Mộng Hồi Tàn Cận

Ninh Hiên sai người đưa tới một văn kiện để ở trên bàn làm việc, là kết quả xét nghiệm của Cận nhi, Dương Diệp nhìn chằm chằm miệng túi đã mở ra, giống như lời của Ninh Hiên, chỉ bị bệnh dạ dày xuất huyết, ngoài ra thân thể cậu ấy không có gì khác thường.

Nhưng tại sao chính mình vẫn hủy bỏ hội nghị mỗi tuần để lựa chọn ở chỗ này sững sờ nhìn một bản xét nghiệm không quan trọng chứ?

Thì ra cảm giác quan tâm một người là như thế này, Dương Diệp đặt bản báo cáo vào trong ngăn kéo thì nhìn thấy cái máy theo dõi, đầu ngón tay chạm đến thiết bị lạnh như băng kia nhưng lại lập tức thu trở về, vội vàng khóa ngăn kéo lại rồi bỏ chìa khóa vào túi trước, thật mạnh thở dài một hơi.

“Không nên để lại đồng hồ cho Cận nhi mới phải.”

Buồn bực xoa nhẹ đôi mắt cay xè, Dương Diệp quyết định sẽ tập trung hơn vào công việc.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng làm cho Dương Diệp rất nhanh thay đổi sắc mặt mỏi mệt của mình, trầm giọng nói, “Có chuyện gì?”

Đi vào là thư ký của anh, tuy rằng bề ngoài không xinh đẹp, nhưng có sức phán đoán cùng bình tĩnh mà ngay cả Dương Diệp cũng phải bội phục.

“Hàn tiên sinh ở bên ngoài, hẳn là đến đây thăm hỏi.”

Dương Diệp cúi đầu giống như bình thường, tùy tay mở ra sấp văn kiện sớm nên phê duyệt, “Hàn đến công ty tìm tôi, không cần phải thông báo, trực tiếp để cho cậu ta vào là được.”

“Tôi biết, nhưng Hàn tiên sinh tình trạng hình như có chút bất thường, chắc do tôi nhiều chuyện.”

Thư ký lại lui ra ngoài cửa, Dương Diệp ngẩng đầu, Lâm Vân nói Hàn Viên bất thường vậy tình trạng nhất định không ổn.

“Diệp, ngươi thật đúng là có một thư ký tốt.”

Thân ảnh Hàn Viên tà mị từ cửa tiến vào, Dương Diệp nhìn thoáng qua vết máu thâm màu trên người Hàn Viên cùng với mùi máu tươi nồng đậm.

“Ngươi sao lại như thế này?”

Dương Diệp bình tĩnh hỏi Hàn Viên vẻ mặt có chút điên cuồng, trong lòng cố gắng không suy nghĩ đến máu trên người Hàn Viên là máu của Cận Nhi.

“Diệp, ta hỏi ngươi lại một lần nữa.”

Tây trang ám mầu của Hàn Viên dơ bẩn đến không chịu nổi, bàn tay to lớn tái nhợt đầy vết máu đỏ tươi, Dương Diệp biết, máu này tuyệt đối không phải của Hàn Viên, hắn tình nguyện thương tổn người khác, cũng không nguyện thương tổn đến bản thân mình nửa phần, một nam nhân tàn khốc lãnh huyết.

“Ngươi rốt cuộc có yêu thương Cận không?”

Một câu hỏi nhẹ nhàng lại nặng như ngàn cân, nặng đến mức làm cho Dương Diệp thở không thông, lựa chọn phương thức vòng vo, Dương Diệp vô lực nói với Hàn Viên.

“Chúng ta đã thỏa thuận, chúng ta trong lúc này không được ai đi theo tiếp xúc Cận nhi, tôi cũng đã đuổi cậu ta về nơi vốn có, toàn bộ chuyện này đã chấm dứt. Hàn, chúng ta không cần thiết lãng phí cuộc sống chỉ vì một người căn bản không quan trọng.”

Hàn Viên lạnh lùng nghe từng câu từng lời Dương Diệp nói, quả nhiên vẫn là muốn tiếp tục lừa gạt hắn, nếu không phải hắn vốn dĩ không tin lời bất kì kẻ nào thì hắn có lẽ đã bị Dương Diệp lừa cả đời.

“Diệp, chẳng lẽ căn nhà nhỏ ở vùng ngoại thành là nơi nên trở về của Cận sao, tôi nhớ rõ cậu ta hẳn là xuất thân từ phố cũ dơ bẩn mới đúng.”

Trên mặt Dương Diệp hiện lên một tia kinh ngạc, xiết chặt hai nắm đấm, “Ngươi đi tìm cậu ấy?”

Hàn Viên quả nhiên ngay cả anh cũng không tin, nhưng Hàn có lẽ sẽ không tổn thương Cận nhi vì anh cùng Hàn đã từng giao ước, bọn họ trong lúc này ai cũng không được gặp lại Cận nhi.

“Diệp, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Dương Diệp căm tức nhìn con ngươi đặc biệt u ám điên cuồng của Hàn Viên, khuôn mặt tuấn mỹ mang một chút buồn bực, “Ngươi tại sao còn muốn hỏi? Ta đã buông tay rồi!”

“Ngươi gọi như vậy là buông tay sao...”

Hàn Viên lấy ra cái đồng hồ màu lam bị hắn ném vỡ, kim đồng hồ tinh xảo đã không còn chuyển động nữa, tĩnh mịch giống như mùi máu nồng đậm trên người Hàn Viên

“Ngươi luôn luôn gạt ta, Diệp. Ngươi vốn dĩ thương cậu ấy.”

Dương Diệp nhìn thấy chiếc đồng hồ mà anh tự tay đeo cho Cận Nhi, anh biết Hàn Viên đã vi phạm qui định, cũng giống như mình, không thể trả tự do cho Cận Nhi.

“Hàn Viên... Ngươi đáng hận!!”

Hàn Viên nở một nụ cười bi thương, từ trên khuôn mặt trắng diễm lệ phun ra vết máu, Dương Diệp cho hắn một đấm thật mạnh, Hàn Viên hoàn toàn không phản kháng bị đánh ngã xuống sàn, quỳ rạp trên mặt đất không đứng lên, Dương Diệp vội vàng tông cửa xông ra, Hàn Viên vẫn cứ ha ha cười, tiếng cười kia quanh quẩn trong phòng làm việc, ngay cả người bên ngoài nghe được đều cảm thấy sợ run, chưa ai từng nghe qua nụ cười thê lương lại điên cuồng như thế.

Hàn Viên mệt mỏi nằm trên mặt đất ngước nhìn trần nhà cao cao, màu máu đỏ tươicủa Cận nhi che kín toàn thân thể, giơ lên hai tay tràn đầy máu tanh, Cận nhi lần này cuối cùng lẳng lặng nằm ở trong lòng ngực của hắn, không hề giãy dụa.

“Cận nhi, ta đúng là vẫn còn luyến tiếc cậu..., ta có phải hay không cũng giống như Diệp, yêu thương cậu rồi...”

Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe cứ nối tiếp nhau lướt qua, Dương Diệp hận không thể càng tăng thêm tốc độ xe, từ công ty đến căn nhà nhỏ anh an trí cho Cận nhi cần hơn hai giờ, thời gian Hàn Viên đến công ty cộng với thời gian anh chạy đi, Cận nhi chỉ sợ không thể chống đỡ nổi.

Chưa từng thừa nhận có cảm tình với bất cứ ai, nhưng lại vì cậu mà lòng nóng như lửa đốt, nếu anh thật sự thừa nhận anh đã yêu Cận nhi rồi, bản thân mình phải làm sao đây? Nếu Cận nhi ra đi, anh biết làm thế nào?

Thời gian như trước từng giây từng phút trôi qua, Dương Diệp nắm chặt tay lái, đạp mạnh chân ga, hiện tại vốn không phải là lúc nghĩ đến chuyện này!

Hàn Viên không biết rời đi đã bao lâu, căn phòng càng ngày càng hắc ám, tiếng khóc oa oa của Dung Soạn cuối cùng lọt vào tai tôi, nó hình như đã khóc rất lâu rồi....

Máu trên cổ tay vẫn tí tách nhỏ từng giọt, ý thức vẫn chìm chìm nổi nổi nhưng dường như chẳng thể nào chìm xuống tận đáy, dưới thân một mảnh nhơ nhớp, cậu rất muốn lấy thứ quần áo nào đó cũng được để che lại, dù sao như vậy thật sự quá khó nhìn.

“A... Khụ... “Dương Cận mỏng manh cười, không nghĩ tới sống chết trước mắt của bản thân, mình còn muốn làm loại chuyện vớ vẩn đó, thu hồi đường cong nơi khóe miệng, cho tới bây giờ không nghĩ rằng chính mình sẽ chết oanh oanh liệt liệt như thế, Hàn Viên nếu giết cậu, hẳn là cũng có thể thoát tội....

Cậu cũng không hy vọng Hàn Viên vì cái chết của cậu mà bị trừng phạt.

Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, vậy người đáng hận…, tất cũng có chỗ đáng thương….

“Cận ca ca..., ca còn tỉnh không?”

Thanh âm Tiểu Dung Soạn nghe thút thít não nùng, Cận nhi đột nhiên rất muốn xem dáng vẻ nước mũi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Soạn, đứa bé kia nhỏ tuổi như thế, để cho nó thấy loại tình cảnh huyết tinh này, nếu nó không gặp tôi..., cũng sẽ không như vậy.

“Dung... Soạn... Có đau hay không...?”

Bị Hàn Viên trói chặt tay chân lâu như thế, hẳn là rất đau, nếu mình còn có khí lực đứng lên giúp nó mở trói thì tốt rồi.

“Ô oa... Ô... Đệ còn nghĩ rằng ca ca thật sự sẽ chết, cái tên khốn khiếp kia nói ca sẽ vẫn tiếp tục chảy máu... Đều là do Dung Soạn ngu xuẩn, không kịp cùng... Ô ách... Cận ca ca nói, đệ gọi ca thế nào cũng không tỉnh, cứ nghĩ rằng ca đã chết... Ô...”

Tiếng khóc nức nở của Dung Soạn làm cho tôi dâng lên cảm giác áy náy sâu sắc, nếu tôi thật sự lựa chọn rời khỏi thế giới vào giờ khắc này, chỉ sợ sẽ làm cho tâm hồn non nớt của Dung Soạn lưu lại một vết thương chẳng thế nào xóa nhòa.

Rồi đột nhiên trong khoảnh khắc tôi nhớ đến người kia, tuy rằng tôi hiểu được anh không bao giờ còn muốn gặp lại tôi nữa chứ đừng nói chi đến chuyện biết tôi cả người đầy máu nằm ở trên sàn nhà đại sảnh thoi thóp chờ chết.

“Tiểu Dung Soạn..., ta nói với cậu a... Hiện tại ta rất muốn làm một chuyện... Chính là...”

Vết dao Hàn Viên rạch cũng không thật sự sâu, cho dù như vậy, vết thương này cũng đủ lấy đi cái mạng nhỏ của tôi, chẳng qua thời gian bao lâu mà thôi, thừa dịp hiện tại ý thức còn chưa mơ hồ, tôi muốn thổ lộ tâm tình bấy lâu của mình.

Dung Soạn vẫn lẳng lặng lắng nghe, tôi hít sâu một hơi, dưỡng khí trong ***g ngực giống như dần dần không đủ, tầm mắt cũng không còn rõ ràng.

“Ta hiện tại rất muốn... Hỏi anh có hay không... Yêu ta...?”

Ngay cả ở trong lòng tự nói với mình ngàn lần, đáp án này đối với Dương Cận tôi đây chẳng còn quan trọng nữa, nhưng tôi vẫn muốn biết, lúc cận kề cái chết tôi mới phát hiện Dương Diệp đối với tôi còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.

Không nghĩ nữa, tới cuối cùng, chính mình lại cùng một đứa nhỏ không hiểu tình yêu kể ra tình yêu của mình, Cận nhi nhẹ nhàng nở nụ cười,

Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, Dung Soạn cũng sẽ gặp gỡ người mình thích, xem như là dạy dỗ cho nó một chút đi....

“Dung Soạn, sau này nếu gặp được người cậu thích… Cho dù giới tính người đó là nam hay nữ… Có thể thể kịp thời thổ lộ tình yêu… Ta mới đối với cậu có thể yên lòng… Cậu là một đứa nhỏ có trái tim vừa tốt vừa đáng yêu…”

Dung Soạn nhỏ bé mà đã vô cùng trưởng thành, mặc kệ nó nghe không hiểu, nhưng cũng có thể biết Dương Cận đã không còn ý chí sống, nhịn được nghẹn ngào, “Cận ca ca cũng thế! Chúng ta cùng nhau chờ Dương thiếu gia đến đây được không!”

“Dung Soạn...?”

Dung Soạn nuốt tiếng khóc nức nở xuống yếu hầu, “Cận ca ca nhất định thích Dương thiếu gia, thiếu gia cũng hôn nhẹ ca ca, cho nên thiếu gia nhất định sẽ tới cứu ca ca! Ca ca không được bỏ cuộc!”

Nghe thấy những lời nói của Dung Soạn, xem ra tâm tư của tôi ngay cả một đứa nhỏ cũng không thể gạt được, nhưng tại sao tôi cùng Dương Diệp lại luôn nhìn không ra?

Giật giật mắt cá chân, đau nhức xé ruột xé gan xâm nhập tôi, tôi thật sự không có cách nào tự giải thoát.

Tiếng động cơ xe bên ngoài vang vọng, tinh thần tôi rung lên, là xe của Dương Diệp!

Dung Soạn tựa hồ cũng phát hiện có người, con ngươi đen láy trong suốt hưng phấn nhìn chằm chằm tôi.

Cửa lớn mở tung ra, có lẽ là Hàn Viên đi ra ngoài không có đóng cửa, người tới bước nhanh bước vào trong phòng, trong phòng thật sự quá hắc ám, anh đi đến bên cạnh bật công tắc đèn, mắt tôi vì ánh sáng đột ngột mà cay xè, sợi tóc thiên sứ nhất thời đập vào tầm mắt.

Anh lại một lần nữa cứu tôi, Dương Diệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui