lạnh.
Lần đầu tiên Thẩm Di Châu cảm thấy mùa đông ở thành phố Yến lạnh như thế, giống như là quần áo không đủ che đi thân thể cô độc của anh trong ngày băng giá thế này.

Mà anh đã không biết nguyên nhân mình đi về phía trước là gì.
Xe lại lần nữa chìm vào trong bóng tối, anh lái xe đến khu biệt thự ở trung tâm.
-
Ba giờ sáng, Lương Phong bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.
Trước khi ngủ cô đã uống thuốc hạ sốt rồi, bởi vì chuyện diễn ra thành công nên cô không cần lo lắng và bất an nữa.

Vì thế khi tỉnh dậy, cô cảm thấy mình đã hạ sốt được hơn nửa rồi.
Lương Phong sờ mồ hôi trên trán mình, cô vén chăn lên đi đến phòng vệ sinh.
Lúc ra ngoài, cô đứng cạnh bồn rửa tay lau sạch lớp mồ hôi mỏng trên mặt.

Khi chuẩn bị trở về giường thì phát hiện cửa phòng ngủ khẽ hở, phía dưới truyền đến ánh sáng mơ hồ.
Lương Phong im lặng dừng bước, cô không cảm thấy căn nhà này của Thẩm Di Châu sẽ có cướp lẻn vào ăn trộm, cô suy nghĩ không biết có phải Thẩm Di Châu trở về hay không?
Nhưng bây giờ là mấy giờ rồi?
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng trên cao, đêm đã khuya.
Suy nghĩ từ từ di chuyển, Lương Phong rón rén bước đến cạnh cửa.
Cẩn thận chuyển động tay nắm cửa, cô đẩy ra thì thấy bên ngoài phòng khách có người đang nằm trên sô pha.
Lương Phong lấy lại tinh thần, thật sự là Thẩm Di Châu.
Áo khoác tây trang đen và cà vạt bị anh tùy ý ném trên đất, trên người đã sớm chỉ còn lại một cái áo sơ mi trắng mà anh mặc lúc rời đi.

Hai cúc trên cùng của cổ áo đã bị cởi ra, lộ ra một khoảng ngực nhỏ.
Ánh đèn sáng rực trên đỉnh đầu, tay anh cong lên che mắt, cứ như thế mà ngủ.
Lương Phong đứng yên tại chỗ, không đến gần.
Căn phòng khách sáng sủa dường như là một rào chắn không bị xáo trộn trong đêm tối này, mọi thứ yên tĩnh đến mức cô không nhịn được phát ra âm thanh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bỏ đi đôi dép phát ra tiếng vang, Lương Phong đi chân trần đến bên cạnh anh.
Ngồi xuống.
Lần đầu tiên cô ở nơi này dưới ánh sáng sáng ngời không kiêng dè mà nhìn anh.
Cho dù giờ phút này không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, thế nhưng Lương Phong cũng có thể nhận ra được vẻ mệt mỏi và phiền não toả ra từ người anh.
Điều này khiến Lương Phong cảm thấy chân thực, cũng khiến Lương Phong cảm thấy, anh “Có thể đến gần”.
Hai tay cô ôm lấy đầu gối, Lương Phong hứng thú nhìn Thẩm Di Châu.
Chỉ một lát sau, cô thấy cánh tay Thẩm Di Châu dời đi một chút, lộ ra khuôn mặt của anh.
Một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra, nhìn thẳng về phía Lương Phong.

Trên mặt anh cũng không có quá nhiều biểu cảm có thể khiến Lương Phong suy đoán được suy nghĩ của anh bây giờ.
Nhưng trong lòng Lương Phong cũng không nhịn được mà có loại cảm giác hoảng sợ, lạnh như băng.
Trong phòng khách yên tĩnh, người cô hơi nghiêng về phía trước.
Khuôn mặt của họ rất gần nhau, họ có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nhau.
Chắc là vì đêm khuya nên mọi thứ đều trở nên chậm chạp và yên tĩnh.
Thẩm Di Châu chỉ nghiêng đầu nhìn cô, cũng không nói gì.
Lương Phong cảm thấy cảnh này có chút hoang đường và kỳ lạ, vì thế cô nhẹ nhàng mím môi cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Muốn lên giường ngủ không?”
Ánh mắt Thẩm Di Châu nhìn gương mặt do dự của cô.
Lương Phong càng tiến sát đến gần anh hơn.
Lông mi gần như chạm vào mặt anh, giọng cô càng lúc càng trầm.
“Về khi nào thế?”
Ánh mắt anh cuối cùng cũng đối diện với ánh mắt cô lần nữa.
Máy sưởi trong phòng không biết từ khi nào đã sấy khô cơ thể của hai người, nước đá lạnh đầu xuân cũng hoá thành nước xuân im lặng chảy.
Hôn môi cũng tự nhiên mà làm.
Không cần ai chủ động tiến lên làm gì.
Răng và môi bị anh cạy mở, Lương Phong vươn đầu lưỡi mềm mại của mình ra.
Thẩm Di Châu đưa tay ôm lấy Lương Phong, hơi nghiêng người, anh đặt cô vào khoảng trống giữa anh và ghế sô pha.
Một nụ hôn vào ba giờ sáng.
Hai người chưa tỉnh hẳn khỏi giấc mộng, mọi thứ đều tuân theo tiềm thức, nhắm mắt cũng rơi vào nửa tỉnh nửa mê.

Không biết qua bao lâu, Lương Phong dựa vào ngực vị trí tim của anh.

Cô nhắm hai mắt lại, bên tai có tiếng ồn ào khe khẽ.
Thẩm Di Châu lấy tay che lên mi mắt của cô, phòng khách lại yên tĩnh.
Hơi thở từ từ chậm dần, suy nghĩ cũng bắt đầu rơi rụng tứ tung.
Suýt nữa cô đã nghĩ tối nay mình sẽ ngủ với anh trên chiếc ghế sô pha này, nhưng cô lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh từ trên cao:
“Anh nhìn thấy em đăng một tấm hình lên vòng bạn bè.”
Lương Phong ngừng thở một khoảng thời gian thật lâu, sau đó mới nhỏ giọng “Hả?” một tiếng.
“Em viết là quà của mẹ em tặng cho em.”
Lúc này Lương Phong mới nhớ lại.
Ngày đó khi nhận được cái đê bằng bạc của Lương Trân, ngày hôm sau cô đã đăng lên vòng bạn bè kèm với hình ảnh cái đê bạc đó.
“Mẹ em muốn chúc mừng em thành lập studio nên tặng quà cho em.”
“Đó là… nhẫn sao?”
Lương Phong nhắm mắt nhẹ nhàng cười: “Đó là cái đê để đeo lên tay lúc may đồ, dùng để cắt chỉ.

Cái đê bằng bạc này mẹ em dùng mấy thập niên rồi, đối với bà mà nói thì cái này rất ý nghĩa, nên bà mới tặng cho em.”
“Tình cảm của hai người tốt thật.”
Lương Phong gật đầu: “Đúng thế, mẹ là tấm gương của em.”
Trong lòng Thẩm Di Châu vang lên hai tiếng cười khẽ, Lương Phong nhẹ nhàng đẩy tay anh ra rồi ngước mắt nhìn anh.
Anh vẫn là ánh mắt như thế, nhưng trên mặt không có ý cười.
Lương Phong đang muốn hỏi gì đó nhưng sau đó miệng cô mím lại, vẫn nhịn xuống không hỏi.
Cô đưa mắt nhìn một lát, hình như Thẩm Di Châu ngủ rồi.
Đề tài này cứ thế dừng lại giữa chừng như vậy, Lương Phong cảm thấy mình đã nói trúng điểm mà Thẩm Di Châu không muốn trả lời rồi.
Suy nghĩ này khiến cô hơi khó chịu, nhưng mà không thể nói rõ là vì sao.
Suy nghĩ cuối cùng cũng lắng đọng lại một lần nữa, cơn buồn ngủ cũng kéo đến.
Trong lúc suy nghĩ đang ngây ngốc, Lương Phong gần như sắp ngủ thì chợt nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Thẩm Di Châu.
--- Nghe anh nói: “Lương Phong, hay là sinh cho anh một đứa nhỏ nhé?”
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói sắc bén, cả người Lương Phong cứng ngắc tại chỗ.

Suy nghĩ của cô bị câu nói này hung hăng kéo xuống mặt đất, cô lại có chút choáng váng, không kiềm chế được mà chống tay lên ghế sô pha để đề phòng mình ngã từ trên độ cao hàng nghìn mét xuống.
Vấn đề khó khăn không tiếng động rơi xuống, sự yên lặng cũng vì thế trở nên chói tai hơn.
Lương Phong ngừng thở, cô mở miệng nói: “Người muốn sinh con cho ông chủ Thẩm đây sợ là đã sớm xếp thành hàng dài khắp thành phố Yến rồi, Lương Phong em đây là ai, lại có tư cách gì chứ?”
Cô nói xong, sau đó nhẹ nhàng cười hai tiếng: “Ông chủ Thẩm giúp đỡ.”
Không cách nào hiểu rõ được trong lời nói này của anh có mấy phần thật mấy phần giả, cô chỉ có thể dùng cách “Đùa giỡn” thế này để trả lời anh.
May mắn là Thẩm Di Châu cũng im lặng cười một tiếng như đang thật sự nói đùa.
Anh vỗ vai Lương Phong, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”
Rồi sau đó cũng không nói gì nữa.
Lương Phong nhắm hai mắt lại lần nữa, chẳng biết vì sao cô chỉ cảm thấy ngực như nghẹn lại, khó chịu đến thế.
Cô không nhớ được cuối cùng thì mình mơ mơ màng màng thiếp đi từ khi nào, ngày hôm sau Lương Phong tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa rồi.
Mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trên giường.
Cô đứng dậy rửa mặt xong thì đi xuống tầng, dì nói ông Thẩm đã ra ngoài từ lâu.
Lương Phong gật đầu, sau đó cô ăn hết phần thức ăn sáng của mình.
Thời tiết bắt đầu rét lạnh rồi, lúc này Lương Phong ra ngoài phải mặc áo dày.
Tài xế đứng chờ trước cửa xe, Lương Phong sải bước đi đến, cô hoà thuận gật đầu xem như chào hỏi tài xế.
Nghiêng người ra phía sau ngồi thì thấy tài xế nhìn cô cười một tiếng.
Cô nghĩ ông ấy cũng sẽ chào buổi sáng với cô như bình thường, nói: “Chào buổi sáng.”
Không ngờ hôm nay ông ấy lại nói:
“Cô Lương, chào buổi sáng.”
Ông ấy gọi cô là cô Lương.
Không phải từ trước đến nay các cô gái bên cạnh Thẩm Di Châu đều không có họ tên sao.
--- “Cô”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận